Chương 5: Hồi ức

Đợi tất cả kết thúc, Dư Tích đã hôn mê, gương mặt trắng bệch, hạ thể chảy máu rải rác trên sàn nhà trắng tinh, trông vô cùng đáng thương.

Âu Dương Hàn kiên nhẫn lau sạch cơ thể cho cô, hạ thân lại bị cắm cây gậy bảo vệ, ngay cả gậy tắc nướ© ŧıểυ cũng khôi phục chỗ cũ, sau đó mới dịu dàng bế cô về giường.

Lặng lẽ nhìn gương mặt quen thuộc, gương mặt khiến người ta ham muốn chinh phục, giống như trời sinh dựa vào đàn ông mà sống.

Hắn vẫn còn nhớ lần đầu gặp cô, đó là thời điểm hắn mới vào tập đoàn Âu Dương, ba hắn giao tập đoàn cho hắn, rất nhiều người không phục, nhưng hắn không phải người kiên nhẫn, chỉ có thể dùng cách nhanh và tiện nhất để xử lý.

Ngày đó, hắn vừa làm xong vài chuyện không thể để người ngoài biết, đang ở trong xe lau vết máu trong tay, cô gái ấy trùng hợp đi ngang, nhu thuận dựa vào lòng một chàng trai, thẹn thùng kể chuyện của mình, tuy hơi kháng cự vài động tác thân mật của chàng trai đó nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận.

Nói ngắn gọn chính là một chút lực công kích cũng không có.

Tối ấy, hắn tìm đến mấy người phụ nữ sạch sẽ đã chơi từ lâu...

Thời điểm ảnh chụp của cô mấy năm sau đưa đến trước mặt hắn xen lẫn những đối tượng kết hôn khác, tuy cô không phải tốt nhất nhưng hắn vẫn lựa chọn không do dự. Mấy năm nay, có những đêm chìm trong mộng, hắn sẽ mơ tới cô gái này bị hắn đè dưới thân, không ngừng khóc thút thít.

Hắn thích chơi nhiều trò, đặc biệt là trong chuyện giường chiếu, nhiều năm quản lý tập đoàn khiến hắn che giấu tính cách u ám thời thiếu niên vào sâu trong nội tâm. Hắn trầm ổn, giỏi giang, có tài hoa, có năng lực, lúc vui đùa vẫn có thể quyết định sống chết của một tập đoàn.

Nhưng có ai biết, đã từng có tên lưu manh đầu đường xó chợ, đã từng có một tên sát thủ máu lạnh danh tiếng vang dội, mặc tây trang vào liền trở thành người khiến bao kẻ ngưỡng mộ.

Cánh tay buộc chặt, cô gái dưới thân bất an vặn vẹo, hắn nghĩ: Nếu cô không gả cho hắn, nhất định sẽ sống rất tốt như một người phụ nữ bình thường, cho dù không thích cô, người đó cũng sẽ không có ý kiến gì.

Hừ, nào có nếu như, ai bảo cô đã gả cho hắn, gả cho hắn rồi, chú định cả đời này phải kiếm ăn dưới thân hắn.

Nghĩ đến, Âu Dương Hàn hôn lên cái cổ thon dài của cô, những nơi hôn qua đều để lại vết đỏ, khi tiếp cận động mạch liền cắn một cái.

"Ưʍ..." Cô đau đến tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông vừa gây thêm vết thương trên cổ mình, sợ hãi đến không dám động đậy.

Thấy cô đã tỉnh, hắn dựa vào đầu giường hút điếu thuốc: "Hai ngày nay chơi hơi tàn nhẫn, ngày mai tôi ra nước ngoài ký hợp đồng, chắc sẽ đi một tuần, em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, không có việc gì thì ở yên một chỗ, nếu ra ngoài phải dẫn theo vệ sĩ."

"Thật... Thật sao? Em có thể ra ngoài sao?" Hai mắt cô sáng ngời.

Nhìn cô như vậy, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười. Ôm cô vào lòng, hắn hôn cô một cái: "Tôi chưa từng nói không cho em ra ngoài, nhưng bên ngoài không bình yên, có rất nhiều người muốn bắt cóc em."

"Cảm ơn anh, ông xã." Dư Tích cẩn thận ôm lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông, lấy lòng hắn.

Âu Dương Hàn đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của cô, phun ra vòng khói: "Đừng vui mừng quá sớm, chờ tôi trở về chúng ta lại chơi."