Chương 42: Nhiều người hợp mưu

Thả đèn Khổng Minh xong, bốn người vây quanh đống lửa vừa mới nhóm lên nói chuyện.



Tô Hữu từ phía sau xe lấy ra một túi marshmallow và một bó xiên, trên mỗi xiên xâu một miếng kẹo bông gòn đưa đến cho mỗi người.



“Ăn kẹo marshmallow nướng chưa, ngoài xốp trong mềm, rất ngon.” Tô Hữu vừa nướng vừa nói, nuốt xuống hai ngụm nước bọt.



“Chưa ăn qua, em thích ăn thịt nướng.” Tạ Tửu chán ghét lấy qua một xiên nướng.



“Đúng vậy, tụi em thông thường đều là nướng thịt và rau quả, chưa từng nướng qua kẹo, thật mới lạ.” Nguyễn Thanh cười nhận lấy hai xiên, một tay nướng một xiên.

“Hôm nay mồng 7 rồi, em lúc nào có thể về Thượng Hải?” Từ Nhất Bạch ôm eo cô hỏi.



“Vẫn còn sớm, dù thế nào cũng phải đợi bốn năm ngày nữa.” Nguyễn Thanh nhìn hai mắt anh đầy ánh lửa, nhỏ giọng nói.



“Anh không đợi được, không có em anh ăn không được, ngủ không được .” Từ Nhất Bạch nghiêng đầu qua, không hài lòng nói.



“Vậy anh ở đây thêm mấy ngày, em mỗi ngày đều đến chơi với anh?” Nguyễn Thanh đưa ra ý kiến.



“Vậy sách của anh ngưng ra chương mới thì nói sao?” Từ Nhất Bạch quay đầu trừng mắt nhìn cô từ từ nói, “Theo đuổi vợ à?”



“Đương nhiên không được!” Nguyễn Thanh vội nói.



Bây giờ mọi người đều biết cô là bạn gái của Mặc Thần, anh mà ngưng viết thì dân mạng liền phát cuồng gửi tin nhắn riêng cho cô, càng không cần nói lí do là theo đuổi vợ.



Nguyễn Thanh nhìn biểu cảm “em không cùng anh về sớm, anh liền nói như thế” trên gương mặt của Từ Nhất Bạch, cô đau đầu phủ tay lên trán, không biết làm thế nào nói: “Em tranh thủ về sớm, anh không được làm loạn đâu đấy.”



“Được.” Từ Nhất Bạch bộ điệu ngoan ngoãn đáp ứng.



Tạ Tửu từ trước đến nay đều là đợi cơm đến trước mặt, lần đầu tiên nướng kẹo bông, đương nhiên là thất bại.



Cô bĩu môi, gương mặt đầy vẻ không vui: “Vốn nướng không được mà, ngoài xốp trong mềm gì chứ, gạt người!”



Tô Hữu nghe thấy liền nhìn kẹo cô nướng, vì quá gần lửa, đã bị cháy một phần, anh lắc đầu không biết nói gì, đưa kẹo bông đã nướng xong ở trên tay cho cô: “Chân tay vụng về, này.”



Tạ Tửu nhận lấy liền bắt đầu ăn, cắn một miếng, vẫn thật là ngoài xốp trong mềm, bên ngoài có vị đường hơi giòn, bên trong là kẹo bông vừa vào miệng đã tan ra.



“Thật sự rất ngon.” Tạ Tửu lại khen ngợi nói.



“Thật không? Vậy mình phải tỉ mỉ nếm một chút.” Hai xiên kẹo bông trong tay Nguyễn Thanh cũng gần nướng xong, nghe vậy, cô cười đưa đến cho Từ Nhất Bạch một xiên.

“Oa~” Nguyễn Thanh cắn một miếng, nhắm mắt cảm nhận.



“Thế nào, có ngon không?” Tô Hữu vội hỏi.



“Ngon!” Nguyễn Thanh mở mắt ra, long lanh nhìn về phía anh, trả lời một cách chắc chắn.



Bốn người nướng kẹo xong, thu dọn rác bỏ vào sau xe, sau đó Tô Hữu lái xe đưa hai người về nhà.



Lúc chia tay, Từ Nhất Bạch hướng về phía Nguyễn Thanh muốn hôn chúc ngủ ngon, cô xấu hổ nhẹ nhàng chạm vào môi anh một cái. Sau đó kéo Tạ Tửu vẫn còn đang kinh ngạc chạy nhanh vào.



Mở cửa ra, trong sân có hơi tối. Mở đèn pin trong điện thoại ra, hai người nắm tay nhau đi vào phòng, những người khác đều đã ngủ, chỉ có Nguyễn Ngôn và Tạ Tịch ở trong phòng khách đợi.



Cửa vừa mở, Nguyễn Ngôn và Tạ Tịch liền lần lượt nhìn về phía hai người em gái phạm sai lầm đang đợi ăn mắng.



Tạ Tịch đã rất lâu không chăm chú nhìn Nguyễn Thanh, lúc trước cùng cô ăn cơm, nói chuyện từng chút từng chút như đều trở thành hồi ức, dần dần cách xa anh.



Anh vẫn quan tâm cô, nhưng loại quan tâm này bất giác được một người khác từng chút từng chút chiếm cứ. Đến hôm nay, anh bỗng nhiên phát hiện bản thân có thể đã đi ra khỏi một bức tường có tên gọi là “Tiểu Nguyễn”, anh phát hiện ra thế giới mới của mình.



Trong tích tắc vừa nhìn thấy cô, tiểu Nguyễn trong mắt anh vốn tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, bỗng nhiên liền tối đi. Anh có một khoảnh khắc muốn nhớ dáng vẻ tỏa sáng của cô như thế, lại phát hiện không có gì cả. Vào lúc này, anh đột nhiên hiểu rõ, anh có lẽ không còn thích cô nữa rồi, mà những hào quang mà cô phát ra chẳng qua như là một bộ lọc được thêm vào mắt anh mà thôi.



“Về rồi thì nhanh đi tắm rửa rồi ngủ.” Nguyễn Ngôn nói với hai người, biểu cảm nghiêm khắc như thường ngày.



“Vâng ạ, anh trai ngủ ngon.” Nguyễn Thanh thở ra một hơi, kéo Tạ Tửu chạy về phòng.



“Anh Nguyễn, anh trai, hai anh ngủ sớm đi nhé.” Tạ Tịch cũng vỗ ngực nhỏ giọng nói.



Ngày hôm sau, Nguyễn Thanh nhân lúc mẹ Nguyễn ra ngoài mua thức ăn liền lén lút đi tìm anh trai Nguyễn Ngôn của cô.



“Anh, có ở đó không?” Nguyễn Thanh nhẹ gõ cửa hỏi.



“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Ngôn truyền ra.



Nguyễn Thanh nghe tiếng trả lời liền đi vào, Nguyễn Ngôn xoay ghế làm việc lại nhìn cô, mắt liếc về chiếc ghế nói: “Ngồi đi.”





Đợi Nguyễn Thanh ngồi xuống, Nguyễn Ngôn mới hỏi: “Có chuyện gì?”



“Anh, em ... ... có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.” Nguyễn Thanh ngại ngùng cúi thấp đầu, xoa tay nói nhỏ.



“Nói xem.” Nguyễn Ngôn chau mày nghĩ một lát, không ngờ em gái có chuyện muốn nhờ mình giúp đỡ, đành phải ám thị cô nói.



“Chúng em có thể về Thượng Hải sớm hơn không?” Nguyễn Thanh đưa mắt lên liếc nhìn anh mình một cái.



“Ồ, cái này em tự mình quyết định, anh hai ngày nữa sẽ cùng chị dâu em trực tiếp đến Pháp.” Nguyễn Ngôn nói.



“Nhưng mà mẹ nhất định không đồng ý, mẹ muốn em sau ngày 15 mới có thể ... ... ài, anh, anh vừa mới nói, anh và chị phải đi Pháp?” Nguyễn Thanh oán trách được một nửa mới phản ứng được anh trai nói gì, nhìn anh một cách ngạc nhiên.



“Ừ, đã thương lượng với Minh Dung rồi, anh đi gặp cha mẹ vợ, luôn tiện ngỏ ý kết hôn.” Nguyễn Ngôn khuôn mặt nghiêm túc nói.



“Em thấy anh là vì kết hôn, chỉ là tiện thăm hỏi bố mẹ vợ mà thôi.” Nguyễn Thanh lẩm bẩm.



“Đúng vậy.” Nguyễn Ngôn sau khi chuyên tâm suy nghĩ, vậy mà lại gật đầu nghiêm túc thừa nhận.



Nguyễn Thanh vì anh trai ngỏ ý kết hôn mà có hơi lo lắng về chuyến đi, anh vụng về như thế sao có thể thuyết phục được nhạc phụ nhạc mẫu?



Cô vừa lo lắng trong lòng vừa hoạt động não với tốc độ nhanh, chớp chớp mắt, cô hỏi: “Anh, hai người khi nào đi?”



“Sáng hôm sau.”



Đôi mắt đen láy của cô bừng sáng lên, cười nũng nịu nói: “Anh, anh nói với mẹ mang em theo, sau đó em từ sân bay trực tiếp bay về Thượng Hải.”



Nguyễn Ngôn khép hờ mắt, tay phải cuộn tròn lại đặt lên miệng, “không được, một mình em anh không yên tâm.”



“Anh, em lớn như vậy rồi, có gì không yên tâm chứ. Hơn nữa, Bạch Bạch cũng ở Thượng Hải mà!” Nguyễn Thanh đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Ngôn, kéo tay anh nũng nịu, “hơn nữa, năm nay nghỉ hè không phải một mình em ở Thượng Hải sao, chuyện gì cũng không có. Em đảm bảo, em sẽ chăm sóc tốt cho mình, có được không anh~ xin anh đấy!”



“Cái này không giống nhau, nghỉ hè anh biết là em ở Thượng Hải, mà bây giờ em bảo anh nói dối đưa em đi Pháp. Nếu như vậy, mẹ sẽ không lo lắng cho em, mỗi ngày sẽ không gọi điện cho em, đến lúc đó em xảy ra chuyện gì anh đều không biết.” Nguyễn Ngôn nhẹ ngẩng đầu, nhìn em gái nghiêm túc nói.



Nguyễn Thanh không vui bĩu môi, nói nhỏ: “Không phải còn có Bạch Bạch sao!”



“Có cậu ta anh càng không yên tâm, chưa đến một kỳ nghỉ hè em liền yêu đương với cậu ta rồi.



Nguyễn Thanh phiền muộn, ngồi xổm xuống như một chú chó níu lấy chân anh, vỗ mặt nói: “Anh~ em thật sự muốn về Thượng Hải, anh giúp em đi mà~”



Nguyễn Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của em gái, không kìm lòng được, như là một con mèo nhỏ dùng móng vuốt cào vào tim anh, anh nghiêng đầu qua, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải không có cách, em có thể thuyết phục anh em nhà họ Tạ cùng em về Thượng Hải, anh sẽ giúp em.”



Nguyễn Thanh vui mừng trừng lớn mắt: “Thật sao?”



“Ừ.”



“Vậy bây giờ em đi gọi họ đến.” Nói xong, Nguyễn Thanh liền gọi điện cho Tạ Tửu, đồng thời bảo cô ấy đưa Tạ tịch và Minh Dung cùng đến đây.



Rất nhanh ba người liền đến.



Sau khi đến đủ người, Nguyễn Thanh rót nước cho họ, chào hỏi một câu: “Ngồi tự nhiên, đừng khách sáo.”



Tạ Tịch uống một ngụm nước, sau đó hỏi Nguyễn Ngôn: “Tìm mình đến gấp như vậy, xảy ra việc gì rồi?”



Nguyễn Ngôn không cười, nhếch mày ý muốn anh hỏi Nguyễn Thanh.



Nguyễn Thanh đặt ấm trà xuống, nhìn về phía mọi người đang ngờ vực, cười nói: “Anh trai ngày hôm sau phải đưa chị dâu đi Pháp, em cũng muốn nhân cơ hội ngày đó về Thượng Hải, nhưng anh em không yên tâm em một mình, cho nên ... ...” Nói đến đây, cô nhìn về phía Tạ Tịch và Tạ Tửu, chờ mong nói: “Ừm ... ... Tiểu Cửu, anh tiểu Cửu, hai người cùng em về Thượng Hải nhé!”



Tạ Tửu nghe thấy câu này, trong giây lát liền sáng tỏ nhìn về phía cô, xem ra Mặc Thần tương tư sâu đậm, đợi không được nữa rồi.



Nghĩ đến đây, trong đầu cô bỗng thoáng qua từng hình ảnh tối qua cùng người đó thả đèn Khổng Minh và nướng kẹo bông, người đó có phải cũng tương tư khó mà nhẫn nại rồi không?



Khuôn mặt trắng nõn của Tạ Tửu nhuộm lên chút hồng, cô cố gắng hồi phục lại trái tim đang đập nhanh, cố ý giả vờ bình tĩnh nói: “Em không có vấn đề gì, a Nguyễn ở đâu em ở đó.”



Cô vừa mới nói xong, Nguyễn Thanh liền nháy mắt phải, cười rồi cho cô một trái tim.



Bây giờ thì coi Tạ Tịch dự định như thế nào, bốn người còn lại đều chuyển ánh mắt về phía anh ấy.



Tạ Tịch bị bốn cặp mắt nhìn có chút toát mồ hôi, anh nhìn quanh một vòng, chau mày thấp giọng nói: “Mấy người cho tôi suy nghĩ.”



“Anh tiểu Cửu, xin anh đấy~” hai tay Nguyễn Thanh chắp lại, cầu xin anh.



Nguyễn Ngôn kéo em gái qua, nói với Tạ Tịch: “Cậu từ từ suy nghĩ, đừng nuông chiều nó.”





Tạ Tịch trừng mắt nhìn về phía anh, nuông chiều cô ấy không phải là cậu sao?



Vậy mà Nguyễn Ngôn hoàn toàn không cảm nhận được, anh đã xoay ghế lại tiếp tục xem bảng báo cáo trên máy tính.



Một phía khác ba cô gái đã tập trung lại lén lút nói chuyện riêng, Tạ Tịch chán nản dựa vào ghế nhắm mắt trầm tư.



Có cần về Thượng Hải sớm không?



Vương Nghi Minh người phụ nữ này, năm mới cũng không gửi cho anh một tin nhắn, gọi một cuộc điện thoại, mình sớm như vậy đã chạy về Thượng Hải sẽ không bị chê cười chứ?



Nhưng mà, trong đầu mình toàn là hình bóng cô ấy, trái tim cũng chộn rộn.



Muốn nhìn thấy cô ấy, cho dù cô ấy có lạnh lùng kêu ngạo, hay là khuôn mặt ửng đỏ nũng nịu của cô, anh chỉ biết, trái tim của anh cấp thiết muốn gặp cô.



Hơn nữa, vì sự tiến triển giữa Nguyễn Ngôn và Minh Dung, mẹ anh bây giờ đang ép anh tìm vợ, Vương Nghi Minh, vẫn là một lựa chọn tốt. Tóm lại, cô ấy đã là người phụ nữ của mình, anh không thể là một người đàn ông thiếu trách nhiệm.



Còn nếu cô dám khinh thường anh, hừ, cô dám cười một cái, anh liền khiến cô không xuống nổi giường!



Vậy thì về thôi, vừa hay Nguyễn Ngôn đi Pháp. Trong công ty vị trí của mình cao nhất, đến lúc đó anh có thể tùy ý sai bảo Vương Nghi Minh, nghĩ vậy liền cảm thấy rất tốt.



Tạ Tịch nhắm mắt tưởng tượng không kìm nổi cười ra tiếng, mấy cô gái đang nói chuyện lần lượt nhìn về phía anh, bị nụ cười của anh làm cho kinh động, đưa mắt nhìn nhau, bưng miệng lại lén lút cười.



Gây sự chú ý, Tạ Tịch ngồi thẳng dậy, bộ điệu nghiêm túc trả lời: “Được, vậy anh cùng các em về Thượng Hải, ai bảo anh là một người anh tốt chứ.”



Nguyễn Ngôn trả lời: “Vậy được, buổi tối lúc ăn cơm nói với người lớn một tiếng.”



Sau khi thương lượng xong, mấy người liền trở về phòng.



Buổi tối sau khi ăn cơm xong, lúc người lớn trong nhà ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện xem tivi, nhóm Nguyễn Ngôn vây lại quanh hai mẹ.



“Mẹ, chúng con ngày hôm sau định đi Pháp, con đi thăm hỏi nhạc phụ nhạc mẫu một chút.” Nguyễn Ngôn mở miệng nói.



“Ừ, nên đi thăm hỏi một chút. Như thế, sáng mai mẹ chuẩn bị ít đồ cho con, con mang đến cho người ta, thái độ tốt một chút.” Mẹ Nguyễn không cần nghĩ ngợi liền nói, xúc động đến nỗi khoa chân múa tay, kéo tay Nguyễn Ngôn qua nghiêm túc căn dặn: “A Ngôn à, con phải biểu hiện tốt đấy, sau khi nhận được sự đồng ý của bố mẹ Minh Dung, mẹ liền đi ngỏ lời kết hôn cho con.”



“Vâng, con biết rồi.” Nguyễn Ngôn gật đầu, sau đó nói tiếp: “Năm người chúng con đều đi.”



“Ừ.” Mẹ Nguyễn nhìn con trai, hài lòng gật đầu, sau đó liền trừng lớn mắt nhìn mấy người: “Cái gì? Các con đều phải đi à?”



“Đúng vậy, dì Nguyễn, chúng con cùng nhau đi thuyết phục bố mẹ vợ của Nguyễn Ngôn.” Tạ Tịch cười trả lời.



Mẹ Nguyễn nhìn mấy người, do dự nói: “Không thì ba người các con đi, a Nguyễn và tiểu Cửu ở lại đi. Lần đầu tiên đi đưa theo nhiều người như thế không lịch sự lắm.”



Nghe thấy lời này Nguyễn Thanh có hơi vội, lén kéo tay áo Minh Dung, nháy mắt với cô ấy.



Minh Dung cười, nhẹ vỗ đầu cô, nói thầm: “Yên tâm, có chị ở đây.”



Nói xong, Minh Dung kéo Nguyễn Thanh và Tạ Tửu lên trước một bước, cười với mẹ Nguyễn nói: “Dì Nguyễn, bố mẹ con lúc trước từng gặp a Nguyễn và tiểu Cửu, rất thích hai đứa, luôn nhắc đến mãi. Lần này đưa hai đứa đi cũng là chủ ý của con, dì để cho hai đứa đi cùng chúng con nhé.”



Mẹ Nguyễn nhìn Minh Dung, vẫn còn hơi do dự, lúc này mẹ Tạ ngồi ăn hạt dưa ở bên cạnh khuyên nhủ: “Chị để chúng nó cùng nhau đi đi, con gái biết cách nói chuyện hơn con trai. Tiểu Cửu nhà em nếu như đưa bạn trai về nhà, bố nó nhất định phải áp đảo tinh thần, nhưng nếu như đối với đứa trẻ đáng yêu như Nguyễn Thanh, chắc chắn rất dễ nói chuyện.”



“Có vẻ là lí do này.” Mẹ Nguyễn vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nguyễn Thanh, càng cảm thấy có lí. Bà gật đầu nói với Nguyễn Ngôn: “Được rồi, các con cùng nhau đi. Nhưng mà a Ngôn, phải chăm sóc tốt cho hai em gái nhé.”



“Vâng.” Nguyễn Ngôn gật đầu đồng ý.



Nguyễn Thanh nghe thấy mẹ đồng ý, xúc động suýt chút nữa liền không khống chế được tay chân, muốn gọi điện thoại cho Từ Nhất Bạch ngay, nói với anh ấy tin vui này.



Vì các con hôm sau phải đi, đến Pháp sau đó trực tiếp về Thượng Hải, hai mẹ đợi sau khi các con về phòng liền bận rộn ở trong nhà bếp.



Nguyễn Thanh về phòng liền gọi điện cho Từ Nhất Bạch, nói với anh sáng hôm sau gặp mặt ở sân bay.



Tác giả có lời muốn nói:

Rạp hát nhỏ:

Nguyễn Ngôn: Bạch Bạch, hôm sau chúng ta có thể về Thượng Hải rồi.

Từ Nhất Bạch: Còn hai đêm nữa.

Nguyễn Thanh (nghi ngờ): Hả?

Từ Nhất Bạch: Đơn độc một phòng.

Nguyễn Thanh: Nhanh ngủ đi, anh ngủ rồi em sẽ đến gặp anh trong mộng, sẽ không đơn độc nữa.

Từ Nhất Bạch: Đêm dài dằng dẵng, không muốn ngủ.

Nguyễn Thanh: Cho nên?

Từ Nhất Bạch: Hôn một cái.

Nguyễn Thanh: … …