Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chinh Phục Nam Thần

Chương 55: Em thật xinh đẹp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Nhất Bạch ngồi trên sô pha, Nguyễn Thanh ngồi bên cạnh anh.



“Em phải tháo ra rồi.” Hai tay Nguyễn Thanh sau khi đặt lên dải băng phía sau gáy anh hỏi thăm dò.



“Ừ.” Từ Nhất Bạch sau khi đợi một chút nhẹ hắng giọng.



Nguyễn Thanh bắt đầu từng chút từng chút mở nút thắt ra, sau đó từng vòng từng vòng tháo dải băng xuống, Nguyễn Thanh vừa hi vọng vừa căng thẳng, cuối cùng cũng đến lúc nghiệm thu kết quả.



Từ Nhất Bạch có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Nguyễn Thanh, tay cô có hơi run rẩy, hô hấp cũng có chút cấp bách. Điều này khiến cho anh vốn rất bình tĩnh cũng không kiềm được mà trở nên căng thẳng. Dải băng trên mắt ngày càng mỏng, lờ mờ có từng tia sáng chiếu vào.



Dải băng cuối cùng trượt xuống khỏi mặt, khuôn mặt tuấn tú của Từ Nhất Bạch hoàn toàn được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời. Bờ mi cong của anh nhẹ run lên, mí mắt nhẹ hướng lên trên.



“Đợi một lát!” Nguyễn Thanh thấy anh muốn mở mắt ra liền ngăn anh lại, “Anh chậm một chút, mặt trời hôm nay có hơi chói mắt.”



“Ừ.” Từ Nhất Bạch nhẹ cong khóe môi, bình tĩnh đợi một lúc mới từ từ mở mắt ra.



Đã lâu không nhìn thấy mặt trời, mắt có chút không thích ứng được, Từ Nhất Bạch vô thức nhắm mắt đưa tay ra che lại. Nguyễn Thanh luôn chú ý đến anh bị dọa cho sợ hãi, đang muốn hỏi thăm liền nhìn thấy anh lại từ từ mở mắt ra, ngay sau đó liền nuốt xuống những lời đang muốn nói.



Đồ vật ở trước mắt có hơi mơ hồ, thậm chí có chút chống lên nhau. Từ Nhất Bạch không dám đưa tay ra dụi mắt, đành phải chớp chớp mắt, lần nữa nhắm mắt lại rồi lại từ từ mở mắt ra lần nữa, lần này nhìn thấy rõ ràng hơn một chút, những hình ảnh chồng lên nhau cũng dần trở nên nhạt nhòa hơn rất nhiều.



Anh liếc nhìn phòng khách, cuối cùng có thể nhìn một cách rõ ràng, tất cả một thứ xung quanh đều rơi vào tầm mắt anh. Không phải lại là một mảng đen, cũng không có hình ảnh chồng lên nhau và mơ hồ.



Nguyễn Thanh thấy anh luôn không nói chuyện cũng không có cử động, chỉ có đôi mắt mở rồi lại nhắm, sau khi mở mắt ra lần nữa lại như là ngẩn ngơ.



Là chưa khỏe sao?



Cô có hơi lo lắng nắm chặt tay Từ Nhất Bạch, nhẹ nhàng hỏi: “Bạch Bạch, anh cảm thấy thế nào rồi?”



Từ Nhất Bạch cúi đầu nhìn bàn tay đang nhắm chặt tay mình, thắng mịn nõn nà, thon dài mảnh mai, từng ngòn tay giống như là ngọc bích, thật sự rất đẹp. Anh từ từ nắm chặt lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Không có trở ngại gì cả, hồi phục rất tốt.”



Vừa nói một tay khác của anh từ từ phủ lên mặt cô, đôi mắt sâu thẳm từng chút trượt xuống lông mày, mắt, mũi, môi đào của cô, cuối cùng lại nhìn vào mắt cô lần nữa. Cứ yên tĩnh nhìn lâu như thế, Nguyễn Thanh bị anh nhìn có chút không thoải mái, nghiêng đầu qua muỗn né tránh ánh nhìn của anh. Tay vuốt ve mặt cô của Từ Nhất Bạch nhẹ dùng sức, khiến cô lần nữa đối mặt với mình: “Đừng động, Nhuyễn Nhuyễn. Anh muốn nhìn em, để anh nhìn em.”



Nguyễn Thanh khuôn mặt ửng đỏ, liếm liếm môi rủ mắt xuống: “Có phải là, rất xấu?”



“Ừ~ Anh bị kinh ngạc đến ngã rồi.” Từ Nhất Bạch lắc đầu ừ một tiếng, thấp giọng nói.



Nghe vậy, khuôn mặt như ngọc điêu khắc của Nguyễn Thanh phủ lên ánh hồng, trái tim đập nhanh “thình thịch thình thịch như là trống đánh, mà tay chân cô có chút luống cuống.



Ngón tay cái của Từ Nhất Bạch nhẹ nhàng sờ môi cô, trong lòng chộn rộn. Ánh mắt anh tối lại, tiến sát lại gần cô, giọng điệu dụ dỗ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, hôn một cái nhé.”



Nguyễn Thanh đưa mắt nhìn anh rất nhanh, xấu hổ cúi thấp đầu: “Ừ … … Chỉ một lát.”



Cô vừa nói vừa từ từ nhắm mắt lại, hàng mi cong nhẹ run, hai mắ trắng mịn ngày càng ửng đỏ, đôi môi anh đào nhẹ hé mở.



Từ Nhất Bạch nhìn đến mê mẩn, nhìn không chớp mắt, tai có hơi đỏ.



Giọng nói khàn khàn của anh khen ngợi: “Em thật xinh đẹp.”



Nguyễn Thanh mở mắt ra, xấu hổ nhìn anh: “Lắm lời! Anh rốt cuộc có hôn không … … ưʍ.”



Ngay sau đó, Từ Nhất Bạch hôn lên môi cô. Hai tay ôm ngang đem cô ngồi lên trên chân anh, một tay ôm lưng cô, một tay ấn vào sau gáy cô, nụ hôn ngày càng táo bạo. Trong lúc ý loạn tình mê, hai tay Nguyễn Thanh vô thức ôm lấy cổ anh, hòa cùng nụ hôn sâu của anh.



Triền miên kéo dài ở trong phòng khách.



Hai người lúc trước như hình với bòng, sau khi mắt Từ Nhất Bạch nhìn thấy, hai người càng gắng bó keo sơn hơn.



Mấy ngày này mỗi buổi tối họ đều vùi trên sô pha xem tivi, tối nay ăn cơm xong, Từ Nhất Bạch như thường lệ ngồi trên sô pha xem tivi, Nguyễn Thanh bưng đĩa trái cây đã cắt xong từ nhà bếp đi ra.



“Sao lại xem Tây Du Kí?” Nguyễn Thanh bĩu môi oán trách nói.





“Ngày mai sẽ không xem nữa.” Từ Nhất Bạch nhẹ mỉm cười.



“Vì sao lại là ngày mai? Hôm nay không được sao?”



“Hôm nay … … anh muốn xem một nơi.” Từ Nhất Bạch nhẹ nhàng nói, vỗ vào sô pha bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.



Sau khi Nguyễn Thanh bưng đĩa trái cây ngồi xuống, Từ Nhất Bạch ôm vai cô nói: “Biết vì sao anh thích Tây Du Kí như vậy không?”



“Ừ~ Không biết.” Nguyễn Thanh lắc lắc đầu, “vì sao?”



“Hâm mộ đấy … …” Từ Nhất Bạch nhẹ ngẩng đầu than thở.



Nguyễn Thanh không hiểu, ngờ vực hỏi: “Hâm mộ?”



“Không có gì.” Từ Nhất Bạch mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô.



Cho dù sau này có khó khăn bao nhiêu, có em ở bên cạnh thì đủ rồi.



Nguyễn Thanh đỏ mặt rủ mắt xuống, chợt đối diện với đôi mắt to tròn của Trầm Mặc bên cạnh sô pha. Cô chuyển tầm mắt, duỗi tay đẩy Từ Nhất Bạch ra, nũng nịu nói: “Đừng như thế, Trầm Mặc nhìn đấy.”



“Trầm Mặc?” Từ Nhất Bạch nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh sô pha.



“Anh có phát hiện gần đây hình như Trầm Mặc rất thích nhìn chằm chằm vào chúng ta?” Nguyễn Thanh cũng nhìn Trầm Mặc, hỏi nhỏ Từ Nhất Bạch.



“Có sao?” Từ Nhất Bạch hơi chau mày, phát hiện ra thực sự là như vậy.



“Hoặc là nó cảm nhận được mắt anh khỏi bệnh rồi.” Từ Nhất Bạch nhếch nhẹ mày, kéo Nguyễn Thanh qua lần nữa vùi vàp ghế sô pha, “không cần để ý đến nó, qua vài ngày liền hết.”



“Ồ.” Nguyễn Thanh trả lời.



Trăn trở trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái vừa xem tivi vừa ăn trái cây.



Hai người đang anh anh em em, Trầm Mặc bỗng từ dưới đất nhảy lên sô pha, ngồi xổm bên cạnh Nguyễn Thanh.



Hai người bị nó dọa cho giật mình, kinh ngạc nhìn về phía nó.



Lúc này Trầm Mặc đưa một chân trước ra, đẩy tay đang đặt trên chân Nguyễn Thanh của Từ Nhất Bạch, sau đó tự mình nằm lên chân Nguyễn Thanh, để lộ ra da bụng, ánh mắt có hồn nhìn về phía Nguyễn Thanh.



Nguyễn Thanh trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn nó, không biết nên làm thế nào. Từ Nhất Bạch nhìn Trầm Mặc như một ông lớn, sắc mặt bỗng xám xịt, một tay đẩy nó xuống.



Trầm Mặc trở mình nhảy lên lại, lần nữa nằm xuống, Từ Nhất Bạch lại lần nữa đẩy nó xuống.



Lặp đi lặp lại mấy lần, Trầm Mặc xuống rồi lại lên, kiên trì đấu với Từ Nhất Bạch đến cùng, đến sau cùng ngang sức ngang tài, một người một chó mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.



Thực sự không quen với dáng vẻ như một đứa trẻ của Từ Nhất Bạch và Trầm mặc kì quặc, Nguyễn Thanh đưa tay ra ngăn một người một chó lại: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.”



Cô thấy dáng vẻ bực dọc của Từ Nhất Bạch, nhỏ giọng nói với anh: “Bạch Bạch, Trầm Mặc có phải là quá cô đơn rồi không? Ừm … … Hay là chúng ta tìm cho nó một cô vợ?”



“Phiền phức, trực tiếp đem nó tặng cho Tô Hữu.” Từ Nhất Bạch nhìn Trầm Mặc vẫn đang còn trừng mắt nhìn anh, chau mày nói.



“Nhưng mà, em rất thích Trầm Mặc.” Nguyễn Thanh nói nhỏ.



“Hử? Đôi mắt thâm sâu của Từ Nhất Bạch nhìn về phía cô.



“. À ... ... Em là nói, em thích tác giả Trầm mặc, khưa khưa.” Nguyễn Thanh vội cười vổ sung, thấy nét mặt anh ôn hòa, mới tiếp tục nói: “Nó vẫn rất có ích, ví dụ như đi lấy chuyển phát nhanh gì đó, như vậy em càng có nhiều thời gian ở bên anh. Hơn nữa Trầm Mặc cũng không còn nhỏ nữa, em lúc trước có hứa sẽ tìm vợ cho nó, không thể không giữ lời. Đúng không?”



Từ Nhất Bạch yên lặng nhìn Trầm Mặc, một lời không nói.



“Vậy thì ngày mai được không, vừa hay chúng ta đã lâu không ra ngoài?” Nguyễn Thanh đặt đĩa trái cây xuống, khoác tay anh nũng nịu nói.





Từ Nhất Bạch liếc nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô, trâm trạng bỗng vui vẻ, hắng giọng nói: “Ừ.”



“Anh thật tốt, Bạch Bạch.” Nguyễn Thanh cười nói, sau đó cô nhổm người dậy hôn lên mặt anh, khuôn mặt Từ Nhất Bạch bỗng trở nên ửng đỏ.



Sáng hôm sau, hai người đưa Trầm Mặc đi đến chợ mua bán vật nuôi.



Nguyễn Thanh vỗ vỗ đầu Trầm Mặc nói: “Trầm Mặc, mày tự mình chọn vợ đi nhé, chỉ có cơ hội lần này thôi.”



Trầm Mặc phấn khởi vẫy đuôi, xúc động liếm mũi.



“Xuất phát!” Nguyễn Thanh thấy nó như không đợi được, trực tiếp ra lệnh.



Trầm Mặc nghe vậy liền quay đầu chạy nhanh về phía trước, Nguyễn Thanh nắm dây xích chó chạy theo sau Trầm Mặc, mệt đến nổi thở dốc. Từ Nhất Bạch chau mày, chạy nhanh theo cô. Một tay nắm lấy sợi dây, một tay kéo tay cô qua, nghiêm giọng nói với Trầm Mặc: “Trầm Mặc, chậm một chút.”



Trầm Mặc quay đầu nhìn Từ Nhất Bạch, đi chậm lại.



Đi đi dừng dừng, xem qua mấy tiệm bán thú cưng, Trầm Mặc đều là liếc một cái rồi bỏ đi.



Thấy gần đi đến cuối đường, Nguyễn Thanh có chút vội, nói: “Hôm nay có phải là tìm không được?”



“Định mệnh sắp đặt, chúng ta không thể quản được.” Từ Nhất Bạch ung dung nói.



Lúc này, Trầm Mặc ngửi ngửi mũi, chạy điên cuồng về phía trước, Từ Nhất Bạch nhìn nó, quay đầu lại nhìn cô cười: “Em xem, không phải đến rồi à.”



Nguyễn Thanh cùng cười: “Vâng!”



Chạy theo Trầm mặc đến một con hẻm nhỏ ở cuối đường, phía trong cùng của con hẻm là một cửa tiệm bán vật nuôi tương đối cũ.”



Trước cửa tiệm, một cụ già đang bưng một ấm trà lớn nhàn nhã nghe phát thanh, bên cạnh ông là một con chó lông vàng đang lười biếng nằm bò ra trên nền.



Trầm Mặc phấn khởi chạy nhanh đến trước mặt lông vàng, dùng mũi ngửi ngửi, lại dùng chân trước vuốt ve, khuôn mặt đầy vẻ cẩn thận.



Trên đường về, Nguyễn Thanh lái xe, chau mày hỏi Từ Nhất Bạch: “Bạch Bạch, cụ già lúc nãy vì sao lại bảo chúng ta mang nói về? Giống như là biết chúng ta đến mua chó ... ... thật kì lạ.”

“Ông cụ đó có lẽ cũng là người mù, mà con chó lông vàng này, nếu anh đoán không nhầm, có lẽ là chó dẫn đường.”



“Hả? Vậy chúng ta mang nó đi rồi, ông cụ phải làm thế nào?” Nguyễn Thanh ngạc nhiên hỏi.



“Không cần lo lắng, con lông vàng này có lẽ đến thời gian về vườn rồi, anh nghĩ ông cụ sẽ có sắp đặt khác.” Từ Nhất Bạch cười an ủi cô.



“Vậy thì tốt.” Nguyễn Thanh thở ra một hơi, liếc mắt nhìn lông vàng ngoan ngoãn nằm bên cạnh Trầm Mặc, “chả trách Trầm Mặc không nhìn trúng con nào cả, thì ra là phải tìm bạn đồng hành.”



Trầm Mặc như là nghe hiểu, ngẩng đầu kêu lên hai tiếng “gâu gâu” với Nguyễn Thanh.



Về đến nhà, Nguyễn Thanh lấy giường, bát cơm và những đồ đạc mới khác của lông vàng ra đặt bên cạnh Nguyễn Thanh, Trầm Mặc giống như là quân vương, mang theo sủng phi của mình tuần tra trong ngoài phòng.



Buổi tối lúc ăn cơm, Nguyễn Thanh nhìn lông vàng mới đến nói với Từ Nhất Bạch: “Con lông vàng này chúng ta cần đặt cho nó một cái tên mới không?”



“Không, cứ gọi là May Mắn đi, đây là tên suốt đời của nó.” Từ Nhất Bạch suy nghĩ một hồi rồi nói



“Được, rất hay.” Nguyễn Thanh mặt mày rạng rỡ nói, “May Mắn nghe cũng rất hay.”

Tác giả có lời muốn nói:

Rạp hát nhỏ:

Chú chó ngốc: Gào khóc, cuối cùng tôi cũng có vợ rồi.

Tác giả: May Mắn lớn hơn mày?

Chú chó ngốc: ... ... Hả? Thật sao?

Từ Nhất Bạch: Chả trách mày ở trước mặt May Mắn lại sợ hãi như thế.

Chú chó ngốc: Có sao?

Từ Nhất Bạch: Như là con trai của nó.

Chú chó ngốc: ... ... Tôi (cuộc đời sụp đổ)
« Chương TrướcChương Tiếp »