Trải qua tuần trăng mặt ở Maldives trở về, Nguyễn Thanh ở trên mạng tìm được một cửa hàng rửa ảnh, chuẩn bị đem tất cả ảnh đi rửa.
Ngày này, Từ Nhất Bạch đánh chữ ở thư phòng, Nguyễn Thanh mang theo Trầm Mặc và May Mắn xuống lầu nhận chuyển phát nhanh.
Sau khi lấy chuyển phát nhanh về mở ra, là một tập ảnh dày đã được rửa xong. Nguyễn Thanh một mình ngồi trên thảm trải sàn ở phòng khách, thưởng thức từng tấm một.
Xem đến một nửa, cô bỗng nhiên nghĩ đến album ảnh mình đem đến sau khi kết hôn. Cô liền chạy nhanh vào thư phòng.
Từ Nhất Bạch trong thư phòng đang ngồi trước máy tính, đôi tay đẹp đánh nhanh trên bàn phím, như là đang đàn một bản nhạc dương cầm.
Từ Nhất Bạch mắt nhìn thấy Nguyễn Thanh chạy như bay vào thư phòng, trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt mê người. Anh vốn cho rằng Nguyễn Thanh nhớ mình rồi, tay đang đánh chữ định ngừng lại đến ôm cô. Vậy mà tay anh vừa đưa ra một nữa, mới phát hiện Nguyễn Thanh vốn không nhìn anh, trong mắt cô chỉ có cuốn sách ở trên kệ!
Thấy Nguyễn Thanh đang nhảy về phía chỗ kệ sách muốn lấy cuốn sách ở phía trên kệ, Từ nhất Bạch vốn đang tức muốn chết có chút buồn cười. Anh mặt không đổi sắc, cố tình ung dung hỏi: “Em lấy gì đấy?”
“Hả... ... Album.” Nguyễn Thanh mệt đến thở hồng hộc, vỗ ngực nhìn anh, “anh lấy giúp em một lát, em không muốn đi bưng ghế đến.”
Từ Nhất Bạch liền đứng dậy đi đến, tay nhẹ nhàng đưa ra liền cầm lấy cuốn album.
Anh hiếu kì nhìn trang bìa: “Album của em? Anh sao lại chưa từng thấy?”
“Lúc dọn phòng mới em quên mang đến, sau đó mẹ em gửi đến cho em.” Nguyễn Thanh đưa tay muốn lấy cuốn album, tay Từ Nhất Bạch nhanh như chớp đưa qua.
“Anh xem một chút.” Từ Nhất Bạch vừa nói vừa mở album, Nguyễn Thanh dịu dàng nhìn anh một cái, khoác vào tay anh cùng xem.
Trong album toàn là ảnh chụp của Nguyễn Thanh, được sắp xếp theo thời gian.
Có ảnh cô bụ bẫm ngồi trên giường nhếch cái miệng chưa có răng cười, có ảnh cô mặc váy công chúa đuổi theo bươm bướm, có ảnh cô đeo huy hiệu đội trưởng đứng bên cạnh thầy giáo, có ảnh cô mặc đồng phục trường đơn giản đang diễn thuyết dưới quốc kì... ...
Từ một cục thịt bụ bẫm trở thành một thiếu nữ thon thả, Từ Nhất Bạch dịu dàng lật giở, rong mắt toàn là ý cười.
Thật sự rất đáng yêu, muốn ôm cô, hôn cô, còn muốn cùng cô trưởng thành.
Album từ từ được giở đến lúc Nguyễn Thanh lên cao trung, Từ Nhất Bạch nhìn ảnh, khuôn mặt vốn ấm áp lúc nhìn thấy bức ảnh chụp chung hai người ở dưới góc trong nháy mắt trầm lại.
“Đây là ai?” Từ Nhất Bạch chỉ vào nam sinh dựa vào Nguyễn Thanh ở trong ảnh hỏi.
“Em xem nào ... ...” Nguyễn Thanh nhận lấy album, chăm chú nhìn bức ảnh suy nghĩ một hồi, không xác định lắm nói: “Hình như là học trưởng tốt nghiệp khóa trước, vì thi tốt, trường học đặc biệt chúc mừng anh ấy.”
“Vậy anh ta sao lại chụp chung với em?” Còn dựa gần như vậy, tay cũng đặt trên vai!
“... ... Không nhớ nổi.” Nguyễn Thanh suy nghĩ một lúc, “có lẽ là vì vẻ tự hào của anh ấy, muốn năm sau cũng thi được thành tích tốt.
“Ồ.” Từ Nhất Bạch lạnh nhạt đóng album lại, trả lại cho Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh ôm album rón rén quay trở lại phòng khách, đem từng tấm ảnh trăng mật đặt vào.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Thanh vẫn còn rất buồn ngủ, nhắm mắt đẩy bàn tay đang làm loạn trên người cô của Từ Nhất Bạch: “Buồn ngủ chết mất, em phải ngủ.”
Tay Từ Nhất Bạch lần nữa phủ lên người cô, một tay linh hoạt cởi cúc áo, một tay từ vạt áo luồn vào trong.
Nguyễn Thanh nhẹ mở mắt: “Em tối qua rất mệt, để em ngủ thêm một lát.”
“Em ngủ đi.” Từ Nhất Bạch nói.
“Vậy anh cởi cúc áo em làm gì?” Nguyễn Thanh trừng mắt nhìn anh, hơi thở có hơi rối loạn.
“Để em thấy được niềm tự hào của anh, năm sau trở thành đại thành.” Từ Nhất Bạch nghiêm túc trả lời, tay lại không nhàn nhã.
Nguyễn Thanh đưa mắt nhìn trần nhà: “... ...”
Thật mang hận.
Vậy mà điều khiến Nguyễn Thanh không bao giờ nghĩ đến là, Mặc Thần cao ngạo lại như thế, lần mang hận này lại nhớ cả đời.