Một bên khác, Từ Nhất Bạch và Tô Hữu sớm đã đến địa điểm buổi tiệc, nhưng mà vì hai người là khách mời đặc biệt, cho nên trực tiếp gặp mặt với hội trưởng Trương, người phụ trách hội văn học chính phủ ở trong phòng nghỉ.
Đến sáu giờ, dưới sự dẫn dắt của hội trưởng Trương, ba người trực tiếp đi thang máy đến phòng tiệc ở lầu hai.
Đẩy cửa sau của phòng tiệc ở lầu hai ra, một loạt tiếng mỉa mai tức giận kịch liệt của những người phụ nữ truyền vào trong tai Từ Nhất Bạch. Sau khi nghe mấy câu liền hiểu, mặt anh chốc lát trầm xuống, tay nắm dây xích của Trầm Mặc nắm chặt lại đến mức gân xanh nổi lên.
Hội trưởng Trương cười lớn đi vào phòng tiệc, ông đứng ở chỗ tay vịn của lầu hai, kích động nói: “Chào mọi người buổi tối, rât cám ơn các vị đã danh chút thời gian đến tham gia buổi tiệc! Tôi là người đứng ra tổ chức buổi tiệc lần này, tôi họ Trương. Buổi tiệc hôm nay chúng tôi mời đến hai vị khách khách quý, tiếp đến, họ sẽ là người mở màn buổi tiệc cho chúng ta!”
Sau khi hội trưởng Trương bắt đầu nói, trong phòng dần im lặng. Nghe thấy hai người đàn ông phía sau là khách quý, nhiều người lại nhỏ tiếng đoán, sau đó lại phấn khởi vỗ tay, hoan nghênh theo hội trưởng Trương.
Từ Nhất Bạch đi đến chỗ tay vịn, đưa một tay ra hướng về phía Nguyễn Thanh, nhẹ nhàng nói vào micro: “Nhuyễn Nhuyễn, lại đây.”
Lúc Nguyễn Thanh nhìn thấy Từ Nhất Bạch đã kinh ngạc trừng lớn mắt, suýt nữa bị sặc rượu. Ngay sau đó cô liền nghe thấy Từ Nhất Bạch dịu dàng trầm lắng gọi cô bằng tên gọi thân mật, bảo cô đi đến bên cạnh anh.
Khuôn mặt trắng mịn của Nguyễn Thanh nhuộm màu hoa đào, nhếch nhếch môi, cố bình tĩnh đặt ly rượu xuống. Tao nhã đứng dậy, từng bước từng bước đi đến phía trước, cô vịn vào tay vịn từ từ đi lên lầu hai.
Lúc Nguyễn Thanh đứng dậy, toàn căn phòng liền trơ nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của cô đạp lên trên nền, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bóng dáng cô. Theo bước chân cô ngày càng gần, nhiều người mới dần dần hoàn hồn trở lại, liền nhỏ tiếng thì thầm với nhau: “Đây ... ... Người đàn ông này là ai? Vì sao gọi hồ li tinh đó qua?”
“Mẹ tôi ơi, là tình nhân sao?”
“Người đàn ông đó thật đẹp trai, không biết là ai, cậu xem hội trưởng Trương cũng kinh ngạc đấy!”
“Hi, có trò vui xem rồi, không biết Mặc Thần biết mình bị què chân sẽ nghĩ thế nào.”
……
Nguyễn Thanh trong tiếng thảo luận của nhiều người đi lên lầu hai, nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay lớn của anh. Từ Nhất Bạch nắm chặt lại, kéo cô đến bên cạnh mình, ôm lên vai cô.
Đôi mắt sắc bén của Từ Nhất Bạch nhìn mọi người phía dưới một vòng, lạnh lùng nói: “Điều không nên nói thì đừng nói, điều không nên nghe thì đừng nghe, không có chuyện thì đừng xuyên tạc, rãnh rỗi chi bằng về nhà đọc nhiều sách để nâng cao trí tuệ. Bề ngoài gọn gàng đẹp đẽ, đầu óc thì lại bẩn thỉu, sao có thể giống người, chẳng qua cũng chỉ là một đống rác.”
Người phía dưới ngẩn ra một hồi, sau đó trở nên ồn ào náo động.
“Mẹ nhà anh đang mắng ai đấy, giám giáo huấn chúng tôi!”
“Đúng vậy, anh là ai, dựa vào gì mà nói xằng xiên.”
“Bị hồ li tinh làm mờ mắt rồi à, anh cứ đợi Mặc Thần đến tính sổ đi nhé!”
Từ Nhất Bạch cười nhạt đợi họ yên tĩnh, sau đó ôm chặt Nguyễn Thanh nói: “Cô ấy, là người phụ nữ của tôi! Có chuyện gì thì nhằm vào tôi, nếu lại có lần sau, cứ thử xem.”
Nói xong, Từ Nhất Bạch liền chuẩn bị đưa Nguyễn Thanh rời đi. Anh vừa đi ra một bước, chân liền ngừng lại, quay đầu lạnh nhạt nói với đám người phía sau: “Tôi, chính là Trầm Mặc.”
Trầm ... ... Trầm Mặc!
Người trong phòng tiệc bị ngẩn ra như bị sét đánh, mở miệng lại nói không ra một chữ.
Từ Nhất Bạch kéo Nguyễn Thanh quay trở lại phòng nghỉ, Tô Hữu và hội trưởng Trương ở lại phòng tiệc để giải quyết.
Đến phòng nghỉ, Trầm Mặc mới trở nên hoạt bát, nó chạy quanh Nguyễn Thanh mấy vòng. Nguyễn Thanh ngồi xổm xuống vuốt ve cái bụng tròn trịa của nó, Trầm Mặc thoải mái nghiêng đầu lè lưỡi.
“Trầm Mặc, ở một bên.” Từ Nhất Bạch ngồi trên sô pha, sau đó lạnh lùng quét mắt nhìn nó một cái.
Trầm Mặc đáng thương nhìn anh, nghẹn ngào một tiếng lật người bò dậy đi đến một bên.
“Anh đừng mắng nó.” Nguyễn Thanh đứng dậy ngồi đến bên cạnh anh.
“Bị ức hiếp vì sao không nói với anh? Lúc nãy Tô Hữu mới nói với anh, những lời nhảm nhí này đã lan truyền rất lâu rồi.” Từ Nhất Bạch nghiêm túc nhìn cô, long trọng hỏi cô.
“Em ... ... em chỉ cảm thấy những tin nhảm không đúng sự thật này không cần thiết để nói.” Nguyễn Thanh thận trọng ngồi thẳng lên, cẩn thận đưa mắt nhìn anh một cái, nhẹ giọng trả lời.
“Em là cảm thấy anh không thể giải quyết những tin nhảm này, đúng không?” Từ Nhất Bạch nhắm hờ mắt lại, thẳng thắn hỏi.
“Em không có ... ...” Nguyễn Thanh phản bác, sức lực rõ ràng không đủ.
“Đúng vậy, anh không thể giải quyết.” Từ Nhất Bạch cắt ngang lời cô, trực tiếp nói, “nhưng quyền thế có thể, tiền bạc có thể, vũ lực cũng có thể. Mà những thứ này, anh đều không thiếu.”
“Không cần chuyện bé xé ra to như thế đâu? Thực ra những tin nhảm này cũng không có gì, họ chỉ là nói thôi.” Nguyễn Thanh nhỏ giọng trả lời.
“Nhuyễn Nhuyễn, em quá ngây thơ rồi. Lòng người là cái mà trên đời này không thể đẻo gọt, tin nhảm chỉ được ngăn lại bởi những người có trí tuệ, nhưng thế giới này vốn không có quá nhiều người trí tuệ, càng không cần nói người phàm bị sự đố kị làm mờ hai mắt. Chỉ có dùng quyền thế, tiền bạc và vũ lực uy hiếp họ, dụ dỗ họ, đe dọa họ, họ mới biết để những mặt u ám che đậy đến chỗ sâu nhất.
Đôi mắt sâu thẳm của Từ Nhất Bạch nhìn cô, nói từng chữ một.
Nguyễn Thanh để ý anh, biểu cảm của anh như là đã trải qua cảm giác oán hận, cô chớp chớp mắt, thấy Từ Nhất Bạch vẫn là khuôn mặt lạnh lùng giảng đạo.
Cô thầm thở ra một hơi, có lẽ là mình hoa mắt rồi.
“Ừ, em biết rồi.” Nguyễn Thanh sát lại gần anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Bạch Bạch, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi. Em sau này nhất định việc gì cũng nói với anh, không che giấu nữa.”
“Nhuyễn Nhuyễn, em nhớ kỹ. Quyền thế của anh có thể không lớn nhất, tiền bạc cũng có thể không phải nhiều nhất, vũ lực cũng có thể không lợi hại nhất. Nhưng mà, anh nhất định bảo vệ em bằng mọi giá. Nếu như là chết, một giây cuối cùng anh cũng nhất định đem em ôm vào lòng anh.” Từ Nhất Bạch vươn tay lên, hôn nhẹ lên trán cô kiên định nói.
“Ừ, em đã nhớ kĩ !” Nguyễn Thanh ở trong lòng anh gật đầu, long trọng nói.
“Ngoan.” Từ Nhất Bạch xoa đầu cô khen ngợi, “em lần này sau khi về thì từ chức đi, cùng anh làm tác giả toàn thời gian.”
“Được, nhưng mà có thể cần đợi một thời gian. Tiểu thuyết của em vừa mới ra một cuốn sách gay cấn, được nhiều người cho là quá đẫm máu, em nhất định phải xử lí xong việc này mới có thể từ chức.” Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói.
“Được, anh luôn ở bên cạnh em, em lúc nào từ chức đều được.” Từ Nhất Bạch hôn môi cô nói
Đợi Tô Hữu xử lí xong cục diện rối rắm mà Từ Nhất Bạch để lại, ba người một chó từ cửa sau lén lút lên xe về nhà.
Buổi tối ăn cơm xong, hai người Từ Nhất Bạch và Nguyễn Thanh như thường lệ ở trong thư phòng, một người đánh chữ một người đọc sách. Hai người không hề biết những gì đang diễn ra ở bên ngoài, cộng đồng mạng lại lần nữa vì hai người mà mất ngủ.
Trên weibo.
Bản tin độc quyền của chính phủ Thượng Hải đã rải rác khắp các trang mạng.
Bạn gái của đại thần Trầm Mặc thần bí bị làm nhục, Mặc Thần đã nổi giận vì hồng nhan.
5 giờ tối hôm nay, chính phủ Thượng Hải tổ chức buổi tiệc tri ân đối với các công ty, nhà xuất bản và các tác giả nổi tiếng. Trong buổi tiệc, Bạn gái của tác giả nổi tiếng đại thần Trầm Mặc là Nguyễn Thanh xuất hiện. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, nhiều người dùng ngôn từ sỉ nhục Nguyễn Thanh Thanh, cho rằng cô dùng thủ đoạn để trở thành bạn gái Trầm Mặc. Anh hùng luôn xuất hiện đúng vào lúc mỹ nhân gặp khó khăn, cho nên Trầm Mặc đại thần lúc này liền xuất hiện ở buổi tiệc! Trầm Mặc đại thần vừa xuất hiện liền đem bạn gái bảo vệ ở trong lòng, lạnh lùng lên án những người phụ nữ lắm mồm, sau đó hai người nắm tay nhau rời khỏi phòng tiệc. Cuối cùng, quản lí Tô Hữu của đại thần Trầm Mặc và người đứng ra tổ chức là chủ nhiệm Trương chịu trách nhiệm.
Sau cùng của bản tin là hai hình ảnh, hình thứ nhất là lúc Nguyễn Thanh đang cười ở phía trước bảng ký tên, hình ảnh thứ hai là ảnh Từ Nhất Bạch ôm Nguyễn Thanh rời khỏi buổi tiệc. Sau hình ảnh là một đoạn video, video chỉ có cảnh ký tên và một đoạn ngắn sau cùng là cảnh Tô Hữu và hội trưởng Trương chủ trì buổi tiệc.
Bình luận ở phía dưới chưa đến một phút đã đạt một triệu.
Nhã Nhã là thỏ trắng: Trời à, nữ thần Thanh Thanh của tôi sao có thể đẹp như thế!
Kẻ phá hoại không chán: Bạn gái của Mặc Thần đại nhân thật sự rất đẹp, không hổ là nữ chính.
Qủa ớt tròn dễ thương: Tiểu tiên nữ~ chị gái nhỏ, em phải theo dõi chị, hay là chị làm blogger? Luôn tiện nói một câu, Mặc Thần em là người hâm mộ anh, nhanh ra chương trình phát thanh mới đi!
Đẹp trai không nói chuyện: Đẹp trai quá rồi, Mặc Thần đại nhân! Đàn ông chính là phải bảo vệ tốt người phụ nữ của mình!
Tràn đầy trái tim thiếu nữ: Những người này tâm lí thế nào vậy, sỉ nhục một cô gái xinh đẹp như thế! Ngại quá, Mặc Thần của tôi nói không sai, các vị đang ngồi đều là rác rưởi!
Tạ Thất Gia: Ha ha ha, nữ thần Thanh, lão tử yêu cô một nghìn năm! Nhiều năm như vậy cô cuối cùng đã xuất hiện ha ha ha ha!
Tôi là lão Công: Đẹp trai, Mặc Thần quá đẹp trai, muốn gả! Nhưng vì sao lại là bạn trai của người khác rồi!
Mặc Thần là sinh mệnh: Mặc Thần của tôi được khen ngợi, gọi điện cho anh ấy!
Trời sinh dễ thương: Thật ngại, chỉ có một mình tôi cảm thấy giọng nói của Mặc Thần quá quá quá ... ... mê người sao!!!
Bánh quy nhỏ: Mặc Thần Mặc Thần, lúc nào mới ra kịch truyền thanh mới vậy??
……
Chưa đến một giờ đồng hồ, người theo dõi weibo của Nguyễn Thanh tăng đến ngưỡng ba mươi triệu người theo dõi, mà weibo của Từ Nhất Bạch lại tăng lên đến con số khủng khiếp tám mươi triệu người, hơn thế bây giờ vẫn đang tiếp tục tăng lên không ngừng.
Vì hai người không lên weibo, cho nên dân mạng chạy đến weibo của Tô Hữu để lại bình luận, tin nhắn cá nhân. Bình luận nói nhiều nhất là Mặc Thần hôm nay quá đẹp trai và yêu cầu ảnh chụp.
Tin tức tối nay chỉ công bố ảnh của Nguyễn Thanh, Từ Nhất Bạch thì chỉ có một tấm chụp từ phía sau, mọi người nghĩ cũng biết chắc chắn là người quản lí Tô Hữu và hội trưởng Trương cấu kết với nhau.
Weibo của Tô Hữu reo lên không ngừng, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, anh đành phải đăng xuất ra khỏi weibo.
Ngày đầu tiên của lễ Lao động cứ náo động trôi qua như thế, hai ngày sau Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch ở trong nhà đọc sách, đánh chữ, nấu ăn, hai người luôn chơi trò chơi một cách ấu trĩ.
Buổi chiều ngày cuối cùng của lễ Lao động, Nguyễn Thanh thu dọn đồ đạc xong, đẩy vali trở về trường học. Vừa vào ký túc xá cô liền bị ba người vây chặt lại, Nguyễn Thanh ôm ngực cẩn thận nhìn mấy người: “Các cậu làm gì vậy?”
“Nguyễn Thanh Thanh, cậu thật là ... ... Mình cũng không biết nói cậu thế nào nữa!” Tạ Tửu chọc vào đầu cô.
“Sao vậy?” Nguyễn Thanh hơi không hiểu nguyên do, mơ hồ hỏi.
“Cậu nổi tiếng rồi cậu biết không? Cậu bây giờ là người nổi tiếng ở trường chúng ta, mọi người đều biết cậu là bạn gái của Mặc Thần. Lát nữa đi điểm danh tối cậu nhất định bị vây quanh!” Hải Chu giải thích nói.
“Mình ... ... Mình lúc đó không nghĩ nhiều như thế, mình cũng không biết Từ Nhất Bạch sẽ đến buổi tiệc đó, còn gây ra sự việc lớn như thế.” Nguyễn Thanh khuôn mặt vừa vô tội vừa tủi thân nhìn ba người, tiếp tục cầu cứu: “Các cậu nhất định phải giúp đỡ mình, mình không muốn bị vây quanh!”
“Vậy hết cách, cứ xem như cậu trốn hết tối nay, nhưng ngày mai cậu vẫn sẽ bị vây quanh, đừng quên cậu còn phải ở đây ít nhất hai năm!” Tôn Tịnh vẩy nước vào cô thở ra một tiếng.
“Vậy, vậy thì để cho sóng to gió lớn càng mãnh liệt hơn đi!” Nguyễn Thanh tức giận nói, giây sau đó lại ỉu xìu: “Nhưng mà, các cậu phải đón sóng gió cùng với mình nhé.”
Ba người nhìn nhau, Tôn Tịnh không biết làm thế nào nói: “Nghĩ không ra chúng ta cũng có ngày này, lúc trước phòng ngủ vì có một bông hoa đã đủ nổi tiếng rồi, từ nay về sau tưởng chừng như là phải chống trời rồi.”
Hải Chu tiếp tục than thở: “Đúng vậy, phòng chúng ta đã rất nổi tiếng rồi. Một bông hoa a Nguyễn, một tomboy Tạ Tửu. Bắt đầu từ hôm nay còn có thêm một danh hiệu.”
“Danh hiệu? Bạn gái Trầm Mặc?” Tạ Tửu hiếu kì hỏi.
“Không, là những bông hoa nhà gái.” Hải Chu ôm vai Tôn Tịnh, chỉ chỉ hai người họ, đồng thời nhìn Tạ Tửu một cách khinh bỉ, giận hờn nói: “Hai người các cậu đều có danh hiệu rồi, sao lại tham lam như thế!”
Nguyễn Thanh bị ba người làm cho khóc không được mà cười cũng không xong, đành phải thúc giục nói: “Nhanh thu xếp đồ đạc, lập tức liền đi điểm danh tối rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: Bạch Bạch, anh hôm nay quá đẹp trai!
Từ Nhất Bạch: Anh mỗi ngày đều rất đẹp trai (liếc mắt).
Nguyễn Thanh: Ừ! Hôm nay đặc biệt đẹp.
Từ Nhất Bạch: Vậy có thưởng không?
Nguyễn Thanh: Không có~
Từ Nhất Bạch: (hiếu kì) là gì?
Nguyễn Thanh: Nói, vì sao không giúp em cũng không chặn lại một chút, em bây giờ đều bị vây quanh rồi, không thể về nhà!
Từ Nhất Bạch: Là Tô Hữu chưa làm tốt, em đừng sợ, anh bây giờ liền cưỡi mây bảy sắc đến cứu em!
Nguyễn Thanh: Anh nghĩ rằng anh là Tôn Ngộ Không sao? Xem Tây Du Kí nhiều rồi sao?
Từ Nhất Bạch: ... ...
Tô Hữu: (không hiểu gì cả) tức giận té ngã (╯‵□′)╯︵┻━┻