- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
- Chương 27
Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Chương 27
Mặc dù bản tính của Thẩm Giáng Niên không quá nhiệt tình, nhưng mà cô là một người trưởng thành, cho nên cũng biết khi nào nên thể hiện bản thân. Căn nhà ở CBD đúng là cô chiếm tiện nghi cho nên mới thuê được, Thẩm Giáng Niên với Lê Thiển có thể không tính toán với nhau, còn có thể dùng phương thức khác để trả lại, nhưng mà đối với Kiều Sanh và Tɧẩʍ ɖυyệt, về sau cơ hội liên hệ với nhau chắc không nhiều lắm, nếu lần này đã gặp nhau rồi thì cũng phải làm cho người ta vui vẻ.
Thẩm Giáng Niên sảng khoái uống rượu, giống như rất vui vẻ khi quen biết Kiều Sanh, lúc Kiều Sanh rủ Lê Thiển đi wc, còn không ngần ngại khen ngợi Thẩm Giáng Niên, "Bạn của em cũng ok lắm, đến bây giờ vẫn còn độc thân, thật không thể tin được."
"Chị thì biết cái gì chứ? Có một số người độc thân là vì ánh mắt của họ quá cao."
Kiều Sanh suy nghĩ chút, cũng cảm thấy đúng, "Nhưng mà, chị khuyên em, nên nói với Thẩm Giáng Niên, đừng có thích Thẩm Thanh Hoà."
"....Chị tưởng cái gì đâu chứ?" Lê Thiển khinh thường nói, "Ai nói bảo bối nhà em thích cô ấy?" Lê Thiển cảm thấy đối với Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà chỉ có chút đặc biệt mà thôi, nhưng không có khả năng là thích, mới gặp nhau có một lần, đến chuyện cá nhân của nhau còn chưa hỏi, đã nói thích, cái này nghĩ hơi quá rồi đó.
Hơn nữa, Lê Thiển cũng không phục vặn lại, "Bảo bối nhà em rất ưu tú, không cần thích Thẩm Thanh Hoà, chị đi nói Thẩm Thanh Hoà nhà bọn chị, đừng có thích bạn thân em là được." Lê Thiển càng nói càng giận, đánh Kiều Sanh một cái, "Nếu chị dám đào hố để bạn thân em nhảy vào, chị đứng đó chờ em trả thù là vừa."
Kiều Sanh bất mãn, thôi kệ đi, cô vẫn không nên quan tâm đến chuyện riêng tư của người ta, về nhà rồi nói chuyện với Tɧẩʍ ɖυyệt đừng sa vào vũng nước đυ.c này. Trên thực tế, Kiều Sanh biết cô có nói gì cũng vô ích, Tɧẩʍ ɖυyệt được bạn bè công nhận là một người tốt tính, trong khi cô thì được cho là người nóng tính bạo lực, nhưng sự thật thì sao? Kiều Sanh không muốn nói nữa, tính của Tɧẩʍ ɖυyệt, nói một không có hai, cô có nói thế nào cũng không quản được.
Cho nên, Kiều Sanh biết, vũng nước đυ.c của Thẩm Thanh Hoà lần này là do Tɧẩʍ ɖυyệt sắp đặt. Không, người này căn bản có bao giờ ra khỏi vũng nước đυ.c đâu, số cũng khổ, Kiều Sanh đáng thương bản thân cô, "Hút với chị một điếu đi." Từ wc đi ra, Kiều Sanh giữ Lê Thiển lại.
"Còn hút nữa, chị dâu mà biết, về nhà chị quỳ ăn mì gói đi."
"Hút một hơi thôi, trong lòng có chút nghẹn."
"Hừ, chị thật chẳng biết xấu hổ." Lê Thiển mới nghẹn muốn chết, lúc trước cô còn thề thốt với Thẩm Giáng Niên, nói đã quan sát Thẩm Thanh Hoà hơn nửa năm, thật ra cô cũng chỉ nói vớ va vớ vẩn mà thôi, cái gọi là quan sát tìm kiếm gì đó, chẳng qua là lên mạng tìm kiếm thông tin thôi, cô tìm một hồi lâu cũng chẳng có nhiều tin tức gì về Thẩm Thanh Hoà. Còn cái tin mà Lê Thiển nói cho Thẩm Giáng Niên biết thì hơn phân nửa biết từ Tɧẩʍ ɖυyệt, bởi vì tin tưởng Kiều Sanh, cho nên cô cũng không nghi ngờ.
Bây giờ, bỗng nhiên Lê Thiển có chút không rõ, quan hệ của cô và Kiều Sanh rất tốt cho nên không có gì để nói, nhưng mà ở trong mắt người ngoài, Kiều Sanh cũng chẳng là người tốt. Bây giờ, còn nói Thẩm Thanh Hoà không phải là người tốt, Lê Thiển có thể không lo lắng sao? Kiều Sanh hút thuốc, Lê Thiển đứng bên cạnh suy nghĩ mông lung, chẳng lẽ đã có chuyện gì đặc biệt xảy ra vào đêm đó, mà Thẩm Giáng Niên lại không nói với cô?
Trong phòng còn lại hai người, một người thì ngơ ngác nhìn ly rượu, cả buổi cũng không thấy ngẩng đầu lên, mà Tɧẩʍ ɖυyệt ngồi đối diện, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thích hợp, chụp một tấm hình gửi cho Thẩm Thanh Hoà.
Ngay lập tức, Thẩm Thanh Hoà trả lời: Với kỹ năng chụp ảnh của em, hèn gì tiệm đồ cưới vẫn chưa đóng cửa.
Ý là kỹ năng chụp hình của Tɧẩʍ ɖυyệt đã ảnh hưởng đến nhan sắc của Thẩm Giáng Niên.
Tɧẩʍ ɖυyệt bật cười, trả lời: Đồ keo kiệt, chị đã nhìn thấy người thật rồi, hà tất còn để ý chụp đẹp hay không đẹp.
Vài giây sau, Thẩm Thanh Hoà: Bà chủ à, ít nhất em cũng để chị thấy mặt cô ấy chứ.
Thật là khó hầu hạ, chụp mặt sao? Vậy thì cũng phải chụp đối diện, làm gì dễ như vậy? Tính cảnh giác của Thẩm Giáng Niên rất cao, trước khi Tɧẩʍ ɖυyệt chụp lén, cô chơi điện thoại vài lần, Thẩm Giáng Niên cũng có chú ý qua với ánh mắt đề phòng, Tɧẩʍ ɖυyệt nhìn là hiểu được người này.
Tɧẩʍ ɖυyệt: Không phải chị muốn biết người ta có ổn không sao, em nói cho chị biết, khá tốt đó, có thể ăn có thể uống, cười rất đẹp, chị còn có gì để lo lắng?
Thẩm Thanh Hoà: Nhìn kỹ thuật chụp ảnh của em, chị hoài nghi ánh mắt em nhìn mọi người.
Tɧẩʍ ɖυyệt: Này, chị yêu tự đến xem đi!
Thẩm Thanh Hoà: Đừng nhắc tên chị, hôm nay mẹ em có gọi điện thoại cho chị.
Tɧẩʍ ɖυyệt: Chị dùng cách này hù doạ em mấy năm rồi hả? Có thể đổi cách khác không?
Thẩm Thanh Hoà: Không có phương pháp mới, có hiệu quả là được rồi. Ngoan, chụp cho chị một tấm ảnh thật đẹp đi, để chị nhìn cô ấy.
"Giáng Niên, ăn nhiều chút đi, thấy cô ăn không bao nhiêu hết." Tɧẩʍ ɖυyệt trước tiên vẫn nên tìm đề tài nói chuyện, rồi mới tìm cơ hội chụp.
"Em uống nhiều rượu sẽ không ăn được nhiều, chị Duyệt, chị ăn nhiều vào, lần này có hơi gấp, cũng không có gì ngon, lần sau lại mời hai người sau." Thẩm Giáng Niên hít thở sâu, thu hồi lại suy nghĩ. Nhìn chằm chằm ly rượu, luôn làm cô nhớ đến cái đêm lay động kia.
"Vẫn luôn gọi tôi là chị, Lê Thiển cũng không nói cô bao nhiêu tuổi, không biết gọi có đúng không."
"Em vừa mới qua tuổi 29 thôi." Thẩm Giáng Niên cười cười, thật là nhanh, cô sắp bước vào cánh cửa 3x rồi, thế mà vẫn chỉ có một mình.
"A ~" Thẩm Nguyệt dịu dàng cười, "Vậy thì cô thật sự phải gọi tôi là chị, tôi lớn hơn em mấy tuổi." Tɧẩʍ ɖυyệt nhiệt tình hỏi, "Giáng Niên đẹp như vậy, tôi nghe Lê Thiển nói em vẫn chưa có bạn trai, trong nhà không hối em sao?"
"Cũng có." Thẩm Giáng Niên không muốn nói về chủ đề này, cô luôn nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, chết tiệt, sau khi uống rượu, đầu óc cô dường như mất kiểm soát. Bỗng nhiên xuất hiện làm cô khổ sở muốn chết.
"Em đẹp như vậy, tiêu chuẩn chọn bạn đời chắc cũng khá cao. Em thích người thế nào, không ngại chia sẻ với chúng tôi chứ, nếu có người phù hợp sẽ giới thiệu cho em."
Thẩm Giáng Niên thực sự sợ hãi, "Đừng, chị Duyệt, bây giờ em chỉ muốn làm điều gì đó mà em thích. Còn chuyện yêu đương gì đó, em không nghĩ đến, cứ thuận theo tự nhiên đi." Bỗng nhiên cảm thấy lần gặp gỡ kia cũng chẳng có gì to tát, coi như là khách qua đường thì tốt rồi.
"Ừm, cũng đúng, chuyện tình cảm không thể ép buộc, tôi cũng vậy.", Thẩm Nguyệt cảm khái nói, "Tôi có nằm mơ cũng không ngờ, sẽ thích một cô gái, hơn nữa vẫn nhỏ hơn tôi vài tuổi."
Trái tim của Thẩm Giáng Niên luôn u sầu như thể được bao bọc bởi một lớp vỏ nặng nề nào đó. Lời nói của Thẩm Nguyệt giống như một cành cây nhỏ, khi cô gõ vào lớp vỏ nặng nề vài cái, cô gần như nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt. Thích? Con gái? Nhỏ hơn mình? Mấy từ khoá này, khi xâu chuỗi lại với nhau, lại thành một câu: Tôi nằm mơ cũng không ngờ, tôi sẽ thích một cô gái, hơn nữa còn lớn là một cô gái lớn hơn tôi rất nhiều tuổi. Không đúng hẳn là phụ nữ.
Không, không phải như thế, cô không thích Thẩm Thanh Hoà, không phải, chỉ là tình một đêm thôi mà đã thích một người, thật quá vô lý. Cho đến hôm nay, Thẩm Giáng Niên vẫn không thể chấp nhận được. Lời nói của Tɧẩʍ ɖυyệt, khiến Thẩm Giáng Niên đồng cảm, nhưng mà cô không biểu đạt ra cái đồng cảm này, bởi vì cô không có tư cách.
"Em có cảm thấy, hai người phụ nữ yêu đương sẽ rất kỳ lạ không?" Tɧẩʍ ɖυyệt hỏi Thẩm Giáng Niên với chút thăm dò, thấy người ta không trả lời nên hỏi tiếp.
"Cũng không có gì lạ." Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng cười, "Em đi vệ sinh." Thẩm Giáng Niên cảm thấy ngột ngạt khó tả.
Đứng trước tấm gương ở trong wc, Thẩm Giáng Niên thấy được bản thân có bao nhiêu khó coi, dùng nước rửa mặt, tẩy lớp trang điểm đi. Có chút mệt, Thẩm Giáng Niên đứng ở trong wc, dựa người vào cửa, móc điện thoại ra xem, cũng không biết là đang xem cái gì, cuối cùng lại dán mắt vào tấm chân dung nho nhỏ kia, đôi mắt có chút cay. Lê Thiển và Kiều Sanh về lại phòng, không nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đâu, nghe nói đi wc, Lê Thiển lập tức lo lắng, chạy qua wc, lại không nhìn thấy người.
Khi đi ra ngoài, cô vừa mở điện thoại ra xem, điện thoại dừng ở trên giao diện bản tin WeChat, có một thông báo nhắc nhở cô có update mới: Thẩm Giáng Niên đã update một newsfeed.
Người này cả năm không đăng gì trên trang cá nhân, bất thình lình update lên, làm Lê Thiển sợ tới mức lập tức nhấn vào xem. Thẩm Giáng Niên xác thật update bài mới, hơn nữa còn còn đăng 1 tấm hình có 4 ô vuông, thật sự không phù hợp với phong cách của cô ấy.
Trong khung hình đầu tiên, bức ảnh là một nhân nói: Nhìn xem, tôi rất hạnh phúc khi không có người.
Trong khung hình thứ hai, nhân vật đơn độc đang nhìn xung quanh mà không nói một lời và không nhận được phản hồi.
Trong ô thứ ba, nhân vật như đang nhấn mạnh: Người mau đến nhìn xem, tôi thật sự sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Ô thứ tư: nhân vật cúi đầu nói: "Sao người không đến xem?"
Hôm nay Thẩm Giáng Niên có gì đó không ổn, không chỉ Lê Thiển nghĩ như vậy mà Thẩm Thanh Hoà đang ở Thượng Hải xa xôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng Thẩm Thanh Hoà không chỉ nghĩ như vậy, từ bức ảnh này cô có thể thấy được rằng Thẩm Giáng Niên không vui.
Là ai, ai làm em không vui? Thẩm Giáng Niên.
Nếu, tôi nói nếu như, tôi chỉ đơn thuần quan tâm, gọi điện thoại cho em, hỏi em có ổn hay không, hỏi em tại sao em lại không vui, cái này có tính là quá giới hạn không?
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
- Chương 27