Chương 35

Nói trắng ra, hắn vẫn là vì muôn nghìn chúng sinh, chứ không phải vì nàng.

Trên miệng Hoa Thiên Ngộ kéo ra một nụ cười lạnh, nàng dùng giọng điệu như yêu quái: “Đương nhiên là vô cùng hài lòng.”

Giọng nói lả lơi, mang theo vẻ quyến rũ của nàng giờ phút này nghe có vẻ vô cùng chói tai, ngay cả dung nhan tuyệt sắc khuynh thành này của nàng cũng trở nên đáng ghét.

Lòng người, vì sao lại lạnh lùng vô tình như vậy.

Pháp Hiển rất muốn hỏi nàng, uổng mạng người như thế, tùy ý làm bậy, không sợ nhân quả tuần hoàn, ác nghiệt đeo bám hay sao?

Nhưng khi đối diện với con ngươi lạnh lẽo của nàng, lại không muốn hỏi nữa, gϊếŧ người không thèm để ý như thế, tất nhiên là nàng không sợ.

Hoa Thiên Ngộ lắc lắc chiếc ô dính máu, vẻ mặt đầy ghét bỏ nói: “Bẩn chết đi được.”

Nghe nàng nói như vậy, Pháp Hiển càng mím chặt môi hơn.

Hiện giờ, mục đích của nàng đã đạt được, nàng cũng không ở lại nơi này nữa, xoay người rời đi, không quản Pháp Hiển phía sau như thế nào.

...

Trên đường trở về, trong đầu nàng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

Nàng không thể nào đồng ý với cách nói của Pháp Hiển, nhưng cũng không có nghĩa là những gì Pháp Hiển nói là sai, cách làm của nàng tuy rằng cực đoan, nhưng vẫn có thể tìm được lý do, huống hồ thiện ác, đúng sai trên đời này đâu phải nói rõ ràng dễ dàng như vậy.

Nàng trở lại khách trọ bèn về thẳng phòng ngủ, vốn đã lên sẵn kế hoạch lại để cho Pháp Hiển chen chân vào, rồi lại bị bắt nghe hắn lải nhải một đống lý lẽ sáo rỗng khiến nàng tức đến mức đau đầu.

Lần này Hoa Thiên Ngộ ngủ một giấc rất sâu, nàng còn tưởng rằng là do tức giận.

Nàng tỉnh dậy lần nữa vì bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, mí mắt nàng khẽ rung rinh, từ từ mở ra, trong tầm nhìn là một mảnh hỗn độn.

Trong phòng, ánh sáng tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mờ nhạt của vật thể.

Nàng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng lọt vào là màu đỏ rực, bên ngoài mặt trời đã lặn nghiêng, sắc trời dần dần tối sầm, màn đêm sắp buông xuống.

“——Đùng đùng!”

Trong căn phòng yên tĩnh, từng tiếng gõ cửa trầm trầm vang lên.

Hoa Thiên Ngộ không nhanh không chậm xuống giường, ngước mắt nhìn về phía cửa phòng, thấy cửa không khóa lại, nàng mở miệng nói: “Vào đi.”

Dứt lời, nàng nhoài người đi thắp đèn dầu.

Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một người bước vào, Hoa Thiên Ngộ vẫn chưa để ý là ai, nàng gảy bấc đèn.

Bấc đèn nhảy lên trong đèn dâu, bỗng chốc sáng bừng lên, ánh lửa u sầu soi sáng nửa căn phòng.

Hoa Thiên Ngộ xoay người nhìn lại, thấy rõ người tới là ai, lập tức sững sờ một lúc.