Chương 49: Qúa khứ xấu hổ

Phòng học lúc điểm danh tối.



Cửa vào lớp Nguyễn Thanh đầy người, người trong lớp họ cũng luôn nhìn Nguyễn Thanh thảo luận sôi nổi.



Thật không dễ dàng đợi cho đến khi buổi điểm danh kết thúc, bốn người Nguyễn Thanh chuẩn bị đứng dậy, phút chốc liền bị những sinh viên vây chặt lại.



“Nguyễn Thanh, cậu thật sự là bạn gái Mặc Thần sao?” Một người hỏi.



Nguyễn Thanh nhỏ giọng “ừ” một tiếng, gật gật đầu.



“A a a a a!” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hét của một đám người, một nữ sinh xông đến kích động hỏi: “Có thể giúp mình xin chữ kí không, xin nhờ!”



“Được.” Nguyễn Thanh ngẩn ra một lát, từ từ gật đầu.



“Cám ơn, cám ơn, đây là sách của mình. Xin kí phía trên cuốn sách này, mình đến lúc đó lại tìm cậu lấy, thật sự rất cám ơn.” Nữ sinh đó khoa tay múa chân đưa đến cho cô một cuốn sách, liên tục cám ơn.



“Không cần cám ơn.” Nguyễn Thanh gật gật đầu, có hơi ngượng ngùng trả lời.

Sau khi nữ sinh chen ra ngoài, những người khác liền bắt đầu náo động lên.



“Mình cũng muốn có chữ kí, có thể kí giúp mình một chữ không?”



“Có thể kí giúp mình một chữ không?”



……



“Thanh nữ thần, mình luôn là người hâm mộ của cậu, cũng là người hâm mộ Mặc Thần. Hai ngừơi ở cùng nhau mình rất xúc động, chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử!” Một nam sinh đứng trên bàn nói với Nguyễn Thanh.



Nguyễn Thanh mặt đỏ lên như trái táo, nói thầm: Sớm sinh quý tử gì chứ ... ... không biết cách nói chuyện quá rồi!



Nhiều người quá nhiệt tình, Nguyễn Thanh cơ bản ứng phó không kịp, cô vẫy tay lớn tiếng nói: “Xin yên lặng một chút, yên lặng một chút, nghe mình nói!”



Mọi người từ từ yên tĩnh, vô số đôi mắt nhìn vào cô.



Nguyễn Thanh hắng giọng nói: “Muốn ký tên, xin chuẩn bị đồ, để ở phòng dì quản lí ký túc, mình sẽ giúp các cậu đi ký tên. Nếu như còn có việc khác, có thể để lại tin nhắn trên weibo của mình, chú thích một chút bạn là ai, mình đọc được sẽ trả lời mọi người. Muộn vậy rồi, mọi người trước hết quay về đi, cám ơn các bạn yêu thích và chúc phúc, cám ơn!”



Đợi Nguyễn Thanh nói xong, nhiều người cũng cảm thấy biện pháp này hay, đoàn người dần đàn tản ra.



Bốn người cuối cùng được giải phòng, lén la lén lút đi ra khỏi tòa nhà dạy học, chạy một đường về ký túc xá, bốn người mệt mỏi nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.



Khoảng hơn một tuần trôi qua, những bạn học nhìn thấy Nguyễn Thanh mới không còn kinh ngạc nữa, quen dần thân phận bạn gái Mặc Thần của cô.



Thời gian rất nhanh liền đến mùa hè, hôm nay Nguyễn Thanh đặc biệt xin nghỉ, chuẩn bị cho Từ Nhất Bạch một bất ngờ.



Ngày 13 tháng 6 là sinh nhật của Từ Nhất Bạch, cô còn đặc biệt đi đến phòng nướng bánh tự tay làm một cái bánh sinh nhật.



Nguyễn Thanh vui vẻ xách bánh về nhà, trực tiếp đi đến thư phòng tìm Từ Nhất Bạch.



Từ Nhất Bạch nghe thấy tiếng mở cửa liền biết là cô đã về, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Hôm nay sao lại quay về?”



“Hi hi.” Nguyễn Thanh đặt bánh lên trên bàn anh, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, Bạch Bạch!”



Nghe thấy câu này, khuôn mặt Từ Nhất Bạch bỗng cứng đờ, nét mặt cũng chốc lát nhợt nhạt khác thường, anh cúi đầu che giấu nét mặt nói: “Hôm nay là ngày 13 tháng 6 sao?”



“Đúng vậy, đây là bánh kem tự tay em làm, em cũng là đặc biệt xin nghỉ trở về ... ...” Nguyễn Thanh vui vẻ cười, khuôn mặt đầy mong đợi nói.





“Anh muốn một mình yên tĩnh một lát, em ra ngoài trước được không?” Từ Nhất Bạch ngắt lời cô, cúi đầu trầm giọng nói, dáng vẻ hiu quạnh.



Ý cười cứ như thế cứng đờ trên mặt, thấy dáng vẻ anh như muốn cách xa nghìn dặm, Nguyễn Thanh mở miệng lại không biết nói gì, cuối cùng đành phải liếm môi xoay người đi ra.



Nghe thấy tiếng đóng cửa, Từ Nhất Bạch có hơi hối hận, nhưng bộ dạng bây giờ của anh thực sự không tiện để cô nhìn thấy.



Anh nhẹ than thở, bỏ đi, lát nữa lại giải thích.



Tâm trạng Nguyễn Thanh có hơi không vui, nhưng đầu cô bây giờ đều là khuôn mặt nhợt nhạt và dáng vẻ hiu quạnh của Từ Nhất Bạch. Cô về nhà mình, ngồi trên sô pha suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Tô Hữu.



“Alo, lẽ nào là a Nguyễn, tìm anh có việc gì?”



“Em muốn hỏi anh một việc.” Nguyễn Thanh trầm mặc một hồi, vẫn là quyết định nói ra.



“Việc gì?” Tô Hữu nghe thấy giọng nói cô có hơi nghiêm túc, sau đó hiếu kì nói.



“Em lúc nãy chuẩn bị sinh nhật cho Từ Nhất Bạch, anh ấy lại bảo em ra ngoài, nói muốn ở một mình. Em ... ... em luôn cảm thấy anh ấy rất buồn rất đau lòng, thậm chí như là, như là đang hận người nào đó. Em muốn biết đây là vì sao, là chuyện gì khiến anh ấy trở nên khác thường như vậy?” Nguyễn Thanh cắn môi lo lắng nói.



Nghe Nguyễn Thanh nói xong, Tô Hữu im lặng hồi lâu mới nặng nề nói: “A Nguyễn, thực ra anh cũng không hiểu lắm. Anh chỉ là đại khái biết được tuổi thơ của cậu ấy rất khổ, hình như bố cậu ấy qua đời chính vào ngày sinh nhật của cậu ấy.”



“Vậy sao?” Nguyễn Thanh có chút rõ ràng, lại có chút ngờ vực.



“Cái đó, a Nguyễn.” Tô Hữu có chút do dự nói: “Anh có lời muốn ... ...”



“Anh nói đi.” Nguyễn Thanh trực tiếp nói.



“Em đừng nhìn con người kiên cường của cậu ấy, rất lạnh lùng, thực ra nội tâm cậu ấy vừa yếu đuối vừa cô độc. Cậu ấy lúc trước nói với anh muốn ở một mình một chút, có lẽ là sợ em cười cậu ấy, nhưng có lẽ bây giờ cậu ấy cần nhất chính là em.” Tô Hữu thấp giọng nói.



Nguyễn Thanh có hơi tỉnh ngộ, cô tuyệt đối không nghĩ đến Từ Nhất Bạch khẩu thị tâm phi lại đến bước đường này, cô không nén được than thở: “Được, em biết rồi, cám ơn anh.”



Ngắt điện thoại, Nguyễn Thanh do dự một hồi vẫn là quyết định quay về xem anh một chút. Cô rón ra rón rén đi vào, nhón chân lên từng bước từng bước tiến gần lại thư phòng, bên trong không có người. Nguyễn Thanh kinh ngạc trừng lớn mắt, ngừng lại suy nghĩ, quay người đi vào phòng ngủ.



Cửa phòng ngủ khép hờ, Nguyễn Thanh nhẹ đẩy cửa ra.



Rèm cửa được kéo kín mít, trong phòng tối tăm. Từ Nhất Bạch như một đứa trẻ ngồi xổm trên giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, bóng dáng hiu quạnh của anh rơi vào trong mắt cô, khiến cô không kìm được mà đau lòng.



Nguyễn Thanh chầm chậm tiến lại gần anh, ngồi xuống trước mặt anh, đưa tay ra phủ lên mặt anh, nhẹ nhàng gọi: “Bạch Bạch.”



Từ Nhất Bạch hơi ngơ ngác, sau đó anh từ từ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, anh lẩm bẩm nói: “Nhuyễn Nhuyễn.”



“Là em.” Sự buồn bã và không thể tin được trong mắt anh hoàn toàn rơi vào trong mắt cô, cô càng dịu dàng nói, đồng thời nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt anh, từ từ cúi xuống chạm vào trán anh.



Từ Nhất Bạch run rẩy ôm lấy eo cô, không kìm được ôm chặt cô vào lòng, dường như mang theo sự lo lắng run rẩy nói: “Anh lúc nãy đi ra tìm em, phát hiện em không có, anh nghĩ rằng em không cần anh nữa. Xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, anh không nên nổi giận với em. Em đã từng nói, em sẽ đời đời kiếp kiếp bên anh, em không thể vứt anh đi! Anh chỉ có em ... ... chỉ có em thôi ... ...



Bàn tay của anh rất lớn, toàn thân tỏa ra sự bất an. Trái tim Nguyễn Thanh âm ỉ đau, cô không biết việc gì có thể khiến Từ Nhất Bạch lạnh lùng điềm tĩnh lại trở nên tự ti như bây giờ.



Cô không kìm được ôm lấy cổ anh, trực tiếp hôn lên môi anh, Từ Nhất Bạch bị hôn bất ngờ, trừng mắt ngẩn ra.



Nguyễn Thanh chạm nhẹ vào môi anh, liếm mυ"ŧ men theo dáng môi anh, trằn trọc triền miên.



Tinh thần Từ Nhất Bạch dần dần bình tĩnh trở lại, từ từ chìm đắm vào nụ hôn dịu dàng của Nguyễn Thanh.





Rất lâu sau Nguyễn Thanh mới nhẹ nhàng rời khỏi môi anh, hở dốc nói: “Bạch Bạch, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh. Anh sao lại không tin em? Anh muốn cùng em đồng cam cộng khổ, bách niên giai lão đời đời kiếp kiếp không?”



Từ Nhất Bạch cong khóe miệng: “ Rất vinh dự.”



“Vậy bây giờ em phải cùng anh chịu khổ.” Nguyễn Thanh ra lệnh nói.



“Hả?” Từ Nhất Bạch mù mịt nhìn cô, đợi cô giải thích.



“Vốn có một số chuyện anh không nói em sẽ không hỏi, nhưng bây giờ em không chịu được nữa. Em muốn biết việc trước đây của anh, em muốn trở thành người cùng anh chia sẻ chuyện không vui. Em không muốn lại một mình nghĩ lung tung, chỉ có thể không biết gì mà lo lắng cho anh.”



Nghe thấy câu này, nét mặt Từ Nhất Bạch có chút trắng bệch, anh trầm mặc nhìn cô, rất lâu sau anh mới khàn giọng từ tốn nói: “Qúa khứ của anh, rất dài rất đau khổ. Quá khứ của anh, rất thâm độc. Như thế, em còn muốn biết không?”



“Em muốn biết.” Nguyễn Thanh gật đầu, kiên định nói: “Cho dù quá khứ của anh có dài có đau khổ bao nhiêu, cũng không quan tâm trước đây anh thâm độc bao nhiêu, em đều trước sau như một yêu anh, ở cạnh anh.”



Từ Nhất Bạch mỉm cười, thần sắc của anh rất bình tĩnh, đầu hơi ngẩng lên dường như đang hồi tưởng, “việc này phải nói về 25 năm trước.”



Nguyễn Thanh ở trong lòng anh nhìn anh, anh rõ ràng đang cười, nhưng cô lại như nhìn thấy linh hồn của anh đang khóc lóc hiu quạnh.



“Ở một trấn nhỏ về phía Nam, có một cô gái mười tám mười chín tuổi rất xinh đẹp, gia cảnh cô rất tốt, phẩm chất học hành đều xuất sắc, trong trấn có rất nhiều chàng trai thích cô. Trong số những người theo đuổi, có một cô nhi, anh vì được cô gái bố thí cho một ổ bánh mì mà yêu cô say đắm. Anh biết bản thân không có tư cách để giành được tâm hồn cô, càng không có thủ đoạn và đầu óc có thể khiến cho bố cô trọng dụng, anh vốn nghĩ thầm lặng ở trong một góc ái mộ cô thì được rồi. Nhưng có một ngày, anh nhận được thông tin từ người khác. Anh lúc này mới biết những ngày tháng mà cô gái trải qua ở trong gia đình vốn không dễ dàng, bố cô coi cô là một quân cờ liên hôn thương nghiệp, người mẹ bây giờ của cô là mẹ kế, mẹ kế hám lợi đen lòng, muốn gả cô cho một đại ca xã hội đen để đổi lấy càng nhiều lợi ích cho bản thân. Sau khi người cô nhi biết được việc này, anh rất không cam tâm, như thế một tên lưu manh không khác gì mình đều có thể có được cô, tên đại ca xã hội đen đó chẳng qua chỉ sinh sớm hơn mình mười mấy năm, mình vốn không kém hơn anh ta! Sau khi phẫn nỗ qua đi, anh không kìm được nghĩ đến mình có thể có được cô không? Anh càng nghĩ càng phấn khởi, từ từ vạch ra một kế hoạch xấu xa.”



Anh bình tĩnh kể lại, nhưng tay ôm cô của anh lại từ từ thu chặt lại, Nguyễn Thanh biết, kế hoạch này nhất định chính là ngòi nổ cho tuổi thơ đáng thương của anh.



“Vào một buổi sáng mưa dầm kéo dài, cô gái như thường lệ đi học. Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, bị một người từ phía sau gây mê mang vào trong một cái kho ... ...”



Nguyễn Thanh vô thức chau mày hỏi: “Bị cưỡng hiếp sao?”



Từ Nhất Bạch nhẹ gật đầu, nói tiếp: “Sau khi cô gái tỉnh lại, đường chân trời có hơi tối rồi. Sau khi cô phát hiện mình bị cưỡng hiếp, vừa sợ hãi vừa buồn bã, không kiềm được khóc nức nở. Đợi sau khi cô gái bình tĩnh trở lại, cô nghĩ đến nếu bị bố và mẹ kế biết được, cuộc đời của cô liền tiêu tan. Bố nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô, cho nên việc này nhất định không thể bị người khác phát hiện. Nghĩ đến đây, cô vội vàng bọc áo quần bị hỏng lại nhân lúc trời tối lén lút quay về nhà. Cô cho rằng không có người nhìn thấy mình, lại không biết toàn bộ người trong nhà đều là tai mắt của mẹ kế, rất nhanh liền có người đem chuyện cô tòan thân rách nát, lén lút chuồn về nhà truyền đến tai mẹ kế. Mẹ kế không rút dây động rừng, ra lệnh cho người ngầm quan sát cô. Chưa đến một tháng, lúc ăn cơm cô bắt đầu thường xuyên nôn mữa, mẹ kế liên tưởng đến chuyện khác thường một tháng trước, đoán được nguyên nhân. Sau đó mẹ kế liền đem chuyện này nói với bố cô, phẫn nộ trên dưới, bố cô đồng ý mẹ kế sau khi dưỡng thai cho cô xong, liền gả cô cho đại ca xã hội đen.”



“Sau đó thì sao?” Nguyễn Thanh truy hỏi, “bố cô gái không đều tra xem ai cưỡng hiếp cô ấy, trực tiếp gả cô cho đại ca xã hội đen sao?”



“Có tác dụng sao? Cho dù là ai, cô gái đã có con, còn là đứa con khiến cho gia tộc xấu hổ.” Từ Nhất Bạch liếc nhìn cô, từ từ trả lời.



Nguyễn Thanh mở miệng nhưng cuối cùng không nói ra được gì. Từ Nhất Bạch trầm giọng tiếp tục nói: “Cô nhi luôn ngầm theo dõi tiến triển của sự việc, phát hiện bố cô gái muốn che đậy việc này đồng thời đem cô tặng cho đại ca xã hội đen, anh ta rất tức giận. Sau đó anh ngầm tìm mấy tên lưu manh, bảo họ đem thông tin cô gái đã mang thai truyền đi cho mọi người biết, bố cô và công ty của bố cô nhất thời bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, không có ai tìm đến ông hợp tác. Bố cô rất căm ghét cô, ông liền sai người đem cô tặng cho đại ca xã hội đen, mà đại ca xã hội đen lại tránh mặt không gặp. Đúng vào lúc bố cô gái sứt đầu mẻ trán, cô nhi đến nhà cầu hôn, anh ta nói đồng ý cưới cô gái, cho dù cô mang thai con của người khác. Bố cô gái đồng ý, liền cho hai người bái đường thành thân.



“Xem ra cô nhi thực sự yêu cô gái, vậy như thế cũng xem như là có tình người cuối cùng cũng thành người một nhà.” Nguyễn Thanh gật đầu nói.



Từ Nhất Bạch cười châm biếm, tiếp tục nói: “Đêm đó, bố cô gái cho cô nhi một khoản tiền, liền bảo anh ta đưa cô gái rời khỏi chỗ này, vĩnh viễn không quay lại. Cô nhi bề ngoài đồng ý, trong bụng lại đưa cô gái quay về nhà mình ở ngoại ô. Cô nhi rất vui vì cô cuối cùng cũng thuộc về mình, nhưng cô gái lại không cam tâm, cô luôn lấy cớ mình có em bé không cho cô nhi chạm vào mình, cô nhi cũng tin là thật. Cho đến sau này anh ta phát hiện chân tướng, có một ngày cô nhi về nhà sớm, gặp phải cô gái khăn gói chạy ra khỏi thôn. Anh nghi ngờ theo sau, phát hiện cô gái chính là đi tìm người trước kia theo đuổi mình, những người đó lại mắng cô là người đàn bà hư hỏng, mồi chài đàn ông, thậm chí còn nói đùa nếu như cô hầu hạ họ thoải mái liền giúp đỡ cô, mà cô lại thật sự chuẩn bị cởϊ áσ quần hầu hạ họ. Cô nhi tức giận, anh nghĩ thế nào cũng không thông hiểu vì sao cô lại đối tốt với lũ cặn bã kia như thế, bản thân chạm cô một chút cũng không được. Không tiếp tục nhìn được nữa, anh nhặt một cái cây bên đường đi lên phía trước điên cuồng đánh một trận, trong miệng luôn nói “cô ấy là vợ mình, cô ấy là vợ mình!”, những người đó ôm áo quần chạy một cách hỗn loạn, sau khi chạy xa quay đầu mỉa mai cô nhi “nhặt giày rách”, “đội mũ xanh.”

* Ở Trung Quốc, cách nói “giặt giày rách” có nghĩa là vớ phải người phụ nữ dâʍ đãиɠ, “đội mũ xanh” có nghĩa là bị vợ cắm sừng.



Nguyễn Thanh nghe đến nổi ngẩn ngơ, cô gái này ... ... vì sao phải làm tổn thương một người yêu cô, bảo vệ cô như thế?



Tác giả có lời muốn nói:

Rạp hát nhỏ:

Từ Nhất Bạch: (khóc thút thít) đừng bỏ rơi anh~

Nguyễn Thanh: Ngoan nào, em sẽ không bỏ rơi anh.

Từ Nhất Bạch: Thật sao?

Nguyễn Thanh: Đương nhiên rồi.

Từ Nhất Bạch: Vậy em chứng minh cho anh xem.

Nguyễn Thanh: ... ... Chứng minh thế nào?

Từ Nhất Bạch: Cho anh bản thân em.

Nguyễn Thanh: ... ... Lưu manh thối! Không cần anh!

Từ Nhất Bạch: Không~ cần, em nói sẽ không bỏ rơi anh!

Nguyễn Thanh: Không bỏ rơi anh, em là không cần anh.

Tác giả: Ha ha ha ha, đau toàn tập!