Chế độ trẻ con của Thẩm Giáng Niên đã được bật, tính khí thất thường, Thẩm Thanh Hoà không làm gì hết mà cũng bị cáu. Sau khi vào phòng, Thẩm Thanh Hoà đóng cửa lại, "Hôm nay nhìn cô phiên dịch rất tốt, Tưởng tổng của chúng tôi không ngừng khen cô, cho nên muốn đến đây làm quen." Lời nói của Thẩm Thanh Hoà rất nhẹ nhàng, không hề so đo với cái thái độ "vô lễ" vừa rồi của Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Thanh Hoà càng như vậy, thì Thẩm Giáng Niên càng cảm thấy bản thân thất bại, trong lòng vừa giận vừa thẹn. Tưởng Duy Nhĩ tiếp lời, "Đây không phải là khen, không bàn đến việc cô đẹp, nhưng mà phiên dịch rất tốt, cô là Thẩm Giáng Niên đúng không? Một lần nữa giới thiệu lại, tôi là Tưởng Duy Nhĩ." Nếu không phải đã từng gặp một lần, Thẩm Giáng Niên thật sự không nhận ra người phụ nữ tóc ngắn tháo vác giờ đây lại trở thành người phụ nữ đầy mị lực.
Nhưng mà dựa theo lời nói của Tưởng Duy Nhĩ, thì hình như cô ấy đã quên các cô từng gặp nhau, Thẩm Giáng Niên cũng vờ như không quen, "Tưởng tổng quá khen, tôi là Thẩm Giáng Niên, gọi tôi Giáng Niên là được." Thẩm Giáng Niên tự nhủ với bản thân, phải bình tĩnh mới được, nhìn xem người ta Thẩm Thanh Hoà đi, bất động thanh sắc, cô thực sự không nhìn ra được người ta đang nghĩ thế nào.
Đây mới chính là nhân vật lợi hại, Thẩm Giáng Niên thản nhiên liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà, ánh mắt người này vẫn thờ ơ như cũ, nhưng mà cũng có nhìn cô, tim lại không có tiền đồ mà đập nhanh một nhịp. Tay Tưởng Duy Nhĩ đặt lên vai Thẩm Thanh Hoà, "Vị này chính là phó tổng của tập đoàn Nhã Nại, Thẩm Thanh Hoà, đừng thấy người là phó tổng, nhưng mà cực kỳ lợi hại." Thẩm Thanh Hoà mặt không biến sắc, hơi nghiêng người kéo khoảng cách ra, nhắc nhở, "Tưởng tổng, Thẩm Giáng Niên bận cả buổi sáng, có lẽ cô ấy cũng mệt rồi, có việc gì cứ nói thẳng ra đi."
"A ~" Tưởng Duy Nhĩ mới sực nhớ ra, "Việc này, nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, nói một lúc cũng không nói xong, sau buổi tiệc tối hôm nay, có thể mời phiên dịch dùng bữa khuya, tâm sự đôi chút, không biết có tiện cho cô không."
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Giáng Niên là nhìn Thẩm Thanh Hoà, đáng tiếc, có nhìn cũng chẳng thấy gì, nói thật lòng thì cô chẳng muốn đi, cô không thích kiểu người như Tưởng Duy Nhĩ, bản tính rất thực dụng, khí chất cũng mạnh, bây giờ tuy đã lớn tuổi nhưng mà cũng thủ đoạn không ít, nói chung thì bản chất mãi không thay đổi được, cho nên, cô vẫn không thích người này ngay từ ban đầu. Ăn tối cùng Tưởng Duy Nhĩ sao, cô không biết nên nói cái gì, bởi vì không có hứng.
"Thanh Hoà, đi cùng đi." Tưởng Duy Nhĩ là người thông minh, chỉ cần một hành động một ánh mắt của Thẩm Giáng Niên, cô đã nhận ra, trong lúc có chút khó ở, tại sao lúc nào đi cùng với Thẩm Thanh Hoà, thì chẳng có ai thèm để ý cô trước vậy? Nếu không có Thẩm Thanh Hoà, thì cô chính là tâm điểm, nhưng có Thẩm Thanh Hoà thì cô trở thành người thứ hai.
Tưởng Duy Nhĩ không phục, cho nên lần này không mang trợ lý đi cùng, nhất quyết đòi Thẩm Thanh Hoà đi chung, không ngờ, vị trí thứ hai, mãi mãi thuộc về cô. Nhưng mà, Tưởng Duy Nhĩ thật sự nuốt không trôi cục khó ở này. Thẩm Giáng Niên nhướng mắt, hỏi vô cùng tuỳ ý, "Thẩm tổng cũng đi sao?"
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà bị gọi là Thẩm tổng, ừ một tiếng, người phụ nữ bé nhỏ này lại đang phân cao thấp nữa rồi. Phụ nữ mà, lúc tuỳ hứng lên thì chẳng có lý do, cảm thấy cần tuỳ hứng thì tuỳ hứng vậy thôi.
Cứ như vậy đã định, sau tiệc tối, hẹn tại Vọng Giang Các để tâm sự. Mặc dù, Thẩm Giáng Niên là người Bắc Kinh, nhưng mà cũng không phải lần đầu tiên cô đến Thượng Hải, cô cũng đã từng nghe đến Vọng Giang Các nhưng chưa có dịp đến đó. Nhưng mà Lê Thiển đã từng đến đó, còn nói đồ ăn ở Vọng Giang Các cũng thường thôi nhưng mà phong cách ở đó rất ổn, có thể nhìn thấy cả hai bên sông Hoàng Phố và Bến Thượng Hải.
Trong bữa tiệc tối, không thiếu mấy màn trình diễn. Là khách quen trong bữa tiệc, cho nên cả ba người đều thay trang phục tham dự tiệc tối. Tưởng Duy Nhĩ mặc một chiếc váy dạ hội thắt eo, đôi giày cao gót nạm kim cương sáng chói, như thể hiện gai nhọn trên người. Thẩm Giáng Niên không thích; còn Thẩm Thanh Hoà thì vẫn ưu nhã, thân mặc một bộ trang phục màu xanh biển của một nhãn hiệu nào đó, mang đôi giày da, nhìn thôi cũng trông cực kỳ soái khí. Rốt cuộc thì người đẹp đến cô nao lòng vẫn đẹp vẫn soái như thế, nhìn lại bản thân, Thẩm Giáng Niên có chút bất đắc dĩ, mặc theo trang phục ban tổ chức yêu cầu, chiếc váy lụa tơ tằm hai dây của một nhãn hiệu nào đó, ai không biết còn cho rằng cô muốn đi Hawaii nghỉ dưỡng nữa, điều mà làm Thẩm Giáng Niên hài lòng với chiếc váy này, có lẽ là ngay từ lúc cô vào vừa thì ánh mắt Thẩm Thanh Hoà thường xuyên rơi trên người cô. Có phải cô đã thu hút được Thẩm Thanh Hoà rồi phải không? Thẩm Giáng Niên cong môi cười.
Trong bữa tiệc, đương nhiên luôn có nhân vật chính, nhưng trong mắt Thẩm Giáng Niên chỉ có một. Thẩm Thanh Hoà uống bao nhiêu ly rượu vang đỏ, Thẩm Thanh Hoà ăn một miếng socola đen, Thẩm Thanh Hoà bắt tay với một người đàn ông trung niên, Thẩm Thanh Hoà từ chối chụp hình với cả nam lẫn nữ, cô vui vẻ vô cùng, cũng nghĩ, liệu Thẩm Thanh Hoà sẽ đồng ý chụp hình với cô sao; Thẩm Thanh Hoà đi wc.... Vì thế, Thẩm Giáng Niên đột nhiên mắc, cô cũng muốn đi wc.
Tất cả tiểu thuyết đều là giả. Không phải lúc nào nó cũng miêu tả các nhân vật chính đi vệ sinh lúc nào cũng trống trơn không có ai, vai chính sẽ khoá cửa lại làm chút chuyện.... Ừa thì cứ như người ta viết, sẽ không có ai gõ cửa ở đoạn này, giống như chuyện xếp hàng đi vệ sinh sẽ không bao giờ thấy ở các trung tâm thương mại lớn.
Thực tế là khi Thẩm Giáng Niên đi vào, Thẩm Thanh Hoà đã cúi đầu rửa tay, còn cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm. Nếu Thẩm Giáng Niên không nhầm, người đó là người dẫn chương trình ở Thượng Hải, lần này cô ấy được mời dẫn chương trình cho bữa tiệc sắp bắt đầu.
Thẩm Giáng Niên đi ngang qua, còn cố ý đi đến chỗ gần họ nhất, chỗ đó có thể nghe hai người này nói chuyện. Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn cúi đầu, có lẽ không nhìn thấy cô, Thẩm Giáng Niên đóng cửa lại, dựa vào cửa. Đúng vậy, cô muốn nghe lén, nói cô vô đạo đức cô cũng mặc kệ.
"Hôm qua ở trong phòng phát sóng, tôi đã gặp cô ấy, biết hôm nay tôi đến đây tham dự, còn cố ý hỏi tôi là cô có đến hay không~" Người dẫn chương trình nói rất nhẹ nhàng, trông thì có vẻ như rất thân quen với Thẩm Thanh Hoà, "Cô ấy nói đã lâu không gặp cô, rất nhớ cô."
"Ừm." Thẩm Thanh Hoà cúi đầu, bọt nước rửa tay mềm mại mịn màng, gợi cho cô nhớ tới sự đυ.ng chạm tinh xảo mà cô từng có, nhẹ giọng nói: "Quả thực."
"Tôi nói với cô ấy là hôm nay cô đến đây, cô ấy có ý định đến, nhưng hôm nay cô ấy lại đi ghi hình chương trình, không biết có đến kịp không." Người dẫn chương trình cười nói: "Cô ấy thật sự rất biết vui đùa, một hai đòi tôi đến nói chuyện cô, tôi hỏi lại cô ấy không gọi điện thoại cho cô, cô đoán xem cô ấy nói gì?"
"Ừm." Thẩm Thanh Hoà dường như không có hứng thú, chỉ thuận miệng hỏi, "Nói thế nào."
"Cô ấy nói nhớ cô, muốn gặp cô, nhưng lại sợ cô." Người dẫn chương trình cười khẽ, "Thẹn thùng y chang cô gái nhỏ."
Thẩm Thanh Hoà mang theo ý cười nói, "Lúc tôi không cười trông dữ lắm sao?"
Không phải hung dữ mà thờ ơ lạnh nhạt. Thẩm Giáng Niên nghĩ vậy. Nghe lời này của bọn họ, Thẩm Giáng Niên có chút bực lại chua xót, bởi vì cô cảm thấy suy đoán của cô rất đúng, Thẩm Thanh Hoà thật sự trêu chọc rất nhiều người, người nào cũng có quan hệ ái muội, bao gồm cả chính cô.
"Không cảm thấy." Người dẫn chương trình nói, "Cùng đi ra chứ?" Đoán chừng là đã trang điểm xong.
"Không, cô đi trước đi." Nước chảy qua đầu ngón tay, mềm mại mịn màng. Người dẫn chương trình đã ra ngoài, trong wc chỉ còn lại các cô, bỗng nhiên Thẩm Giáng Niên lại khẩn trương. Nghe thấy tiếng giày cao gót truyền đến, Thẩm Giáng Niên đột nhiên nín thở, là Thẩm Thanh Hoà sao?
"Này, Thẩm tổng a!" Có một trận ồn ào, tiếng giày cao gót đột ngột dừng lại, sau đó là giọng phụ nữ, "Chi nhánh Bắc Kinh tiến triển tốt chứ."
"Nhờ phúc Tiền tổng, mọi thứ rất thuận lợi." Thẩm Thanh Hoà nói tiếp, "Vẫn còn đang muốn đến cửa cảm ơn đây."
"Cái gì mà cảm ơn chứ, đều là người trong nhà hết." Tiền tổng có vẻ như là một người khá hoà đồng, "Về sau nếu có việc gì cứ nói, Bắc Kinh chính là lãnh địa của tôi, tôi rất quen thuộc."
"Được~ Sau này đương nhiên còn làm phiền Tiền tổng nhiều, lần sau nếu có rảnh, mời Tiền tổng một bữa cơm."
"Lần này không rảnh, tôi phải lập tức đi rồi, còn việc khác chờ tôi. Ngày mai còn có lãnh đạo thành phố đến, đêm nay cần phải gấp rút tổng duyệt."
Thẩm Giáng Niên đứng ở bên trong, cảm thán trước thế giới của doanh nhân, vị Tiền tổng này mới nói được đôi câu đã bận rộn đi rồi, Thẩm Thanh Hoà lại vừa tiễn một vị đi nữa.
Thẩm Giáng Niên không nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài, bất tri bất giác mà nghĩ, chẳng lẽ... lại có tiếng giày cao gót truyền đến, chẳng lẽ lần này bị phát hiện rồi sao? Có lẽ không đâu, Thẩm Thanh Hoà không có ngẩng đầu lên sao mà thấy.
"Thanh Hoà, cậu ở đây à!" Không có đoán cũng biết là Tưởng Duy Nhĩ, "Vừa rồi đi tìm cậu, không ngờ lại phát hiện không thấy tiểu phiên dịch đâu hết, còn tưởng đâu hẹn nhau trong wc." Tưởng Duy Nhĩ nói vậy, có nghĩa là chẳng có ý gì tốt. Thẩm Giáng Niên ở bên trong nhịn không được cười khổ, nếu hẹn được thì tốt rồi.
"Tìm tôi làm gì?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Giới thiệu với cậu một người." Tưởng Duy Nhĩ nói, "Tổng Giám Đốc của Lãng Phù Ni."
"Bọn họ cũng đến sao? Sao không thấy trong hội nghị chứ." Thẩm Thanh Hoà trầm giọng hỏi.
"Không biết cô ấy tính giở trò gì, lần này đến đây, không phải với tư cách người được mời."
"Ai mà to gan, để cô ấy đi cùng thế?"
"Cậu nói như vậy, tôi sẽ tự hiểu, cậu đang nói mình to gan." Tưởng Duy Nhĩ cố ý nói, Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Đúng thật là không nhỏ."
"Kêu cậu đi chung với mình, miễn cưỡng đến vậy sao, trì hoãn chuyện tốt của cậu à?" Tiếng nước ngừng lại, Tưởng Duy Nhĩ nói, "Đi thôi, buổi tối mang cậu đi xem tiểu phiên dịch, nhìn cũng mờ lem lắm, hợp khẩu vị cậu chứ?" Thẩm Giáng Niên dựng lỗ tai lên, lại nghe thấy tiếng bước chân của hai người, Thẩm Thanh Hoà đi ngoài, không có trả lời. Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút không vui, cuối cùng vẫn không sáng tạo cơ hội tình cờ gặp được nhau.
Nghĩ đến việc đi ra ngoài bị mời rượu, cô thực sự không muốn đi ra, haizz, Thẩm Giáng Niên mở điện thoại ra. Có người bạn ở Thượng Hải hỏi cô: Tối nay có muốn đi ra ngoài chơi không~
Thẩm Giáng Niên: Không chơi, buổi tối có việc.
Buổi tối, có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, cô nhất định phải đi.
Haizz, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của Thẩm Thanh Hoà, cảm thấy mình bị bệnh, giống như một kẻ theo dõi biếи ŧɦái. Nhưng cô không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, cô chỉ muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, ngay cả khi không nói chuyện với nhau.
Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhìn lòng bàn tay, ánh mắt rơi vào ngón giữa, ngón giữa của Thẩm Thanh Hoà có ma lực, làm cô vừa nhìn đã suy nghĩ miên man.
Trong khoảng thời gian này, cũng có người đi ra đi vào, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, thôi vẫn nên đi ra vậy, miễn cho càng nghĩ càng khó chịu. Thẩm Giáng Niên đẩy cửa ra, giật mình một cái, Thẩm Thanh Hoà đang đứng dựa ở đối diện cửa, nhìn cô từ đầu đến chân, tim Thẩm Giáng Niên đông cứng lại, mặt đỏ lên, hai mắt nhìn nhau một cái rồi lại cúi đầu, "Người...." Xong rồi, quên mất muốn nói gì rồi.
Thẩm Thanh Hoà không nói gì, Thẩm Giáng Niên biết cô nhất định đã bị bại lộ, nhanh chóng giải thích: "Em không cố ý nghe lén, em chỉ là..." Được rồi, cô đang nghe lén đó, đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cô giống như là kẻ thất bại, đánh mất bản năng cơ bản của loài người: Nói dối.
"Được rồi, thật ra em đều nghe thấy...." Giọng của Thẩm Giáng Niên trầm xuống, cô ấy vùi đầu xuống, cô ấy ngạc nhiên khi thấy Thẩm Thanh Hoà đưa tay ra nắm lấy tay cô, còn nhéo nhéo tay cô nữa, ánh mắt va vào nhau, Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, vừa định mở miệng nói chuyện, thì nghe tiếng giày cao gót vang lên, không chỉ có một người đi vào.
Thẩm Giáng Niên vội vàng luống cuống tay chân, nắm lại tay Thẩm Thanh Hoà, kéo Thẩm Thanh Hoà tiến về phía trước, còn bản thân lùi lại về phía sau, hai người vào trong một gian phòng. Thẩm Giáng Niên cúi người đè Thẩm Thanh Hoà lên tường, sau đó nhấc chân câu lấy cửa, trực tiếp đá cửa đóng lại, hoàn thành loạt hàng động trên, cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới nhận ra tình huống đang thế nào.
Thẩm Thanh Hoà bị cô đè, tay phải bị cô nắm lấy cũng đang bị đè lên đó, khoảng cách của hai người rất gần, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà cười như không cười, khoé miệng còn treo nụ cười nhạt. Thẩm Giáng Niên nhất thời đỏ mặt, muốn mở miệng giải thích rồi nhớ lại bây giờ không thích hợp phát ra âm thanh, chỉ có thể đỏ mặt lắc đầu, nói khẩu hình, "Có người." Cô muốn lùi về sau để kéo khoảng cách ra, nhưng bỗng nhiên Thẩm Thanh Hoà đưa tay ra ôm lấy eo cô, chậm rãi kéo cô áp đến gần, thân thể Thẩm Giáng Niên căng thẳng đến mức sắp vỡ ra, Thẩm Thanh Hoà muốn hôn cô sao? Cô không rõ nữa... cô.....
"Ừm~" Đã rõ rồi, ha ha~