Chương 2

Ánh mặt trời chiếu vào dừng trên gương mặt cô gái ngủ say trên giường, cô chậm rãi mở mắt, cả người đau nhức sớm đã là thói quen, cảm giác trướng trong bụng quen thuộc khiến cô phải nhíu mày. Cố sức nhấc cánh tay, xuống giường, cô gọi một tiếng, sau đó lại không nhịn được mà nhắm mắt. Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi và một nữ bác sĩ trẻ tuổi tới: "Bà chủ, ông chủ nói bà không khoẻ, tôi đã gọi bác sĩ Liễu tới để kiểm tra cho bà."

Dư Tích thở dốc, không trả lời. Người phụ nữ trung niên kia thở dài, rời đi.

Nữ bác sĩ đi qua vén chăn, nhìn vết bầm tím trên người cô, dù thất nhiều vẫn không tránh được lắc đầu: "Âu Dương tiên sinh thật mạnh bạo, đối xử với phụ nữ không thể dịu dàng chút sao?"

Dư Tích nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng ngủ chính phòng ngủ phụ đều ở lầu 3, từ nơi này có thể nhìn thấy khu vườn bên dưới.

Kết hôn ba tháng, chồng cô Âu Dương Hàn là một thương nhân, tính tình so với lúc trước một chút cũng không giống, không dịu dàng, không lịch sự nho nhã.

Hắn và cô đến với nhau vì lợi ích gia đình, thậm chí có thể nói là cô trèo cao.cô là tiểu thư hắc đạo, ba mẹ chỉ có mình cô, ngày thường chỉ có đi học rồi về nhà, chưa từng tiếp xúc với sản nghiệp gia tộc, bọn họ yêu thương cô, nhưng sự yêu thương này không bao gồm cho cô sống cuộc sống mà cô muốn. Cô cũng không có ước mơ gì đặc biệt, từ nhỏ đến lớn đều thuận theo cách dạy dỗ của ba mẹ, thuận theo, cô sẽ có được tất cả.

Phản kháng? Không ngờ rằng... Cho dù ba cô bắt cô kết hôn với một người đàn ông lạ mặt cho dù cô đang có bạn trai, cô cũng chỉ nhốt mình trong phòng một ngày, sau đó bình tĩnh chấp nhận. Cuộc đời này cô chỉ có hai lần phản kháng, toàn bộ đều vì chồng mình, lần đầu là khi hắn muốn khai phá hậu huyệt của cô, cô chỉ đạp hắn một cái, hai cái huyệt trên người ngay sau đó bị ấn lên ngựa gỗ suốt một ngày khiến cô cả tuần không thể xuống giường được, lần thứ hai chính là một tuần trước, khi hắn đeo chuông lên vυ" cô, cô đã phản kháng rất mạnh, dùng cái bình hoa đánh hắn, đánh xong thì hay rồi, chẳng những đầṳ ѵú không được buông tha, ngay cả niệu đạo xinh đẹp cũng bị khai phá.

Trốn đi? Đây là chuyện không thể, cho dù cuộc sống hiện tại khó mà chịu đựng, nhưng cô không biết phải sống cuộc sống của người thường thế nào, từ nhỏ đến lớn cô được nuôi dạy theo quy tắc, tư tưởng rất khó thay đổi, chồng chính là tất cả, cô không có dũng khí để thử, hơn nữa, cô cũng không trốn thoát được.

"Há miệng." Nữ bác sĩ bảo khiến cô hoàn hồn, "Tôi thấy vừa rồi chị muốn nhưng lại không nói chuyện, hẳn là yết hầu cũng bị thương."

Cô phối hợp há miệng.

"Trời, anh ta muốn lộng chết chị sao!" Nữ bác sĩ khoa trương kêu lên, yết hầu đã có máu tụ thành một khối, tốt nhất đừng ảnh hưởng tới thanh quản, "Tôi sẽ xử lý đơn giản cho chị, mấy ngày nay chị phải giữ giọng của mình, nếu không sẽ thành người câm đấy!"

Bôi thuốc xong, cơ thể quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.