Chương 58: Trăng mật động phòng

Sau khi cử hành xong hôn lễ, ba đôi vợ chồng mới cưới và đôi tình nhân Tạ Tịch, Vương Nghi Minh lái xe về nhà mới, mấy người thay áo quần đơn giản, đẩy hành lí ra liền đặt chân lên chuyến bay đi tuần trăng mật.



Nơi đã hẹn, Maldives với rừng dừa, biển xanh cát trắng.



Trải qua chuyến bay hơn 7 tiếng cuối cùng cũng đến Maldives, mấy người vừa xuống máy bay liền cảm nhận được một luồng nhiệt phả vào mặt. Những người đàn ông đẩy hành lí đi ở phía trước, bốn người con khái khoác tay nhau đi ở phía sau.



Tìm được người tiếp đón ở sân bay, mấy người theo sau người tiếp đón đi đến bên bờ biển chuẩn bị lên ca-nô ra đảo.



Vừa đến bờ biển, Tạ Tửu cười lớn kéo tay Nguyễn Thanh chạy như bay đến, đồng thời hét lớn: “A a a~ biển, biển đẹp, tôi đến rồi!”



“Lát nữa rồi chơi, đi về phòng để hành lí trước.” Minh Dung và Vương Nghi Minh một trước một sau lên ca-nô. Minh Dung sau khi ngồi xuống gọi “hai đứa em nhanh lại đây!”



“Đến đây!” Nguyễn Thanh kéo Tạ Tửu đang muốn đi lội nước lại, chạy nhanh qua.



Sắp xếp đồ trên ca-nô xong, bốn người đàn ông đều nuông chiều nhìn cô vợ nhỏ của mình, sau khi đối diện không biết làm thế nào mỉm cười.



Đợi sau khi tất cả mọi người ngồi cố định, ca-nô khởi động. Maldives dưới bầu trời đêm tuy không nhìn thấy biển, nhưng gió biển mát mẻ hiu hiu thổi vào mặt, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao, bên cạnh là người yêu và bạn bè, bên tai truyền đến tiếng sóng vỗ từng đợt, tất cả những thứ này đều là thiên đường tươi đẹp.



“Bầu trời thật đẹp.” Nguyễn Thanh dựa vào vai Từ Nhất Bạch, nhẹ nhàng khen ngợi.



“Không đẹp bằng em.” Từ Nhất Bạch dán mặt vào trán co, nhẹ nói. Mặt Nguyễn Thanh hơi ửng hồng, trong mắt hai người chứa đầy tình yêu.



“Ha ha ha, đây có lẽ là lần đầu tiên em ngồi ca-nô, thất là sảng khoái!” Tạ Tửu đứng dậy duỗi hai tay ra, đối diện với biển cả gọi lớn.



“Em cẩn thận chút.” Tô Hữu cũng đứng dậy, ôm nửa vai Tạ Tửu dặn dò.



Trong từng đợt gió thổi và sóng vỗ, mấy người đã đến đảo. Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch vận khí rất tốt, được phân ở ngôi nhà trên nước có thể xem mặt trời mọc, Minh Dung và Nguyễn Ngôn được phân ở nhà trên nước có thể xem mặt trời lặn, mà Tạ Tửu, Tô Hữu và Vương Nghi Minh, Tạ Tịch lại được phân ở nhà trên cát. Tám người chào tạm biệt bằng lời chúc ngủ ngon, xách hìnhlí của mình vào phòng.



Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch vào phòng, chớp mắt liền nhìn thấy mặt biển yên tĩnh nhìn không thấy bờ dưới bầu trời đêmngoài cửa sổ. Nguyễn Thanh xoay đầu phấn khởi ôm lấy cánh tay Từ Nhất Bạch: “Bạch Bạch, anh xem, thật đẹp!”



“Đúng, nhưng mà đã muộn rồi, sáng mai thức dậy sem nhé. Bây giờ trước hết tắm rửa nghỉ ngơi, suy cho cùng tối nay cũng là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.” Từ Nhất Bạch buông tay đang xách hành lí, ôm chặt eo Nguyễn Thanh, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, dịu dàng nói.



Mặt Nguyễn Thanh trực tiếp đỏ bừng, vô thức buông tay đang ôm anh ra, ôm mặt bở chạy. Từ Nhất Bạch nhìn theo bóng lưng cô, ngẩn ngơ một hồi, sau đó từ từ cong khóe miệng.



Nguyễn Thanh đang ngâm mình trong phòng tắm, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Từ Nhất Bạch cầm áo ngủ vào.



“Em chưa lấy áo ngủ.” Từ Nhất Bạch treo áo ngủ ở một bên, sau đó từ từ cởi cúc áo sơ mi của mình.



“Anh, anh làm gì?” Nguyễn Thanh kinh ngạc nhìn bàn tay thon dài linh hoạt của anh, luống cuống hỏi.



“Tắm rửa.” Từ Nhất Bạch nghiêm túc nói.



“Em vẫn chưa tắm xong ... ...” Nguyễn Thanh đỏ mặt nhỏ giọng nói.



“Anh biết, tắm uyên ương.” Từ Nhất bạch cúi người tiến sát lại gần cô, thấp giọng từ tốn nói. Nguyễn Thanh vốn không dám nhìn anh, liền đỏ mặt cúi đầu che hai mắt mình lại, Từ Nhất Bạch từ từ bước vào trong bồn tắm.



Qua một hồi lâu, cửa phòng tắm lần nữa mở ra, Từ Nhất Bạch ôm Nguyễn Thanh đi thẳng đến bên giường. Cẩn thận đặt cô xuống, Nguyễn Thanh lộc cộc cuộn vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt vừa xấu hổ vừa chờ mong.



Từ Nhất Bạch cũng theo lên giường, anh nhẹ tiến lại, Nguyễn Thanh cũng ngượng ngùng vùi vào lòng anh, mềm mại dựa sát vào anh. Từ Nhất Bạch nhìn cô gái nhỏ dựa sát vào lòng mình, mặt cô như hoa anh đào, hương thơm xộc vào mũi. Anh không nén nổi du͙© vọиɠ trong lòng, trái tim bắt đầu dập dờn.



Anh cúi đầu nhẹ chạm vào đôi môi anh đào tươi đẹp của cô, dịu dàng nhấp nháp, miêu tả hình dáng đôi môi cô và cạy mở răng cô, bắt lấy cái lưỡi nhỏ của cô trêu đùa quấn quýt, sau đó từng chút từng chút ngậm mυ"ŧ môi cô. Hai tay ở trong chăn cũng từ từ dò tìm eo cô, Nguyễn Thanh kinh ngạc, trừng mắt ngượng ngùng nhìn anh, sau đó lại từ từ nhắm lại, môi răng giao hòa vào nhau nhẹ nhàng ngâm lên một tiếng.



Từ Nhất Bạch nhẹ tháo dây áo ngủ của cô, bàn tay không chịu được mà vuốt ve cái lưng trơn mịn của cô, từ từ chà xát. Môi hai người tách ra một chút, cô dịu dàng dán chặt vào ngực anh, bộ ngực mềm mại vô thức chạm nhẹ mấy lần.



Yết hầu của Từ Nhất Bạch lên xuống, du͙© vọиɠ trong mắt càng thêm nồng nhiệt.



Nguyễn Thanh vùi trong lòng anh không hề hay biết, nũng nịu nói: “Anh nhẹ một chút, em sợ đau.”



Giọng nói trầm khàn của Từ Nhất Bạch nhẹ “ừ” một tiếng, tay từ từ di chuyển đến phí sau lưng cô tháo cúc áo ngực, nào biết thử qua mấy lần đều không thành công, anh đỏ mặt thở gấp hỏi: “Cái này tháo thế nào?”



Nguyễn Thanh dịu dàng nhìn vào mắt anh, trong mắt nào có sự tức giận, toàn là ngọt ngào. Cô vừa đưa tay lần mò cúc áo vừa hỏi thăm dò anh: “Lẽ nào anh ... ... là lần đầu tiên?”



“Không phải em cũng vậy sao?” Từ Nhất Bạch gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc phản bác lại.



Nguyễn Thanh vừa ôm ngực rút áo xuống, vừa liếm môi hỏi: “Vậy kĩ thuật hôn của anh sao lại tốt như vậy? Một chút cũng không giống lần đầu.”



“Bẩm sinh.” Ánh mắt Từ Nhất Bạch tối lại, nhẹ kéo tay cô ra, thấp giọng trả lời. Tay anh nhẹ dùng sức, vuốt ve khắp cả người cô. Một tay khác nhẹ nâng cằm cô lên, hôn vào môi cô.





Đầu mày Nguyễn Thanh nhẹ chau lại, đôi mắt xinh đẹp, thở dốc từng đợt. Cảm nhận được bàn tay nóng hổi của anh lướt trên cơ thể mình, cô toàn thân nóng bừng, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng. Eo cô nhẹ nhàng vặn vẹo trong lòng anh, cổ họng vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ, như là vùng vẫy, như là dụ dỗ.



Tiếng rêи ɾỉ của cô truyền vào trong tai Từ Nhất Bạch, càng khiến cho anh khó mà kiềm chế, ngọn lửa du͙© vọиɠ đốt cháy toàn thân.



Tay của anh thuận theo eo trượt xuống giữa chân cô, Nguyễn Thanh vì căng thẳng mà l*иg ngực nhấp nhô lên xuống, đôi mắt đẹp khép hờ. Hai tay cô căng thẳng nắm chặt lấy gối. Ngay sau đó, đầu mày cô chau lại, trong mũi “a” mạnh một tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng rên vụn vặt, cái cổ xinh đẹp ngẩng lên cao, hàm răng trắng tinh cũng cắn chặt lấy môi.



Từ Nhất Bạch thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy nước mắt, môi dưới cũng vì cắn mà bị thương. Anh đau lòng nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, rất lâu sau mới rời đi, trong lời nói chứa sự tự trách: “Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, anh ... ... anh lần đầu tiên, không làm chủ được lực, làm em đau rồi.”



Nguyễn Thanh bĩu môi, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Không sao, cũng không phải đau lắm.”



Từ Nhất Bạch ôm cô day dưa một hồi, hai người ý loạn tình mê, tình cảm kéo dài. Sau khi thấy Nguyễn Thanh hoàn toàn thích ứng, Từ Nhất Bạch mới tiếp tục.



Đêm này, được sóng cuốn đi tiếng rêи ɾỉ thở dốc. Trong căn phòng nhỏ lãng mạn, cảnh xuân vô vàn, kiều diễm khác thường.



Sáng sớm hôm sau, hơn năm giờ sáng mặt trời đã từ bên ngoài cửa sổ sát đất rọi vào. Từ Nhất Bạch tỉnh dậy từ sớm, nhìn cô vợ nhỏ vẫn cuộn trong lòng mình ngủ, khóe miệng anh vô thức cong lên.



Cứ nhìn dáng vẻ cô ngủ như thế, trong lòng Từ Nhất Bạch đong đầy ngọt ngào. Có lẽ là ánh mắt anh quá mãnh liệt, qua một hồi sau, Nguyễn Thanh cũng từ từ tỉnh giấc. Khuôn mặt ngọc ngà của cô chứa đầy ý xuân, măt hạnh yêu kiều, còn mang theo chút xuân tình chưa giảm bớt. Thấy khuôn mặt anh tuấn của Từ Nhất Bạch gần trong gang tấc, cô bĩu môi xấu hổ cười: “Nhìn em làm gì?”



“Xinh đẹp, cả đời cũng nhìn không đủ.” Từ Nhất Bạch hôn nhẹ lên trán cô, từ tốn nói.



Nguyễn Thanh chan chứa yêu thương mặc cho anh hôn, đợi anh hôn xong, cô cũng nhẹ ngẩng đầu hôn vào cằm anh.



Hai người ở trên dây dưa một hồi, sau đó mới đi vào phòng tắm tắm rửa lại.



Mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, hai người chuẩn bị xong vẫn chưa đến 7 giờ, sau đó nắm tay nhau đi đến hàng ghế ngoài hành lang nằm phơi nắng. Qua 8 giờ, hai người ra ngoài tụ họp với sáu người còn lại, sau đó đi đến nhà ăn ăn sáng.



“Lát nữa chúng ta có dự định gì?” Trên bàn, Minh Dung hỏi.



Mấy người còn lại đều lắc đầu, tỏ ý không có dự định già. Minh Dung đang muốn nói, Từ Nhất Bạch ngắt lời: “Hôm nay chúng ta đi xem cá heo đi, sau khi về có thể đến trung tâm thể dục đi dạo.”



“Cá heo?” Tạ Tửu trong miệng vẫn còn nhai thức ăn, vỗ mặt nói, “Em phải đi xem cá heo!”



“Em cũng muốn xem cá heo.” Nguyễn Thanh đỏ mặt nói, Vương Nghi Minh bên cạnh cô cũng mong đợi gật gật đầu.



“Được, vậy chúng ta đi xem cá heo.” Nguyễn Ngôn nhìn Minh Dung, cô cũng mỉm cười gật đầu.



Ăn xong, mấy người liền ngồi ca-nô đi xem cá heo. Xung quanh ca-nô đều là từng đợt sóng vỗ cuồn cuộn, thời tiết nóng nực được gió biển thổi giảm nhẹ đi mấy phần. Ca-nô di không bao xa liền nghe thấy có người ngồi phía trước ca-nô hò hét, mấy người lần lượt nhìn về phía bên đó, đúng lúc nhìn thấy một bầy cá heo. Thuyền viên có kinh nghiệm phong phú vừa dùng âm thanh mà cá heo nghe hiểu gọi lớn, vừa nhanh chóng đuổi theo cá heo.



“A, không thấy nữa rồi, tốc độ của nó quá nhanh.” Nguyễn Thanh nhìn mặt biển dần mất đi bóng cá heo thất vọng nói.



“Lát nữa sẽ ra lại.” Từ Nhất Bạch nói.



“Anh sao lại biết ... ...” Nguyễn Thanh vẫn chưa nói xong, trên mặt biển lấp lánh, một con cá heo xuất hiện trước mặt mọi người.



Khuôn mặt Nguyễn Thanh phấn khởi chỉ về phía cá heo, kích động nói: “Anh xem! Cá heo!”



Từ Nhất Bạch dựa vào thanh sắt nhìn cô, thầm nghĩ: “Vì em đẹp như vậy, khiến nó không nỡ làm em thất vọng.



Nguyễn Thanh xem rất hưng phấn, kéo Tạ Tửu, Minh Dung, Vương Nghi Minh ở bên cạnh đứng dậy, để Từ Nhất Bạch chụp ảnh cho họ.



Buổi tối ăn cơm xong, mấy người hẹn nhau đến trung tâm thể thao. Trung tâm thể thao buổi tối không nhiều người, nhưng mấy người vẫn lựa chọn một phòng tương đối yên tĩnh, vì bên trong có bàn ghế nghỉ ngơi và điều hòa dễ chịu.



“Tự mình đến chọn gậy đi.” Tô Hữu nói với mấy người.



“Mọi người chơi đi, em không biết chơi lắm, cứ ở đây quan sát mọi người chơi là được rồi.” Nguyễn Thanh vì eo và chân vẫn còn chút không thoải mái, cho nên sau khi từ chối, yên lặng ngồi ở một bên quan sát mấy người đánh bóng bàn.



“Em lúc nãy ăn quá nhiều, cũng không tham gia.” Minh Dung cũng cười lắc lắc đầu.



“Vậy mấy người con gái đều không chơi sao?” Tạ Tịch cầm gậy hiếu kì hỏi.



Tạ Tửu tai nghe thấy anh mình hỏi, một tay cầm gậy vội vàng nói: “Em phải chơi em phải chơi!”



Tạ Tịch liếc nhìn cô một cái, nói: “Em không biết, chơi cái gì mà chơi?”



“Em không quan tâm, em phải chơi!” Tạ Tửu vỗ vỗ mặt, kiên định nói.





Đối đầu với Tạ Tửu một hồi, Tạ Tịch không biết làm thế nào nói: “Tô Hữu, em đưa Tạ Tửu đến bàn kia, bàn này ba người đàn ông chúng tôi chơi.”



Tô Hữu không dám phản bác lời của cậu lớn, đành phải gật gật đầu, đẩy cô vợ nhỏ của mình đến một bàn khác.



Chơi mấy trận, thời gian cũng tương đối muộn rồi, mấy người chúc nhau ngủ ngon rồi quay về phòng mình.



Sáng hôm sau, mấy người ăn xong liền mang bóng chuyền đến bãi biển. Bãi biển mềm mại và thoải mái, từ xa xa liền nhìn thấy bãi cãi trắng và những con sóng màu xanh, dưới mặt trời chói chang, dương như có một loại cảm giác như những ngày tháng yên bình.



Nguyễn Thanh và Minh Dung một đội, bốn người còn lại một đội. Tám người tranh cãi trên bãi cát trắng, bắt đầu đánh bóng chuyền.



“Ha ha ha, chị không bắt được bóng em!” Tạ Tửu né trái tránh phải trêu đùa Minh Dung.



“Đồ ngốc, đây không phải là bao cát.” Minh Dung chưa nói lời nào, Tạ Tịch ở phía sau Tạ Tửu đã ngắt ngang lời cô.



Minh Dung nhân cơ hội nhảy lên đánh bóng qua, Vương Nghi Minh bên này nhảy lên cao, nhưng mà cô không đủ cao, bóng trượt qua khỏi ngón tay cô. Cô đang tiếc nuối ở trong lòng, Tạ Tịch phía sau đã nhảy mạnh lên, đánh về phía đối diện.



Từ Nhất Bạch và Nguyễn Ngôn tuy rất tráng kiện, nhưng hai người đều không phải là cá tính hoạt bát. Sau cùng, vẫn là chỉ có thể dựa vào Nguyễn Thanh ở phía sau đẩy Từ Nhất Bạch chạy, Từ Nhất Bạch đưa tay ra với quả bóng, rất thoải mái liền đánh về phía đối diện.



Cứ đánh qua qua lại lại như thế một hồi, Tạ Tửu lâu ngày không tập luyện lại rất nỗ lực bại trận trước. Cô lại gấp gắp nói: “Không được, nghỉ một lát, em không tiếp tục được.”



“Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi về thay áo quần nhé, ăn cơm xong không phải còn đi lặn sao?” Vương Nghi Minh nhặt bóng rơi ở phía xa, nói với mọi người.



“Được, vậy chúng ta không đánh nữa, nghỉ ngơi một lát.” Tạ Tịch nói.



“Vậy chúng ta đi từ từ về đi.” Nguyễn Thanh kiến nghị.



Mọi người vỗ vỗ cát trên người, đều gật đầu đồng ý.



Sau buổi trưa, mấy người ngồi trên thuyền đi lặn. Khoảng nửa tiếng sau liền đến chỗ lặn. Tám người trừ Tô Hữu và Vương Nghi Minh, những người khác đều là lần đầu tiên lặn. Mấy người con gái nép ở thành thuyền, nhìn thấy nước sâu, xung quanh lại là mặt biển không thấy bờ, có hơi sợ hãi.



Khuôn mặt Nguyễn Thanh căng thẳng đến nỗi có hơi trắng bệch, Từ Nhất Bạch nắm tay cô, lại gần tai cô nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có anh.”



Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía anh, liếm môi gật gật đầu, nắm chặt lấy bàn tay lớn của anh.



Mặc áo phao vào, Từ Nhất Bạch đợi mấy người đàn ông xuống nước trước, Vương Nghi Minh can đảm trực tiếp nhảy xuống nước. Từ Nhất Bạch nhoài người về phía thành thuyền, đưa tay về phía Nguyễn Thanh: “Nào, giữ tay anh, đừng sợ.”



“Ừ!” Nguyễn Thanh định thần, nắm lấy tay Từ Nhất Bạch từ từ xuống, ở dưới nước cô luôn nắm chặt lấy tay Từ Nhất Bạch.



Từ Nhất Bạch đưa cô lặn xuống nước, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc với đại dương ở khoảng cách gần như vậy, sau khi căng thẳng qua đi là sự hưng phấn tràn đầy. Nước ở đáy biển vẫn trong như vậy, mặt biển là ánh mặt trời sáng rực. Các loại cá đầy màu sắc vây quanh hai người, trong đá san hô rực rỡ nhiều màu sắc, các loại cá nhiệt đới đủ màu qua lại không ngớt, nhiều không đếm xuể, khiến hai người rối mắt.



Sau khi thưởng thức đủ, tám người trở lại thuyền nghỉ ngơi. Thuyền viên trên thuyền thân mật đưa khăn cho mấy người, nhẹ nhàng nói: “Chào ngài, lữ khách tôn quý. Trong phòng đã chuẩn bị xong trái cây, thức ăn đông lạnh cho mọi người, còn có một số đồ ăn nhẹ. Nếu có bất kì yêu cầu gì, có thể gọi tôi.”



“Được, cám ơn nhiều.” Nguyễn Ngôn nhận lấy khăn, đưa cho mấy người, mỉm cười cám ơn.



“Đừng khách sáo, vậy tôi không làm phiền nữa.”



Tám người khoác khăn tắm vào phòng, Tạ Tửu cầm lên một chai coca liền mở nắp ra uống: “A, thật sự quá hưởng thụ rồi!”



“Đừng uống vội quá.” Nguyễn Thanh cười nói.



Lúc này, Từ Nhất Bạch mở một chai nước cam đưa đến cho Nguyễn Thanh: “Uống chậm thôi.”



“Cám ơn Bạch Bạch.” Nguyễn Thanh mỉm cười ngọt ngào với anh, nhận lấy nước cam uống từng ngụm nhỏ.



Về đến đảo, đã là lúc mặt trời lặn, mấy người thay áo quần đi đến nhà ăn ăn tối sau đó lại trở về phòng.



Hành trình mấy ngày sau đó đều tương đối rãnh rỗi, mọi người ngày thứ ba đều đến bể bơi trong nhà của Từ Nhất Bạch và Nguyễn Thanh, vừa phơi nắng vừa bơi lội trò chuyện.



Ngày thứ tư, mọi người lại đến nhà trên cát của Tạ Tịch và Vương Nghi Minh, ở chòi nghỉ mát, ghế nằm, võng phía sau nhà nhàn nhã trải qua một ngày. Nhưng mà vận khí của họ thật tốt, đúng lúc trên đảo tổ chức “buổi tiệc tôm hùm”, buổi tối mấy người dắt nhau đi ăn một bữa.



Ngày thứ năm, tám người đem máy quay phim đến hồ bơi, chụp ảnh dưới nước cho bốn cặp tình nhân, lại hứng thú chơi đùa thêm một ngày.



Ngày cuối cùng, mấy người chưa đến 7 giờ liền hẹn nhau ở một địa điểm đẹp để xem mặt trời mọc. Tám người kề vai ngồi thành một hàng, ngắm nhìn mặt trời mọc, yên tĩnh hưởng thụ giây phút thanh bình. Sau khi xem mặt trời mọc, mấy người liền đi dạo ven theo bờ biển, vừa đi dạo vừa chụp ảnh lưu lại kỉ niệm.



Qua bốn giờ chiều, mấy người thu dọn hành lí kết thúc tuần trăng mật.

Tác giả có lời muốn nói: Rải hoa??ヽ(°▽°)ノ? Kết thúc rồi!

Đúng rồi, còn có phiên ngoại nữa~~~