Trong tiểu thuyết trọng sinh, nữ chính đời trước đã phụ lòng người yêu mình, trọng sinh trở về, cô vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, muốn bù đắp cho người đã từng bị mình phụ bạc. Vì vậy, học bá ngang ngượ …
Trong tiểu thuyết trọng sinh, nữ chính đời trước đã phụ lòng người yêu mình, trọng sinh trở về, cô vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, muốn bù đắp cho người đã từng bị mình phụ bạc.
Vì vậy, học bá ngang ngược, học thần ôn nhu như ngọc, người anh trai vừa đẹp trai vừa giàu có... một loạt phnam sinh chất lượng cao đều nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Bạch Nguyệt đã sống trong thế giới này mười tám năm, mới nhận ra mình là một kẻ xuyên sách, điều bất hạnh là, cô là vị hôn thê của nam chính, để tát vào mặt cô, nam chính đã cố ý tìm đến nam phụ tàn tật để làm nhục cô.
Trong bữa tiệc, nam chính cười nói: "Bạch Nguyệt, tôi sẽ không cưới cô, nhưng tôi có thể bồi thường cho cô một người chồng chưa cưới, anh trai tôi rất xứng với cô."
Trong góc, chàng trai gầy gò có đôi lông mày thanh tú, nét mặt lạnh lùng, thờ ơ xa cách, điều đáng chú ý nhất là ống tay áo bên trái của anh trống rỗng.
Theo mạch truyện, Bạch Nguyệt sẽ tức giận đến phát điên, chàng trai cũng mất đi giá trị lợi dụng, bị gia tộc từ bỏ, cậu sẽ cầm dao đâm cha mình, một mình bước vào biển lửa.
Mọi người đều đang chờ đợi xem trò cười của Bạch Nguyệt.
Nhưng chỉ thấy Bạch Nguyệt nắm lấy tay chàng trai, mỉm cười nói: "Xin chào, vị hôn phu của em."
Cơ thể chàng trai khẽ cứng đờ.
Mọi người đều nói, Bạch Nguyệt bị điên rồi.
Trong cầu thang của tòa nhà dạy học, chàng trai cao ráo dồn cô vào góc tường, lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng đến gần tôi."
Cô mỉm cười: "Được thôi."
Rất lâu sau.
Bạch Nguyệt muốn ra ngoài ăn tối với người khác, nhưng bị người ta giữ chặt trong vòng tay.
Chàng trai đỏ hoe khóe mắt, khàn giọng hỏi: "Em muốn đi đâu ăn cơm? Ăn với ai? Có đàn ông không? Khi nào thì về? Về rồi em còn yêu tôi không? Chỉ yêu mình tôi thôi có được không?"