Chương 7: Theo đuổi

Trên chiếc giường lớn đắt tiền có ba người không mặc gì hết nằm trên đó, trên người của bọn họ đều có dấu vết tình ái, có thể tưởng tượng được họ đã trải qua một đêm xuân sắc như thế nào.

Hai người đàn ông nằm hai bên đã tỉnh dậy, cả hai thỏa mãn nhìn người con trai đang nằm ở giữa, còn không ngừng quấy rối người ta, nhéo má một chút, hoặc mυ"ŧ đầu ti chín rực một xíu.

Thần Thần bị quấy rầy đến phiền, cũng chỉ cau may lật người chứ không hề tỉnh dậy, cậu thật sự đã quá mệt rồi, toàn thân như muốn tan thành từng mảnh.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên, phát ra từ quần áo của Thần Thần.

Mặc Uyên nhíu mày, bị quấy rầy nên có chút khó chịu, nhưng vẫn di chuyển cơ thể trần trụi bấm nghe điện thoại: “Alo.” Số gọi đến không có lưu, chắc là điện toại làm phiền, hắn nghĩ thế.

Nhưng đột nhiên, một giọng nói nghiến răng nghiến lợi quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến: “Mặc Uyên, sao cậu lại giữ điện thoại của Thần Thần.” Là Trình Mộc Hàm!

Mặc Uyên nhíu mày sâu thêm. Hắn biết Trình Mộc Hàm vì cái gọi là chân ái yêu từ cái nhìn đầu tiên nên cãi lộn với cha mìn, hắn còn ra sức giúp Trình Mộc Hàm tranh quyền, chẳng lẽ…… Người kia chính là……

Thấy Mặc Uyên im lặng một lúc lâu, Hà Dĩ cũng cảm thấy tò mò: “Ai vậy?”

Phía bên kia, Trình Mộc Hàm vừa nghe đã nổ tung: “Khỉ! Sao Hà Dĩ cũng ở đó?”

Ý thức được vấn đề hình như càng ngày càng phức tạp, hai người đồng thời mở miệng: “Gặp mặt rồi nói.”

“Khoanh, phải khóa bé cún không nghe lời kia trước đã.” Trình Mộc Hàm bổ sung.

Tầm ba mươi phút sau, Thần Thần rốt cuộc cũng mở mắt, cái giường này thật sự quá thoải mái, cậu nhịn không được duỗi người, lại cảm nhận được trên cổ tay có dị vật nên dừng lại.

Cậu vội vàng ngồi dậy, phát hiện tay của mình bị khóa trên giường, phía trong còng tay còn tỉ mỉ gắn một vòng đệm mềm.

Thần Thần thử giật một chút, cổ tay thì đỏ nhưng còng tay không hề lỏng đi chút nào.

Cậu thở dài, quyết định không đυ.ng nữa: “Hệ thống có thể giúp đỡ gỡ được không?”

“Không thể, lần trước ta vi phạm quy định bị hệ thống chủ phát hiện, hiện tại đang quan sát 24/24 số liệu của ta, nên ta không thể động tay động chân nữa.” Hệ thống nói, sau đó giọng điệu gấp gáp: “ Ông nội ơi rốt cuộc ông cũng tỉnh rồi, có chuyện lớn xảy ra rồi biết không?”

Thần Thần nhìn về chiến đồng hồ ở mép giường, sửng sốt một chút, sau đó đau lòng muốn chết mà đấm giường: “AAAA, hai trăm vạn của tôi!”

Vốn dĩ mười hai giờ trưa nay phải đi giao dịch tài liệu của Trình gia, nhưng bây giờ đã 12 giờ rưỡi rồi.

Hai trăm vạn nằm trong tay bay mất rồi. Tất cả là do hai tên cầm thú kia, đã ngất rồi mà còn bị đè làm, lại bị làm tỉnh……

Hệ thống nhịn không được ở trong đầu ngắt ngang: “Không phải chỉ là tiền mà còn có việc quan trọng hơn!”

Tròng tay hệ thống cũng chỉ có được cốt truyện ban đầu, nhưng kể từ khi Thần Thần xuất hiện đã dẫn nội dung đi them một hướng khác, cốt truyện xuất hiện sau khi rối loạn thì nó chỉ có thể nhìn được một phần dựa trên góc nhìn của Thần Thần, trừ khi tìm được tin tức mấu chốt thì mới có thể mở ra góc nhìn thượng đế trong cốt truyện mới.

Hiện tại Thần Thần đang ở trong biệt tự cao cấp của Hà Dĩ, ba ông công đang mở họp ở phòng kế bên, nó miễn cưỡng có thể dò xét được cuộc nói chuyện ở phòng bên, lúc này mới giải khóa được góc nhìn của thượng đế.

Hóa ra, ngày hôm đó Trình Mộc Hàm vừa thức đã phát hiện tài liệu bị trộm, lập tức điều chỉnh tương ứng, nói cách khác, tư liệu trên tay Thần Thần đã mất đi tác dụng vốn có. Nhưng hắn vẫn phái người đi khắp nới tìm hiểu thông tin về tài liệu, đơn giản là muốn nhìn xem cậu muốn làm gì, để chơi cùng cậu.

Khi một người cấp dưới báo cho hắn biết đã liên hệ được với người ta trên web đen, thì hắn lập tức nhảy qua đòi: “Gặp mặt trực tiếp.”

Hắn cười gõ bàn, tâm trạng chưa bao giờ tốt như thế, hắn đã suy nghĩ kĩ cách giáo dục mèo con không nghe lời này .

Nhưng, việc điều chỉnh kỹ thuật vẫn dẫn đến tổn thất, và đương nhiên là ba hắn phát hiện ra.

Hai người ngồi hai bên bàn cơm, đằng sau mỗi người đứng đầy cấp dưới trung thành, không khí cực kì căng thẳng.

“Nghe nói, con điều chỉnh cơ mật của Trình gia, chịu tổn thất một trăm triệu để đùa nghịch với nhân tình?” Ông hút một điếu thuốc, cho dù đã gặp qua biết bao sóng to gió lớn nhưng giờ phút này tay ôn vẫn run lên vì tức giận, người nối nghiệp mà ông tự hào, thế nhưng lại làm ra chuyện hoang đường như thế.

Ngón tay Trình Mộc Hàm gõ cái bàn: “Không phải nhân tình.” Hắn nói: “Là con dâu tương lai của cha.”

Vì thế, hai người đối đầu với nhau. Tuy nhiên đã là vai chính công thì không giống người thường, cho dù đối cứng với châ cũng đứng ở thế thượng phóng, còn có sự trợ giúp của Hà Dĩ và Mặc Uyên, nên cha Trình rất nhanh đã nhận thua.

Mà Trình Mộc Hàm vui vẻ thì chiến thắng lại không thể gặp được bé cún ở khách sạn, vì thế đen mặt gọi cho số điện thoại mà mình tra được của Thần Thần.

Không nghĩ tới, ba vị công này vì thế mà hội họp.

Nhưng điều đáng sợ hơn nữa là Trình Mộc Hàm phỏng đoán ra sự tồn tại của hệ thống! Bỏi vì Thần Thần không được thông minh lắm, sao có thể né camera, bảo vệ nghiêm ngặt của Trình gia mà chạy thoát, hắn đoán được phải có hệ thống thì mới có thể tìm cách bắt chặt Thần Thần.

Thần Thần nằm ở trên giường nghe hệ thống giải thích thế cục hiện tại, đột nhiên có chút tò mò: “Vậy ba người bọn họ vì tranh giành tôi mà đánh nhau rồi à?”

“Không.” Hệ thống nghiêm túc mở miệng, “Bọn họ đang thương lượng để cùng nhau chiếm hữu cậu, thao cậu.”

“!”Thần Thần theo bản năng ôm mông, đừng nha, thao nữa sẽ chết thật đó.

“Khoan? Nhiệm vụ của tôi có phải thất bại rồi không?”

Hệ thống không kìm được mắt trợn trắng: “Giờ cậu mới ý thức được à. Nhưng không sao, chỉ thất bại tạm thời thôi, trước mắt cứ thuận thôi, sau đó cắp cơ mật. Hơn nữa không phải đã làm Trình gia tổn thất một trăm triệu sao, cũng coi như có tiến bộ.” Tuy rằng một trăm triệu này đối với Trình gia không là gì cả. Trình gia nhiều thế hệ kinh doanh, tiền không ít, giàu có khủng khϊếp.

Thần Thần nhận được sự khích lệ của hệ thống, vừa mới vụt cháy lên ý chí chiến đấu thì cửa phòng đã mở ra, ý chí chiến đấu của cậu lập tức hạ nhiệt, lật người nhắm mắt giả bộ ngủ.

Cậu sợ, vừa nhìn thấy những con người này thì chân bỗng mềm nhũn đi!

Nhất cử nhất động này tất nhiên bị ba người phát hiện, Trình Mộc Hàm cười như không cười đi qua, ngồi bên cạnh cậu: “Đồ vô tâm, giả bộ cái gì, mấy ngày không gặp mà không nhìn mặt anh à?”

Thần Thần bất đắc dĩ mở mắt, trong miệng lẩm bẩm: “Có gì đẹp mà nhìn.”

Thấy Thần Thần không hề kinh ngạc bởi sự xuất hiện của Trình Mộc Hàm, ánh mắt ba người ăn ý trao đổi cho nhau, như đã đạt được hiệp nghị nào đó.

Cảm nhận được uy hϊếp hệ thống run bần bật, sao đám công này nhạy bén như vậy. Có còn là người không??? Còn tên ngốc này, lẽ ra cậu nên không biết được Trình Mộc Hàm sẽ xuất hiện ở đây lúc này chứ!

Mặc Uyên đi qua nắm tay cậu xem xét, thấy trên cổ tay có vết đỏ giờ khó chịu híp híp mắt: “Tụi anh có thể đè em, nhốt em ở đây cả đời được không?”

Thần Thần bị dọa run rẩy, vội vàng tỏ vẻ kháng nghị: “Không được, tớ mới học lớp 11 thôi! Việc này là vi phạm pháp luật! Tớ còn chưa thi đại học đâu!”

Hà Dĩ dựa vào mép giường, hai tay khoanh lại: “Chỉ cần ở bên tụi anh, thì việc gì cũng không thành vấn đề. Ba người bọn anh, có thực lực, có nhan sắc, ở bên bọn anh không tốt sao?”

Thần Thần nhìn ba người bên cạnh, đúng thật, mỗi người có một vẻ đẹp khác nhau, đường cong cơ bắp hoàn mỹ, thắt lưng chắc khẻo, dươиɠ ѵậŧ rất to, thao rất mạnh …… Khụ khụ!

Thần Thần nuốt một ngụm nước miếng lôi kéo lí trí của mình quay trở về: “Tớ thích người có thành tích học thập tốt! Cho dù các người chiếm được cơ thể của tớ, cũng không chiếm được trái tim tớ!”

Lời này vừa thốt ra, Thần Thần cảm nhận được bầu không khí xung quanh hạ thấp xuống, cậu có chút sợ hãi rụt rụt cổ: Sao lại lạnh như thế……

Hà Dĩ nắm chặt tay, nhưng vẫn mở còng tay của cậu ra: “Ngoan, đừng bài xích tụi anh như vậy, tụi anh rất nghiêm túc. Thôi để tụi anh chở em về.”

Thần Thần có chút ngơ ngác, đây là buông tha cho cậu hay vẫn chưa buông tha cho cậu?

Khi Đương Thần Thần được dẫn đến một căn nhà nhỏ ở một khu nhà xa hoa cạnh trường học, hiểu rõ, đây là không muốn tha cho cậu.

Hà Dĩ đưa chìa khóa cho cậu: “Bé cưng, nơi em ở quá kém, nhà này cho em ở, chìa khóa chỉ có một cái.. Bọn anh đã kêu người dọn đồ đạc của em qua đây.”

Thần Thần nhìn quang cảnh ấm áp, tiện nghi, dồn sức đè xuống khóe môi cong lên của mình: “Như vậy, tốt như vậy sao……”

“Đương nhiên rồi cưng.” Trình Mộc Hàm nói: “Chúng ta đang nghiêm túc theo đuổi em, đương nhiên phải cho em những thứ tốt nhất.”

Ba người ăn đặt một nụ hôn lên má Thần Thần, sau đó lưu luyến rời đi.

Thần Thần cứng đờ đi vào phòng ngủ, nhét khuôn mặt nóng bừng vào trong cái chăn mềm mại.

Thần Thần ăn cơm hộp, xem TV, đi ngủ, còn có một tia tâm động, vượt qua ngày chủ nhật thoải mái. Cho dù thứ hai phải dậy sớm đi học cũng không buồn gì, mặt mày hồng hào bước chân vào trường.

Những học sinh đi ngang qua cậu đều không kìm được nhìn lén, có người đối diện với ánh mắt cậu liền nhịn không được đỏ mặt.

“Lạc Thần Thần hỉnh như càng ngày càng đẹp.”

“Thật xinh đẹp, hơn nữa…… Tôi cứ cảm thấy khóe mắt cậu ấy hàm xuân, thoạt nhìn vừa ngoan vừa sắc khí!”

“Đúng vậy đúng vậy! Thành tích tốt, mặt đẹp, có còn để cho người ta sống không.”

Thần Thần lạc vào xứ sở của những tiếng ca ngợi, ưỡn ngực bước vào lớp, khi đến chỗ ngồi của mình thì dừng lại.

Trong trường hai bạn ngồi chung một bàn, nhưng vị trí bên cạnh không có chút đồ đạc gì giống như chuyển chỗ rồi, hai chỗ ngồi phía sau cũng vậy. Ngoái nhìn thì thấy bọn họ đều dọn đến chỗ khác rồi.

Sắp vào học, nhịn xuống cảm giác kì lạ trong lòng, Thần Thần ngồi xuống.

Tiết đầu tiên là của thầy chủ nhiệm, thầy không giảng bài ngay, mà giới thiệu hôm nay lớp có ba bạn mới chuyển vào.

Chuông báo nguy trong đầu Thần Thần vang lên, trong tiếng vỗ tay của các bạn trong lớp, ba công chính kiêu ngạo bước vào, ánh mắt không e dè mà nhìn chằm chằm Thần Thần.

Thần Thần vội vàng giơ tay: “Thầy ơi, lớp đầu không phải xếp dựa trên thành tích thi đua sao ạ?”

“Đúng vậy.” Cũng bạn học đồng thanh: “Ai mà không biết bọn họ học dở, đi cửa sau à?”

“Im lặng!” Thầy giáo gõ bàn chặn lại tiếng xì xào bàn tán: “a bạn này đều đã vượt qua bài thi mới có thể vào lớp, hơn nữa đã vượt qua đánh giá của giáo viên chuyên môn. Thần Thần, thực lực của họ không hề kém cạnh hơn em. Cho nên bọn họ có tư cách trở thành thành viên của lớp 1! Được rồi ba em giới thiệu bản thân một chút……”

Mà giờ phút này Thần Thần trợn tròn mắt, nghe không vào bọn họ nói cái gì, điên cuồng hỏi hệ thống: “Sao lại thế này, học lực của họ không phải rất kém à?”

Hệ thống vuốt mồ hôi hột: “Thật ra đúng là thế nhưng dựa trên tình trạng hiện tại có thể họ đang che dấu thực lực của bản thân. Trong truyện vì muốn theo đuổi thụ nên không bộc lộ thực lực, nhưng bây giờ……”

Thần Thần nóng nảy: “Vậy hạng nhất của tôi thì sao, tôi vẫn chưa tận hưởng đủ đâu! Huhu……”

“……” Hệ thống vô ngữ: “Ngay cả bản thân cậu còn không giữ được mà còn để ý hạng nhất? Ta sẽ chỉnh hào quang kiểm tra của cậu lên mức cao nhất, có thể tăng gấp năm lần thực lực của cậu, cho nên đừng hoảng hốt!”

Lúc này, một hộp sữa bò từ bên kia đưa qua, đây là lần đầu tiên cậu thấy Trình Mộc Hàm uống sữa bò.

Cậu quay đầu, Trình Mộc Hàm lập tức lộ ra một nụ cười mở rộ: “Mong giúp đỡ bạn cùng bàn à.”

Mà cái bàn phía sau cậu quả nhiên do Mặc Uyển và Hà Dĩ ngồi, Thần Thần bị vây quanh, run bần bật.