Sa mạc lớn bao la, quay mắt nhìn lại, là cả một biển cát mênh mông vô tận, yên lặng mà thê lương, phảng phất như mãi mãi không bao giờ đổi thay.
Từ xa truyền đến tiếng chuông lạc đà phá vỡ sự yên lặng bao trùm.
Ở phía nam cồn cát, một thương đội hơn 50 người, cưỡi lạc đà từng bước đi tới, lục lạc lanh lảnh thưa thớt vang vọng giữa biển cát tĩnh lặng.
Lúc này đã là chính ngọ, là lúc ánh mặt trời trên sa mạc độc nhất, những thương nhân trên lưng lạc đà đã sớm bị cái nắng thiêu đốt gần như kiệt sức, trên trán thấm đẫm mồ hôi, nhưng cũng bốc hơi rất nhanh, bọn họ phải dùng khăn choàng cổ quấn lên đầu để giảm bớt sức nóng của ánh mặt trời.
Tốc độ của lạc đà cũng bởi vì thế mà trở nên chậm chạp vô lực.
Đây là một đội buôn người Ba Tư, trên bướu lạc đà treo hàng hóa nặng trĩu, bên trong đầy đủ các loại mã não, ngọc thạch, khí cụ hoàng kim từ Tây Vực vận chuyển đến Trung Nguyên để đổi lấy tơ lụa.
Cát vàng bay bay, đường dài đằng đẵng, đoàn lạc đà dài hàng chục mét thong thả tiến về phía trước, trên mặt cát lưu lại từng hàng từng hàng dấu chân lạc đà,
vừa lúc gió cát thổi qua, ấn ký dần nhạt nhòa, không bao lâu những dấu chân ấy liền biến mất không dấu vết.
“---- Leng keng.”
“---- Leng keng.”
Hướng đối diện thương đội, mơ hồ có tiếng chuông lạc đà lúc có lúc không, nhưng âm thanh này đã bị đoàn người kia át mất.
Thẳng đến khi bóng người đó tiến gần, những người dẫn đoàn mới thấy được bóng dáng hướng đối diện bọn họ.
Giữa sa mạc rộng lớn, một nữ nhân khoác váy lụa đỏ, một tay dắt lạc đà, tay còn lại cầm chiếc dù đen, thong thả tiến bước.
Lục lạc xa xăm, váy đỏ liêu xiêu.
Nơi nàng đi qua, từ cảnh sắc hoang vu thê lương đã trở nên tươi sáng rực rỡ.
Nữ nhân chậm rãi đến gần, thân ảnh hiện rõ, thắt lưng uyển chuyển, tóc dài như thác, dáng người thướt tha.
Dưới bóng dù là một khuôn mặt trắng nõn như ngọc, trên trán cài tóc bằng mã não đỏ, mặt mày tinh xảo diễm lệ,đuôi lông mày hơi nhướng lộ ra sự tàn nhẫn và yêu mị như có như không, nghiễm nhiên là tuyệt sắc giai nhân.
Đám người Ba Tư nhìn thấy dung mạo của nàng không khỏi ngẩn ngơ.
Tây Vực nhiều mỹ nhân, bọn họ đã quen nhìn những vũ cơ tuyệt sắc, nhưng thấy nữ tử như vậy, cũng không nhịn được mà bị mê hoặc.
May mắn có gió cát nổi lên gọi thần trí bọn họ trở về.
Thấy một nữ nhân hành tẩu một mình trên sa mạc thế này, là nam nhân đều sẽ cảm thấy thương tiếc, thương lái dẫn đầu liền nhảy xuống lạc đà, dẫn vài người tiếp đón.
Tướng mạo của nàng có vài phần giống người Hán, nhưng càng thêm giống người Tiên Bi, trong nhất thời không đoán được nàng có phải người của tộc Tiên Bi hay không.
May thay đa số thủ đô ở Tây Vực đều sử dụng tiếng Phạn, thương nhân dùng tiếng Phạn dò hỏi, thấy nữ nhân không phản ứng, hẳn là nàng nghe không hiểu tiếng Phạn.
Trong thương đội có người nói được Hán ngữ, hắn thử hỏi: “Cô nương, đi một mình thôi à?”
Ngữ điệu Hán ngữ của hắn không chuẩn, thậm chí còn nồng đậm khẩu âm của nước khác.
Thế nhưng lần này nàng lại mở miệng trả lời: “Không sai.” Thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe nhu mị uyển chuyển, triền miên như khúc tỳ bà, say đắm lòng người.
“Cùng chúng ta đi qua con sông kia không?”
“Các người đi nơi nào?”
“Trung Nguyên.”
Nàng cười nhạt, nói: “Ta đi Vu Điền, chúng ta không cùng đường.”
Thương nhân chỉ có thể tiếc nhìn thân ảnh của nữ nhân dần đi xa, sau đó từ từ biến mất giữa biển cát vàng.