Chương 34

Đã lâu không nghe được lời nói nhẹ nhàng như vậy, đặc biệt là từ Thẩm Thanh Hoà, người đẹp khiến cô nao lòng. Thẳng thắn bày tỏ sự thương nhớ của cô ấy với cô, cho dù là chỉ nhớ đến cơ thể cô, vẫn làm cho tim Thẩm Giáng Niên gợn sóng. Say rượu không phải là cảnh giới cao nhất, Thẩm Giáng Niên chưa uống giọt rượu nào, nhưng đã say trong vòng tay người đẹp.

Du͙© vọиɠ đã dâng lên, mọi thứ đều bị quên lãng. Cho dù chỉ là một cái hôn ngọt ngào, chân Thẩm Giáng Niên đã mềm trượt xuống. Tay Thẩm Thanh Hoà khẽ vuốt ve eo cô, muốn sờ vào bên trong, Thẩm Giáng Niên đè tay cô ấy lại, nhân lúc này hít thở một cái, đỏ mặt nói, "Em còn chưa tắm."

"Ừa~" Thẩm Thanh Hoà khó khăn ừa một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông tay. Lúc này, Thẩm Giáng Niên nở một nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh đèn ấm áp, làn da trắng nõn của Thẩm Thanh Hoà bị nhuộm một màu đỏ nhạt, cô khẽ cau mày, cắn chặt môi tỏ vẻ không chịu nổi. Thẩm Giáng Niên không biết phải nói gì, cô chỉ thích nhìn Thẩm Thanh Hoà không kiềm chế được đối với cô, ngay cả một dấu hiệu nhỏ nhất cũng khiến cô hưng phấn, ngược lại còn muốn trêu chọc thêm, cười đùa hỏi, "Nhớ em đến vậy sao?" Lực trên tay cũng dần buông lỏng, như thể đang dung túng cho hành động xâm phạm của Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà cũng không phải là người khiêm nhượng, Thẩm Giáng Niên vừa thả lỏng, tay cô dọc theo đường cong, chạm nơi đầy đặn, dùng một tay ôm trọn nó, cảm xúc mềm mại tràn đầy. Thẩm Thanh Hoà hơi dùng chút lực, khiến ngực Thẩm Giáng Niên đau, hơi thở dồn dập trở lại. Mới vừa cảm thấy hơi đau, đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng gãi lên quả anh đào đang đứng trên đỉnh núi, khiến Thẩm Giáng Niên vừa mới buông cảnh giác kêu lên một tiếng, mặt lập tức đỏ bừng, nhìn thấy khoé miệng Thẩm Thanh Hoà treo lên nụ cười, cô nhẹ nhàng đánh vào người người kia, giận dỗi nói, "Người thật đáng ghét~"

Thẩm Thanh Hoà cúi người, vùi đầu vào cổ Thẩm Giáng Niên, hôn nhẹ lên, nỉ non nói, "Thẩm Giáng Niên ~ đi tắm đi~ hửm?" Một cái hửm, mang theo biết bao nhu tình. Thẩm Giáng Niên hơi ngẩng đầu lên, như thể để Thẩm Thanh Hoà hôn cô dễ hơn, nhưng miệng thì vẫn không tha, "Không đi~" cố gắng hết sức kiềm chết hơi thở hỗn loạn của bản thân, cô tức giận nói, "Người cũng nhìn thấy rồi~" Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, cưng chiều nói, "Cô gái ngốc ~"

"Vậy thì là do gặp được người mới ngốc~" Thẩm Giáng Niên so đo nói, cô ở trước mặt bạn bè là người sắc sảo, muốn giở trò với cô, thì phải xem tâm trạng cô thế nào. Nhưng mà đến lượt Thẩm Thanh Hoà, thế là trực tiếp trở thành "cô gái ngốc".

"A ~" Thẩm Giáng Niên muốn chịu đựng, nhưng lại bị Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng cắn vào cổ, lại kêu một tiếng. Bàn tay của Thẩm Thanh Hoà đang lộn xộn trên ngực cô, và mỗi lần cô tấn công bất ngờ, Thẩm Giáng Niên lại cảm thấy như bị dày vò, vào lúc ngón tay của Thẩm Thanh Hoà lại lần nữa trêu chọc quả anh đào, tính khí cáu kỉnh lại trỗi dậy, không chịu cho Thẩm Thanh Hoà chơi đùa, đè cái tay kia lại.

Dùng tay chặn người ta nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu lực mấy, đặc biệt là lúc này Thẩm Giáng Niên đã mềm như bông. Nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn tôn trọng ý nguyện của cô, tay không tiếp tục động, nhưng mà vẫn còn hôn xuống dưới, đến chỗ mẫn cảm, xương quai xanh đã bị đôi môi mềm mại nhẹ mυ"ŧ lấy, Thẩm Giáng Niên thật sự không chịu được muốn rên lên. Chết tiệt, cũng không biết là tại sao khi đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cơ thể cô lại mẫn cảm đến vậy, rõ ràng là lúc trước cô đã sờ qua nhưng lại không có cảm giác thế này, còn cho rằng tính cách cô lãnh đạm.

"Em muốn đi tắm~" Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng đẩy Thẩm Thanh Hoà ra, cô sợ lỡ đâu Thẩm Thanh Hoà hôn xuống dưới, mặc dù buổi chiều cô cũng đã có tắm rồi, nhưng mà cả tối nay cũng lăn lộn, cứ cảm thấy không được sạch, hôm nay cô không thể để bản thân sơ suất được. Cô nhất quyết đi tắm là bởi vì sợ đêm nay phát sinh ra chuyện khó miêu tả, sẽ ảnh hưởng đến vị của Thẩm Thanh Hoà, ai bảo cô để ý Thẩm Thanh Hoà làm gì. Thẩm Thanh Hoà chỉ ừ một tiếng, miễn cưỡng dời nụ hôn lên trên, cuối cùng dừng lại ở bên cánh môi.

Bốn mắt nhìn nhau, một hồ nước mắt xuân xanh, hồ nước trong trẻo, du͙© vọиɠ đã nổi lên mặt nước, "Thẩm Thanh Hoà~" Thẩm Giáng Niên gọi một tiếng.

"Ừm."

"Người...." Cô muốn nói, có phải người chỉ thích cơ thể của em thôi không? Cô không muốn thừa nhận, chỉ khi đối mặt với cơ thể của cô, thì Thẩm Thanh Hoà mới lộ ra cái vẻ "kinh vi thiên nhân", một Thẩm Thanh Hoà vì cô mà ý loạn mê tình, một Thẩm Thanh Hoà quấn quít say mê cô, một Thẩm Thanh Hoà khoả thân biểu đạt ham muốn với cô.

Cô muốn hỏi nhưng lại không dám, sợ câu trả lời là có. Con người mà, luôn tự thích lừa dối bản thân.

Thẩm Thanh Hoà đi phía trước, Thẩm Giáng Niên đi theo phía sau, còn nghe Thẩm Thanh Hoà nói, "Vốn dĩ chỉ muốn nhìn thấy em lang thang khám phá, nhưng mà càng xem lại càng thấy chuyện không phải như vậy." Trên mặt Thẩm Giáng Niên lại đỏ lên, nói lời đanh đá, "Đúng vậy, ai nào biết Thẩm gia lại to lớn thế này, em đây là tiểu dân chưa hiểu hết chuyện đời." Nhớ đến lời Lê Thiển nói, gia nghiệp nhà họ Thẩm rất lớn, cho nên cô còn cố ý nhấn mạnh.

Lời của Lê Thiển rất có thể là đúng, ở trung tâm Thượng Hải tấc đất tấc vàng, sở hữu một căn biệt thự như vậy, chưa chắc đã là người giàu có. Nhưng mà nhìn một đống siêu xe ở bãi đậu xe, cùng với các tiện ích ở xung quanh đây, thật sự là người thường không thể nào có thể hưởng thụ được. Nhìn trong phòng thì chỗ nào cũng bình đạm không có gì lạ, nhưng mà chắc chắn rất có giá, chẳng trách Thẩm Giáng Niên chỉ nghĩ đến tiền, cô cũng chỉ là một người phàm mà thôi.

"A, em nha~" Thẩm Thanh Hoà than một tiếng nhưng lại mang theo giọng điệu cưng chiều, Thẩm Thanh Hoà đi ở phía trước, khăn tắm treo trên người, như thế nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Hai mắt Thẩm Giáng Niên đảo quanh chiếc khăn tắm, thậm chí cô còn nghĩ chút đen tối, tại sao chiếc khăn kia lại không rơi xuống chứ. Vóc dáng Thẩm Thanh Hoà cao gầy, khăn tắm chỉ che đến đầu gối, nếu mà cao hơn chút nữa, chỉ cần bước đi thì có thể.... Thật đáng tiếc.

Dưới sự dẫn đường của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên đã thành công tìm được đường ra, đi đến căn phòng mát xa, không nhịn được hỏi, "Thẩm Thanh Hoà, người ở đây một mình sao?" Thẩm Thanh Hoà xoay người nhìn cô một cái, "Em muốn hỏi ở khía cạnh nào?"

Thẩm Giáng Niên mất tự nhiên lắc đầu, "Không có gì." Cô cũng không muốn hỏi cụ thể là cái gì, tất cả những gì về Thẩm Thanh Hoà cô đều muốn biết. Nhưng mà mỗi khi như thế này, Thẩm Thanh Hoà luôn muốn cụ thể hoá, làm cho Thẩm Giáng Niên không có ý định hỏi tiếp, coi như là cô đã hỏi xong vấn đề rồi.

"Tôi sống một mình, nhưng mà...." Thẩm Thanh Hoà dừng lại để tìm từ thích hợp, "Chỗ này đều có cơ sở vật chất cho nên vẫn cần người bảo trì, có người ở đây phụ trách mấy chuyện đó."

Càng giống một đại gia đình ở thời cổ đại, Thẩm Giáng Niên còn cố ý nhấn mạnh, "Này, có phải người cũng có một đại tổng quản không?" Thẩm Thanh Hoà cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay cô dắt đến nhà tắm, lông mày cong lên, cười rất quyến rũ, ôn nhu nói, "Cái này mà em cũng đoán được." Thẩm Thanh Hoà đẩy nhẹ Thẩm Giáng Niên một cái, "Đi tắm đi~"

"Người thật sự có đại tổng quản sao?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên có chút hâm mộ, "Đại tổng quản nhà người trông thế nào? Có phải có ba đầu sáu tay không?" Có thể hầu hạ Thẩm Thanh Hoà, đại khái là đời trước tích phúc rất nhiều, đời này hoá thành Thiên Thủ Quan Âm đi?

"Em muốn gặp sao?" Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc hỏi, hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên, "Có thể sao?" Trong lòng cô đã bắt đầu dàn dựng bom tấn chiến tranh gián điệp, cần thu mua được đại tổng quản nhà Thẩm Thanh Hoà, ha ha! Trong đầu Thẩm Giáng Niên đã có rất nhiều kịch bản, cô muốn âm thầm thu thập tin tức của Thẩm Thanh Hoà, nắm bắt người phụ nữ xinh đẹp này trong tay, sau đó thay đổi nhiều kiểu khi dễ.

"Sau này sẽ có cơ hội." Thẩm Thanh Hoà lên tiếng đồng ý, cơ thể dựa sát gần Thẩm Giáng Niên, dùng tay xoa xoa eo của cô, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên, "Người làm gì a~" Hơi thở đột nhiên nóng lên, gương mặt thiếu nghị lại đỏ lên.

"Nếu như em đang đợi tôi tắm giúp em ~ có thể nói thẳng ra~" Thẩm Thanh Hoà đến gần, hiển nhiên là muốn trêu chọc Thẩm Giáng Niên rồi. Thẩm Giáng Niên xấu hổ đẩy cô ra, xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên lại quay lại, hung hăng gặm môi người ta, vốn dĩ là muốn hôn nhẹ một cái trêu chọc lại, nào ngờ biến thành gặm.

Chơi xấu xong, Thẩm Giáng Niên vội vàng chạy vào trong nhà tắm, hôn đột kích một cái đáng giá giảm thọ vài giây. Thẩm Giáng Niên mặt đỏ tim đập nhanh, Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, giơ tay lên xoa xoa môi, có hương vị môi mật của Thẩm Giáng Niên, phía trước cô đã nếm thử, là vị anh đào.

Là vị anh đào chín đỏ mọng, căng mọng nhiều nước, hương vị rất tuyệt vời. Thẩm Thanh Hoà mím môi, nghe thấy Thẩm Giáng Niên ở bên trong gọi, "Thanh Hoà, em không có quần áo để thay." Thẩm Thanh Hoà cười, cao giọng nói, "Để tôi lấy cho em, bây giờ cần luôn sao?"

"Không cần." Thẩm Giáng Niên lập tức trả lời, cô vừa mới cởϊ qυầи áo thôi, còn chưa tắm nữa, "Người đặt ở nơi khô ráo, em đi ra ngoài có thể thấy là được." Mặc dù, các cô từng không có một che mà quấn quít nhau, nhưng mà nó luôn đến thật tự nhiên, còn tự dưng lại trần trụi với nhau thế này.... Thật sự quá xấu hổ.

"Không sao đâu, tôi ở bên ngoài nói chuyện với em." Giọng của Thẩm Thanh Hoà đến gần, Thẩm Giáng Niên căng thẳng, cơ thể căng chặt, "Người không được phép đi vào."

"Ừm, không đi vào." Thẩm Thanh Hoà đáp ứng, Thẩm Giáng Niên nghe thấy vậy thì yên tâm, có lẽ là tin tưởng người này, "Người ở bên ngoài tán gẫu với em thật à?" Tán gẫu sao, Thẩm Giáng Niên vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn nói.

"Ừa."

"Thẩm Thanh Hoà, em có thể hỏi bất kỳ vấn đề nào sao?"

"Em có thể, nhưng mà tôi không chắc sẽ trả lời hết, nhưng mà những vấn đề tôi trả lời, luôn là thật."

Sự chân thành này vừa cảm động vừa khó chịu, Thẩm Giáng Niên nhìn xuống thân thể cô, lơ đãng nghĩ, thật đáng giận, vừa rồi bị Thẩm Thanh Hoà trêu chọc, cô quên không nhìn lại cơ thể của Thẩm Thanh Hoà, "Người trả lời như vậy, còn ai muốn tán gẫu với người nữa." Giọng của Thẩm Giáng Niên đầy so đo, giọng điệu cứng nhắc.

Không biết Thẩm Thanh Hoà thuộc chòm sao nào, sao lại làm người ta khó chịu đến vậy, Thẩm Giáng Niên đột nhiên hỏi, "Thẩm Thanh Hoà, người thuộc chòm sao nào?"

"Bò Cạp."

Bọ cạp sao.... Ồ, đúng là Bọ Cạp, hư thân muốn chết. Thẩm Thanh Hoà luôn nghiêm túc như vậy, phá hỏng đi hứng thú của cô, cô chỉ ừ một tiếng rồi tắm, có chút hờn dỗi.

"Thẩm Giáng Niên."

"Gì thế~" Người này luôn bất thình lình gọi tên cô ôn nhu như vậy, thật muốn chết a~

"Em ở lại Thượng Hải mấy ngày?"

"Bình thường là 2 ngày."

"Vậy nếu không bình thường thì sao?"

"....." Không bình thường chính là người muốn giữ em ở lại mấy ngày, đương nhiên, Thẩm Giáng Niên không có mặt mũi đi nói vậy, "Không bình thường chính là đột nhiên có tình huống bất ngờ, không thể đoán trước được, em cũng không biết trước." Cô dừng lại sau đó hỏi, "Người có việc gì à?"

"Không có."

"Vậy người hỏi để làm gì?" Thẩm Giáng Niên thẳng thắn hỏi, mặc dù vẻ bề ngoài của Thẩm Thanh Hoà đối với cô thờ ơ, nhưng mà bên trong lại ôn nhu, cho nên cô bắt đầu sấn tới.

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên có chút khổ sở, nhẹ giọng nói, "Người hỏi như vậy, người bình thường sẽ cho rằng người có sắp xếp gì đó, hy vọng em có thể tham gia, nhưng mà người lại nói không có việc gì, sẽ làm người ta mất mát, người có biết không?" Hơn phân nửa câu nói là lẩm bẩm, Thẩm Thanh Hoà nghe không rõ lắm, hỏi lại, "Cái gì?" Giọng nói không cao, nó trùng khớp với tiếng lầm bầm của Thẩm Giáng Niên, cho nên Thẩm Giáng Niên không nghe thấy Thẩm Thanh Hoà hỏi, còn nói, "Mỗi lần đều như thế, làm người ta vui vẻ rồi cũng làm người ta buồn." Mượn lúc đang tắm, khóc một cái chắc cũng không ai biết, "Cũng là do em quá hèn, nên trách bản thân, không trách được người khác...."

"Em đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Đột nhiên giọng Thẩm Thanh Hoà vang lên, khiến Thẩm Giáng Niên giật mình, cô quay đầu lại che ngực, "Người, người, người... ai cho người đi vào!" Giọng run rẩy đã bán đứng cô đang hồi hộp.

"Đưa quần áo cho em." Thẩm Thanh Hoà chắp tay sau lưng đi vào.

"Em còn chưa tắm xong, người, người đi ra ngoài trước đi!" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, trong lòng kích động, nước mắt hoà cùng dòng nước chảy xuống, cúi đầu, nhìn qua gương thấy bóng lưng Thẩm Thanh Hoà, trên hai tay trống trơn, "Người có mang quần áo vào đâu."

Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn gương mặt ửng hồng của Thẩm Giáng Niên, khoé môi hiện lên ý cười, nhưng mặt thì rất tỉnh, "Ở đây nè." Thẩm Thanh Hoà đi về hướng tủ bên cạnh, còn cố ý trêu chọc, "Có phải em muốn tắm cùng tôi hay không, cho nên mới không lấy quần áo?"

"Trong tủ có quần, thế mà người lại muốn đích thân mang quần áo cho em, có phải người muốn nhìn em tắm không?" Thẩm Giáng Niên đáp trả lại, cô cảm giác tiểu sư tử trong lòng cô sắp hiện lên, có đôi khi, tức giận rồi không có cách nào kiềm chế được cơn tức của bản thân.

Nhưng mà Thẩm Giáng Niên đã quên, cô ấy đang đối mặt với chòm sao Bọ Cạp. "A, nếu tôi nói lời em nói là thật thì sao đây?" Thẩm Thanh Hoà dựa vào tủ, nhìn Thẩm Giáng Niên với ánh mắt ái muội cùng với nghiền ngẫm, khiến cho Thẩm Giáng Niên người vừa mới khóc giờ lại thêm bốc đồng, "Em có thể cho người xem, miễn là...." Thẩm Giáng Niên dừng lại một giây, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đứng nơi đó, cơ thể xinh đẹp lộ ra không có gì che đậy, "Nếu người có thể nhịn không chạm vào em, thì em cho phép người nhìn."

"Vậy nếu tôi không nhịn được thì sao?"

"Vậy đêm nay, em muốn ở trên."