"Bé con dâʍ đãиɠ!" Âu Dương Hàn nhéo hai nhũ hoa của cô, "Dâʍ đãиɠ vậy sao? Thấy đàn ông liền không còn là chính mình!"
"Chỉ như vậy với ông xã." Dư Tích thuận theo chu miệng nhỏ.
Trong phòng làm việc liền truyền ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị và tiếng thở dốc của người đàn ông, vô cùng kiều diễm.
Xong việc, cô gái vô cùng mệt mỏi, hai mí mắt không thể mở được, hai ngày nay rõ ràng túng dục quá độ.
Điện thoại trong phòng vang lên: Cậu chủ, thái thái, lão gia và phu nhân tới.
Dư Tích lập tức bừng tỉnh.
Mẹ chồng Mai Nhược đối với cô rất tốt, có lẽ vì nghe nói thủ đoạn con trai mình đối với con dâu nên mỗi tháng bà sẽ đón cô qua nhà mình ở hai ngày, hai ngày này chính là thời điểm Dư Tích vui nhất, tuy rằng còn công việc nhưng mẹ chồng vẫn luôn dành thời gian cho cô.
Tuy chọc đến vị chủ tịch Âu Dương kia vì bị cô chiếm lấy vị trí của mình, nhưng bố chồng này tuy trông có vẻ đáng sợ vẫn thỉnh thoảng nhắc nhở con trai phải đối tốt với người trước mặt, đừng để đến lúc mất mới hối hận.
Còn về tiểu tiên sinh Âu Dương có nghe lọt tai hay không chỉ có một mình Dư Tích biết.
Không đúng, Dư Tích thầm nghĩ, hôm nay không phải ngày mẹ chồng đón cô qua nhà bà ấy.
Vội sửa sang quần áo tóc tai, cô cùng Âu Dương Hàn xuống lầu.
Trên phòng khách, Âu Dương tiên sinh đang vờn quanh cánh tay của vợ mình.
"Đã tuổi này rồi còn làm mấy trò như vậy!" Âu Dương Hàn khinh thường bĩu môi.
"Hừ, dù sao vợ ba thích thế, không giống ai đó, muốn được vợ mình chú ý phải dùng đến thủ đoạn khiến người ta chán ghét." Chủ tịch Âu Dương không chút khách khí phản bác.
Sắc mặt Âu Dương Hàn lập tức trầm xuống, cánh tay ôm lấy bả vai Dư Tích theo đó dùng sức, Dư Tích căng thẳng nhìn người đàn ông bên cạnh.
Mai Nhược thấy bầu không khí này, giãy giụa tránh khỏi cánh tay Âu Dương Phi Vũ, kéo Dư Tích qua: "Tiểu Tích, đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần sợ thằng nhóc này, có chuyện gì cứ nói với mẹ, để mẹ xử lý."
"Không sao, mẹ, Hàn đối với con rất tốt." Dư Tích mỉm cười.
"Tiểu Tích, con nói xem hai con đã kết hôn hơn hai năm rồi sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy, mẹ và ba con đã thương lượng, ba mẹ định đưa con sang Đức kiểm tra một chút."
Dư Tích căng thẳng nhìn Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn im lặng không nói gì.
"Thôi bỏ đi mẹ, bọn con còn trẻ, vẫn chưa nghĩ đến chuyện có con." Dư Tích cẩn thận trả lời, "Sức khỏe bọn con đều rất tốt, muốn có con lúc nào cũng được."
Kỳ thật cô cũng rất lo lắng, bị dạy dỗ hai năm, không biết có thể có con được không, huống hồ cô vẫn luôn dùng thuốc tránh thai.
"Em muốn sao?" Âu Dương Hàn hỏi Dư Tích.
Không rõ nguyên do, đột nhiên Dư Tích không biết phải trả lời thế nào.
Muốn có con sao? Việc này chỉ sợ bản thân cô không thể quyết định!
"Muốn là phải, có con cũng rất tốt." Âu Dương Hàn duỗi tay ôm Dư Tích, nhìn Âu Dương Phi Vũ, "Bác sĩ ở bên Đức kia thế nào, mấy ngày nữa con đưa Tiểu Tích qua đó là được."
"Hừ!" Mai Nhược kiêu ngạo hừ một tiếng, "Đỡ đẻ con, con nói xem?"
Âu Dương Hàn: ...
Dư Tích: ...