Sau khi băng bó vết thương xong, Từ Nhất Bạch liền quay lại phòng bệnh. Nguyễn Thanh vẫn hôn mê, anh ngồi lên trên ghế bên cạnh giường bệnh trông cô.
“Chìa khóa đưa tôi, tôi lấy đến một ít đồ cho hai người.” Tô Hữu đứng bên giường bệnh, nói với Từ Nhất Bạch.
Từ Nhất Bạch từ trong túi quần mò lấy chìa khóa đưa cho anh, nói: “Gọi điện thoại báo cho Tạ Tửu, để cô ấy nói một tiếng với anh trai Nhuyễn Nhuyễn.”
“Được.” Tô Hữu đáp một tiếng, nói: “Người đàn ông đó vẫn chưa tỉnh, nguyên nhân cụ thể có lẽ ngày mai mới biết được.”
“Ừ, cử vài nhân viên bảo vệ đến đây.” Từ nhất Bạch nhẹ giọng nói.
“Đã sắp xếp rồi, không có việc gì tôi về trước, Trầm Mặc hai ngày này ở cùng tôi nhé.”
Từ Nhất Bạch gật gật đầu, Tô Hữu liền nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.
Ra khỏi bệnh viện, Tô Hữu lên xe, anh vuốt ve Trầm Mặc đang cuộn tròn trên ghế phụ lái: “Trầm Mặc ngoan, hai ngày này đến công ty với tao.”
Thắt dây an toàn, Tô Hữu vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Tạ Tửu.
“Tô Hữu Hữu, anh tốt nhất là có việc gấp, em đang chơi trò chơi đấy!” Tạ Tửu không hài lòng hét lên với anh.
“Tửu Nhi, anh nói với em một việc, em đừng kích động.”
“Nhanh nói.” Tạ Tửu thúc giục.
“A Nguyễn tối nay bị người khác tấn công ... ...” Tô Hữu từ tốn nói.
“Anh nói gì? A Nguyễn bị tấn công? Cậu ấy bây giờ thế nào? Cậu ấy ... ...” Tạ Tửu lo lắng hỏi, khuôn mặt hoảng hốt.
“Em đừng lo lắng, nghe anh nói hết. Cô ấy bây giờ không sao rồi, đang ở bệnh viện. Anh gọi điện chính là nói em báo với anh trai A Nguyễn một chút, vì mục đích của người tấn công vẫn chưa rõ ràng, nhắc nhở họ chú ý một chút.” Nghe thấy Tạ Tửu lo lắng hỏi, Tô Hữu liền ngắt lời cô, vỗ về nói.
“Được, em lập tức gọi điện. Vậy A Nguyễn ở bệnh viện nào, em muốn đi thăm cậu ấy.” Tạ Tửu đồng ý, sau đó lại hỏi.
“Sáng sớm mai anh đến đón em đi bệnh viện, bây giờ muộn như vậy rồi, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Tô Hữu khuyên nhũ nói, thấy cô như vẫn muốn nói, anh lại bổ sung một câu, “hơn nữa có Từ Nhất Bạch ở bệnh viện chăm sóc cô ấy, không cần lo lắng.”
“Vậy được.” Tạ Tửu sau mấy lần do dự liền từ bỏ, “vậy bây giờ em gọi điện cho anh trai A Nguyễn.”
“Được, ngày mai gặp.” Tô Hữu dịu dàng nói.
“Ngày mai gặp.”
Hơn 5 giờ sáng, trong phòng bệnh bệnh viện.
Nguyễn Thanh nằm ở trên trên giường, chau chặt mày lại, ngủ không yên.
Trong mơ cô đang đi trên đường, phía sau bỗng nhiên một đôi tay duỗi ra, bóp chặt cổ cô lại. Cho dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, thậm chí ngay cả nói chuyện và hô hấp đều ngày càng khó khăn. Cô mở miệng ra, cố gắng kêu cứu, nhưng mà đôi tay đó ngày càng chặt ... ...
“Không ... ... Bạch Bạch, cứu em ... ... a --” Nguyễn Thanh chau mày nhỏ tiếng kêu cứu, lắc nhẹ đầu, cổ bắt đầu đau. Cô đau đến nổi không kìm được nhẹ kêu lên, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve cổ mình.
“Sao vậy? Đau ở chỗ nào?” Nghe thấy tiếng kêu đau của cô, Từ Nhất Bạch ngồi bên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi tiến lại gần cô, lo lắng hỏi.
Nguyễn Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại, từ từ mở mắt. Cô mở mắt ra nhìn thấy Từ Nhất Bạch gần trong gang tấc, chốc lát lại bắt đầu sợ hại, cô không để ý đến cơn đau trực tiếp ôm lấy cổ anh, nhào vào trong lòng anh khóc thút thít: “Bạch Bạch, em, em còn nghĩ rằng sẽ không được gựp anh nữa ... ... Em rất sợ, có chạy thế nào cũng không thoát ... ...”
Từ Nhất Bạch đau lòng ôm chặt cô, hôn lên tai cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao rồi, Nhuyễn Nhuyễn. Đừng sợ, anh luôn ở bên cạnh em, anh nhất định bảo vệ tốt cho em, không có ai có thể tổn thương em, trừ khi anh chết đi.”
“Ừ, em tin anh.” Nguyễn Thanh vùi ở trong vai anh nhẹ gật đầu, tiếng khóc dần nhỏ đi.
“Có chỗ nào không thoải mái không, anh tìm bác sĩ đến khám cho em được không?” Hai người yên lặng ôm nhau, Từ Nhất Bạch hỏi thăm.
“Không có, chỉ là cổ có hơi đau.” Nguyễn Thanh nhẹ lắc đầu, dựa dẫm vào anh, “em bây giờ không muốn gặp bác sĩ, chỉ muốn ôm anh.”
“Bây giờ còn sớm, vậy em ngủ thêm một lát.” Từ Nhất Bạch vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói.
“Anh ở cạnh em.” Nguyễn Thanh nũng nịu yêu cầu.
“Được.” Từ Nhất Bạch đỡ cô nằm xuống, lại ngồi xuống trên ghế kéo lấy tay cô, “anh ở đây trông cho em ngủ, không đi đâu cả.”
Nguyễn Thanh liếm môi, dịch qua bên cạnh một chút, nghiêng người qua vỗ vỗ giường: “Em muốn anh ôm em.”
Từ Nhất Bạch do dự một hồi, vén chăn ra nhẹ nhàng nằm lên. Đợi anh nằm xuống, Nguyễn Thanh trực tiếp cuộn vào lòng anh, dựa vào ngực anh ngọ ngoạy, thỏa mãn than nhẹ một tiếng.
Bàn tay ấm nóng của Từ Nhất Bach đặt trên cổ cô, thay cô xoa nhẹ. Anh hôn lên trán cô, nhẹ nói: “Nhanh ngủ đi.”
“Ừ.” Nguyễn Thanh ngẩng đầu hôn lên cằm anh, dựa sát vào anh từ từ nhắm mắt lại.
Hơn 9 giờ sáng, Tô Hữu đến trường học đón Tạ Tửu, mang thức ăn sáng và một ít đồ dùng cá nhân đến bệnh viện.
“Tối qua gọi điện cho anh trai A Nguyễn chưa?” Tô Hữu vừa lái xe vừa hỏi Tạ Tửu.
“Gọi rồi, nhưng mà anh ấy đang đi công tác, phải chiều nay mới quay về. Cho nên em điện cho chị Dung và bố mẹ A Nguyễn.” Tạ Tửu vuốt ve đôi tai mềm mại của Trầm Mặc, hài lòng nói, “đúng rồi, bố Nguyễn và mẹ Nguyễn ngồi máy bay sáng sớm hôm nay đến.”
“Cái gì!” Tô Hữu không dám tin nhìn cô, “bố mẹ Nguyễn Thanh đến?”
“Đúng vậy.” Tạ Tửu nhìn anh, không hiểu anh vì sao lại kinh ngạc như vậy.
“Xong rồi xong rồi ... ...” Tô Hữu chau mày lẩm bẩm nói, “hi vọng Từ Nhất Bạch biểu hiện tốt một chút ... ...”
Một nơi khác, lúc Minh Dung đến cổng bệnh viện, vừa hay gặp bố mẹ Nguyễn Thanh, cô liền đi lên phía trước chào hỏi: “Chú Nguyễn, dì Nguyễn, hai người cũng đến thăm A Nguyễn sao?”
Mẹ Nguyễn nhìn thấy cô, chau mày lo lắng nói: “Đúng vậy, cũng không biết A Nguyễn thế nào rồi. Dì thật sự rất lo lắng, không tận mắt nhìn thấy dì ngủ không yên giấc.”
“Vậy chúng ta cùng nhau lên nhé.” Minh Dung nói xong khoác tay mẹ Nguyễn, đưa hai người đi đến phòng bệnh.
Ba người đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy hai người trên giường ôm nhau ngủ rất ngọt ngào.
Bố Nguyễn và mẹ Nguyễn trực tiếp đứng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn một màn này. Mẹ Nguyễn nhìn Minh Dung, nói lắp: “Đây ... ...”
Minh Dung cũng ngẩn ra, thấy mẹ Nguyễn nhìn về phía mình, cô ngượng ngùng cười vội đi lên phía trước, gọi nhẹ hai người: “A Nguyễn, Nhất Bạch, nhanh tỉnh dậy!”
Hai người nhẹ chau mày, từ từ tỉnh dậy.
Nguyễn Thanh chùi chùi mắt, khuôn mặt vùi trong lòng Từ Nhất Bạch nũng nịu oán trách: “Chị Dung, sao sớm như thế chị đã đến phá vỡ giấc mơ của người khác rồi.”
Từ Nhất Bạch ôm cô gái nhỏ trong lòng, cười không biết làm thế nào, nhẹ nhàng nói với Minh Dung: “Xin lỗi, cô ấy còn hơi buồn ngủ.”
“Không sao.” Minh Dung cúi đầu tiến lại gần hai người, nhỏ tiếng nói: “Bố mẹ A Nguyễn đến rồi, hai người nhanh dậy đi.”
Nguyễn Thanh đang mơ mơ hồ hồ thoáng chốc tình ngủ, cô ngọ ngoạy ngồi dậy nhìn về phía cửa, kinh ngạc nói: “Bố, mẹ, hai người sao lại đến?”
Bố Nguyễn nét mặt khó xử, mẹ Nguyễn đau lòng con gái, liền đi lên phía trước. Từ Nhất Bạch cũng nhân cơ hội xuống giường đứng ở một bên, để mẹ và con gái nói chuyện.
“Con xảy ra chuyện lớn như thế, mẹ sao lại có thể không đến?” Mẹ Nguyễn đau lòng xoa mặt con gái, cẩn thận kiểm tra khắp người.
“Mẹ, con không sao. May mà ... ...” Nguyễn Thanh đỏ mặt liếc nhìn Từ Nhất Bạch, ngượng nghịu nói: “May mà Từ Nhất Bạch, anh ấy đến cứu con kịp thời.”
Ánh mắt mẹ Nguyễn theo tầm nhìn của cô rơi xuống trên người Từ Nhất bạch, lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của Từ Nhất Bạch.
Anh lười biếng dựa vào bên cửa dổ, băng ở trên người không ảnh hưởng chút nào đến khí chất của anh, đáy mắt mẹ Nguyễn thoáng chút kinh ngạc, bà không thể không thừa nhận, người con trai này, cho dù mặc áo quần đơn giản cũng không thể che đậy được phong thái và vẻ tuấn tú.
Mẹ Nguyễn xúc động nhìn anh, mỉm cười đứng dậy: “Thật sự rất cám ơn cháu, cám ơn cháu đã cứu con gái dì.”
Nghe vậy, Từ Nhất Bạch nhìn về phía mẹ Nguyễn, nhẹ nhếch khóe miệng nói: “Việc đáng làm ạ.”
Lúc này, bố Nguyễn lạnh lùng chen vào một câu: “Có gì phải cám ơn, cũng không biết cậu ta chiếm bao nhiêu tiện nghi của con gái tôi.”
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Thanh như hoa đào, bĩu môi nũng nịu nói: “Bố~”
Bố Nguyễn không để ý đến cô, trừng mắt nhìn Từ Nhất Bạch, nghiêm nghị nói: “Tiểu tử, cậu và con gái tôi là quan hệ gì?”
“Quan hệ giữa bạn trai và bạn gái.” Từ Nhất Bạch nhìn thẳng vào bố Nguyễn trả lời.
“Ai đồng ý, cậu nói thế chính là thế sao?” Bố Nguyễn khuôn mặt nghiêm túc phản bác, “tôi không đồng ý!”
“Nhuyễn Nhuyễn đồng ý rồi.” Từ Nhất Bạch ung dung nói.
“Nó nói không tính, nó vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện! Tôi nói cho cậu ... ...” Khuôn mặt bố Nguyễn kiên quyết nhìn anh.
Nguyễn Thanh không chịu được nhìn bố Nguyễn gây khó khăn cho anh ấy, sốt ruột muốn mở miệng, mẹ Nguyễn liền kéo cô lại, nói nhỏ: “Bố con chính là đang chơi trò uy phong của bố vợ. Ông ấy càng chĩa vào, chứng tỏ rất hài lòng. Con cứ để ông ấy nói đi, suy cho cùng cũng là đứa con gái bảo bối ông ấy nâng niu trong lòng bàn tay hai mươi năm.”
Nguyễn Thanh kinh ngạc há miệng nhìn mẹ Nguyễn. Mẹ Nguyễn mỉm cười gật đầu, khẳng định lời mình nói, Nguyễn Thanh lúc này mới ngượng ngùng cúi đầu cười ngọt ngào.
Mấy người làm náo nhiệt cả căn phòng, nhưng lại có một sự ấm áp khác lạ.
Không lâu sau, Tạ Tửu và Tô Hữu xách một ít trái cây, thức ăn bổ dưỡng, đồ đạc cũng đi vào.
Tô Hữu nhìn thấy hai vị lạ mặt ở trong phòng, liên tưởng đến lời Tạ Tửu nói lúc nãy, trong giây lát liền biết là ai.
Anh đặt đồ đạc lên trên bàn trước, sau đó mỉm cười tiến lên phía trước: “Dì chắc chắn là mẹ của A Nguyễn? Chả trách A Nguyễn xinh đẹp như vậy, thì ra là dì Nguyễn di truyền.”
Mẹ Nguyễn ý cười đầy mặt, ngại ngùng nói: “Đứa bé này thật biết nói chuyện, khen đến mức trong lòng dì như uống phải mật ngọt.”
Tạ Tửu từ phía sau Tô Hữu đi đến, trực tiếp kéo tay mẹ Nguyễn cười nói: “Mẹ Nguyễn vốn xinh đẹp. Mẹ Nguyễn, con giới thiệu với mẹ một chút. Vị này là Tô Hữu, anh ấy là bạn tốt của Từ Nhất Bạch, cũng là bạn trai của con.”
Nói đến sau cùng, Tạ Tửu là một cô gái tùy tiện như thế cũng không kìm nổi mà đỏ mặt.
“Ừ!” Mẹ Nguyễn nghe thấy liền tỉ mỉ quan sát Tô Hữu, hài lòng gật gật đầu, vuốt ve khuôn mặt của Tạ Tửu, tiến sát lại bên tai cô nói nhỏ: “Tầm nhìn khá lắm.”
“Mẹ Nguyễn~ đừng chế nhạo con. Từ Nhất Bạch không biết tốt hơn anh ấy bao nhiêu, nếu nói thì tầm nhìn của Nguyễn Thanh mới tốt.” Tạ Tửu lắc tay mẹ Nguyễn, nhỏ giọng nói.
“Đều tốt, đều tốt!” Mẹ Nguyễn cười rạng rỡ, vỗ tay Tạ Tửu đang đặt trên tay mình.
Tô Hữu từ trên bàn lấy thức ăn nhanh ra, phân ra một phần đưa đến cho Từ Nhất Bạch, sau đó sắp xếp bàn lại gọi mọi người: “Trước hết ăn cái đã, ăn xong rồi lại tiếp tục nói.”
Từ Nhất Bạch nhận lấy thức ăn đặt lên trên tủ, sau đó đến cuối giường giúp Nguyễn Thanh nâng giường lên, đặt bàn ngay ngắn, rồi lại bày thức ăn ra hai người anh một miếng em một miếng cùng nhau ăn.
Bố Nguyễn ngồi ở một bên, nhìn hai người cười đến chói mắt, nét mặt u ám. Cuối cùng vẫn là mẹ Nguyễn nhìn không được, kéo bố Nguyễn đi đến bàn lớn phía bên kia cùng ăn với mọi người.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Bố Nguyễn: Đau lòng quá, bắp cải trồng được bị lợn cướp mất rồi!
Mẹ Nguyễn: (xem thường) Ông đi tìm một con lợn đẹp như thế về đây xem.
Bố Nguyễn: ... ... Ngay cả vợ cũng bị kẻ đào mỏ dẫn đi mất!
Mẹ Nguyễn: Ông mới là kẻ đào mỏ, Nhất Bạch tiền kiếm được một năm còn nhiều hơn mười năm của ông!
Bố Nguyễn: ... ... Tôi.
Mẹ Nguyễn: Tôi nói cho ông biết, con rể tốt như thế nếu bị ông dọa chạy mất, lão nương sẽ đem con đi tái giá!
Bố Nguyễn: Xong.