Chương 16: Sắc giới

Pháp Hiển cầm khăn choàng đi qua đội lạc đà thật dài, đi tới phía trước đội ngũ, trả lại cho Hoa Thiên Ngộ.

Hắn nói, "Vật về chủ cũ.”

Vải dệt được hắn gấp lại cùng một chỗ, chỉ dùng ngón tay nắm lấy một góc, một mảng lớn đỏ tươi ở trong gió cát phần phật qua lại.

Hoa Thiên Ngộ thấy hắn giống như là cầm vật gì đó đang cháy, e sợ bị thiêu đến tay, nhướn mày nói: "Sao vậy? Pháp sư ghét bỏ ta à.”

Pháp Hiển nghĩ lại, liền hiểu được ý của nàng, lạnh nhạt nói: "Bần tăng không có ý này.”

"Chỉ là phật môn thanh quy giới luật* như thế, mong thí chủ đừng trách."

*Thanh quy giới luật: Những quy tắc mà tăng lữ, đạo sĩ cần phải tuân thủ.

Hoa Thiên Ngộ mỉm cười nhìn gương mặt rũ xuống của hắn, khẽ cười một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: "Là giới luật gì?”

Pháp Hiển ngước mắt nhìn nàng, ý cười đáy mắt nàng rất nồng đậm, ý trong đó không cần nói cũng biết.

Nhưng mà, làm cho Hoa Thiên Ngộ cảm thấy thất vọng chính là, vẻ mặt Pháp Hiển không hề thay đổi, không nhanh không chậm nói: "Phật môn cần phải giữ chặt sắc giới.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của nhau phản chiếu trong mắt đối phương, đáy mắt Pháp Hiển vẫn như vậy, bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

Hoa Thiên Ngộ vui vẻ cười một tiếng, nhận lấy khăn choàng trên tay hắn, nói: "Thì ra là như thế, vậy thì đa tạ pháp sư.”

Nàng tung khăn choàng ra, quay một vòng trên không rơi xuống mái tóc đen như mực, tựa như hoa sắc tươi sáng rơi đầy người, phơi dưới ánh mặt trời, cả khuôn mặt xinh đẹp đến mức thậm chí mang theo vài phần yêu mị.

Pháp Hiển rũ mắt xuống, nói: "Thí chủ không cần khách khí, vậy bần tăng cáo từ trước.”

Hoa Thiên Ngộ mỉm cười gật đầu.

Nàng nhìn thoáng qua bóng lưng Pháp Hiển đi xa, thân ảnh cao lớn, phiên nhiên cao xa, thánh khiết tựa như đỉnh tuyết của núi Thiên Sơn.

Nụ cười trên mặt nàng dần dần nhạt đi, trên mặt là vẻ lãnh tình hờ hững, chậm rãi dùng khăn choàng che lại nửa khuôn mặt.

Sau đó nàng xoay người cưỡi lạc đà, mở Thiên La Tán* ra, bóng tối trên dù bao phủ nàng.

*Thiên La Tán: cái ô tên là Thiên La, gọi Thiên La Tán cho hay.

Đội xe của thương nhân cũng lục tục cưỡi lạc đà, âm thanh lục lạc thưa thớt vang lên, thương đội tiếp tục đi về phía trước.

Pháp Hiển nhìn về phía trước, ngoại trừ đại mạc vô biên, còn có một thân ảnh lấp lánh chói mắt, màu sắc trên người nàng quá mức tươi sáng, gần như có chút yêu dị.

Nhưng mà, chỗ Pháp Hiển nhìn không phải nàng, mà là dù trong tay nàng, ở trong gió cát phần phật, mặt dù vẫn có thể giữ vững không lay động.

Bởi vậy có thể thấy được, nó không phải là một chiếc dù bình thường.

Rất nhanh nghi hoặc trong lòng hắn đã được giải đáp, chiếc dù này đến tột cùng có bao nhiêu không tầm thường, bao nhiêu khát máu đáng sợ.

"Thôi!"

Giữa trời đất yên lặng, có một đạo tiễn quang lạnh lẽo đâm thủng không khí, bao bọc tiếng gió đánh úp lại.

Mũi tên trắng như tuyết xuyên qua trước ngực một thương nhân cầm đầu, thân thể hắn cứng đờ, cả người ngã sang một bên, từ trên lạc đà rơi xuống cát vàng, lăn vài vòng, dưới thân hắn tràn ra máu tươi, máu đỏ tươi nhanh chóng thấm vào cát vàng, biến cát bụi thành màu đỏ sậm.

Ngay sau đó, mưa tên sắc bén đầy trời bắn tới.

Đoàn lạc đà bắt đầu rối loạn, tiếng chuông lục lạc kéo dài trở nên lắc lư bất ổn, lạc đà bởi vì mũi tên bay tới mà bị dọa sợ chạy tán loạn, người cưỡi trên lạc đà không thể khống chế súc vật dưới thân, cả người đảo lộn, gần như muốn ngã xuống đất.

Lòng người bối rối, hoảng sợ không thôi, đội ngũ trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Đa số hộ vệ trong thương đội đều là biết võ, bọn họ rất nhanh đã phản ứng lại, rút nhuyễn kiếm treo bên hông ra, đánh rơi mũi tên sắc bén bay tới.

Không biết ai dùng tiếng Tocharian hét lớn: "Cường đạo tới!”

Thấy cục diện hỗn loạn này, trong lòng Thường Tuệ và Thường Ngộ run rẩy, bọn họ ngược lại nhìn về phía Pháp Hiển, vội vàng kêu lên: "Sư thúc.”

Pháp Hiển nhìn về phía hán tử cao lớn đi tới phía sau cồn cát xa xa, bọn họ mang theo đại đao, ánh mắt hung ác, chạy thẳng đến.

Hắn nhíu mày và nói: "Đi trước bảo vệ thương đội.”

Hai người gật đầu nhận lệnh, nhảy từ trên bướu lạc đà xuống, dừng ở phía trước thương đội hoảng loạn, ngăn trở mũi tên bay tới bị mất.

Cường đạo la lên đã gần đến, đại đao rộng lớn dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lạnh trắng như tuyết, đóng băng lòng người.

Hộ vệ thương đội cũng giơ đao nghênh đón, hai bên giao chiến, tràng diện hỗn loạn lại đẫm máu.

Hoa Thiên Ngộ kéo khăn choàng vướng bận trên mặt, chăm chú nhìn cảnh tượng chém gϊếŧ trước mắt, khuôn mặt của nàng giống như tuyết rơi, lạnh băng đến cực điểm.

Nàng nhìn thẳng về phía trước, con ngươi đặt ở một chỗ, phía sau cồn cát có mấy tên cường đạo lại dùng nỏ bắn, những nỏ tiễn này có thể bắn cùng một lúc ba tên.

Trong mắt Hoa Thiên Ngộ hiện lên vẻ hoài nghi, cường đạo bình thường sẽ không có trang bị tốt như vậy, bọn họ là ai?

Mặc kệ là người phương nào, có mục đích gì, cách giải quyết là gϊếŧ.

Đôi môi nhuộm máu của nàng nở nụ cười, dung nhan diễm lệ ngưng hiện ra một loại yêu dị hút hồn người.

Nàng chống dù, mũi chân nhấn xuống một cái, phi thân xa đến mấy trượng*, thân ảnh nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, tựa như một chiếc đài hoa phiêu diêu trong gió, diễm sắc lấp lánh.

*1 trượng = 4,7 mét.

Nhưng trong nháy mắt, người đã đến gần những cường đạo cầm cung nỏ.

Cường đạo phát hiện có người đến gần liền đem hơn mười cây cung nhắm vào nàng, mũi tên sắc bén lóe ra ánh sáng chói mắt.

Hoa Thiên Ngộ giơ tay lên, chiếc Thiên La Tán trong tay nàng xoay tròn bay ra ngoài, chỉ nghe tiếng cơ quan chuyển động rất nhỏ, nan quạt bắn ra lưỡi dao mỏng, lưỡi dao nhỏ ước chừng dài một ngón tay, dọc theo ô tổng cộng có hai mươi chín cái.

Thiên La Tán nhanh chóng xoay tròn, bay múa mà đi, phảng phất như một đóa bồ công anh màu đen mở lưỡi dao, sát khí lẫm liệt.

Trong mắt cường đạo hiện lên hoảng sợ, bọn chúng vội vàng phóng nỏ, mũi tên sắc bén bắn ra, khi đυ.ng phải ô Thiên La chỉ nghe phát ra tiếng kim loại đinh đang đập vào nhau, mũi tên trực tiếp bị gãy, vải dù này không biết là chất liệu gì, mà cứng rắn như sắt.

Tốc độ của Thiên La Tán không giảm, trong phút chốc đi tới trước mặt cường đạo, lưỡi dao sắc bén xoay tròn, xẹt qua da thịt, cắt đứt xương cổ, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, máu tươi bắn ra tung tóe, trong không khí phiêu phiêu nổi lên một tầng mùi máu tanh.

Mấy tên cường đạo còn lại nhìn thấy đồng bọn chết, trong lòng hoảng sợ, co cẳng đào tẩu.

Hoa Thiên Ngộ phi thân tiến tới, tiếp lấy Thiên La Tán đang xoay tròn, mượn lực xoay tròn mấy vòng, mũi chân vừa chạm xuống đất lại bay lên, nghiêng người tiếp tục đuổi theo.

Nàng khép dù lại, mũi dù biến thành một lưỡi dao sắc bén, lấy dù làm kiếm, bạch quang xẹt qua không khí, liên tiếp hơn mười kiếm, xoẹt xoẹt liên hoàn.

Những tên cường đạo đào tẩu toàn bộ đều mất mạng, máu tươi trải đầy Thiên La Tán, khiến cho dù đen nở đầy hoa máu.