Chương 37: Buổi tiệc ra mắt

Ngôi nhà nhỏ lắc lư từ từ đi đến nơi cao nhất, Nguyễn Thanh từng chút từng chút sát lại gần anh. Mặt của cô như một bông hoa đào xinh đẹp, trắng mịn.



Cảm nhận thấy hơi thở của cô ngày càng sát lại gần, mùi hương thoảng thoảng của cô cũng từng đợt bay vào trong mũi anh, tai anh bất giác đỏ bừng lên.



Hơi thở của hai người ngày càng gần, vào khoảnh khắc ngôi nhà lên đến đỉnh, môi cũng hai người cũng khẽ chạm vào nhau.



Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng trong tim hai người lại lăn tăn gợn sóng.



Trong không gian nhỏ ngập tràn bầu không khí ấm áp.

Hai người cứ cầm tay nhau như thế ngồi xuống ghế, không nói lời nào.



Rất nhanh, vòng quay mặt trời liền xoay hết một vòng, nhân viên đến mở cửa ra, hai người đỏ mặt một trước một sau đi ra.



Đi đến chỗ trống, Từ Nhất Bạch kéo nhẹ, Nguyễn Thanh liền cuộn vào lòng anh.



“Anh làm gì vậy?” Nguyễn Thanh đỏ mặt hỏi anh.



“Hôn nhẹ một cái liền muốn đẩy anh ra? Anh hôm nay có lẽ là hết mình chăm sóc quân tử.” Từ Nhất Bạch tiến sát lại bên tai cô hạ thấp giọng nói, giọng nói quyến rũ mê người.



“Đó không phải là nụ hôn thông thường, truyền thuyết nói lúc vòng quay mặt trời đi đến nơi cao nhất, tình nhân hôn nhau sẽ bên nhau mãi mãi, đời đời kiếp kiếp.” Nguyễn Thanh bĩu môi phản bác nói.



“Đời đời kiếp kiếp của em là của anh.” Từ Nhất Bạch trả lời.



Nguyễn Thanh đưa mắt lên nhìn anh, liền biết không thể thoát khỏi. Cô chau mày trầm tư, bỗng nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng, nhìn vào mắt anh chầm chậm cười.



“Anh buông em ra trước đã, em cho anh thêm một cơ hội.” Nguyễn Thanh ngọ ngọây trong lòng anh.



Từ Nhất Bạch nghe lời buông cô ra, yên lặng nhìn cô, đợi cô cho mình cơ hội.



Nguyễn Thanh thấy anh nhìn mình chăm chú, chớp chớp mắt nói: “Nếu như anh có thể bắt được em, anh làm gì em đều theo. Anh không được nói em ức hiếp anh, chân anh dài hơn chân em, cho nên chúng ta mỗi ngừơi đều có ưu nhược điểm, rất công bằng.”



Cô gái tinh quái này.



Từ Nhất Bạch suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Thật không?”



“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” Nguyễn Thanh cao giọng nói.



“Em tự mình nói.” Nói xong, Từ Nhất Bạch liền trực tiếp bước dài về phía trước giữ chặt lấy vai cô, ôm vào trong lòng, nhẹ nói: “Bắt được em rồi.”

“Này, em vẫn chưa bắt đầu chạy!” Nguyễn Thanh bị ôm lớn tiếng nói.



“Anh không quan tâm, anh thắng rồi.”



“Nhưng mà ... ... ưʍ.”



Nguyễn Thanh còn đang muốn phản bác, giây tiếp theo liền bị chặn miệng lại.



Nguyễn Thanh ra sức đẩy đầu anh ra, gương mặt ngượng ngùng nói: “Nhiều người nhìn như thế, về nhà rồi nói nhé.”



“Anh không nhìn thấy.” Từ Nhất Bạch tự lừa mình dối người trả lời.



Lời vừa rớt xuống, anh nhấn vào gáy cô, lại tiếp tục hôn.



Anh nhẹ nhàng liếm mυ"ŧ đôi môi mềm mại của cô, dùng răng cạy mở môi cô, từng chút từng chút bao vây, gần như càn quét môi cô, nhảy múa cùng với cái lưỡi nhỏ của cô.



Trên đường về nhà, Nguyễn Thanh đều nhìn thẳng về phía trước, Từ Nhất Bạch ngồi ở vị trí phó lái, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô.



Nguyễn Thanh bị nhìn đến hoảng sợ, không kìm được oán thầm: Nhìn nhìn nhìn, nhìn gì chứ, lại nhìn không thấy!



Hai người đều im lặng về đến nhà, mở cửa ra liền nhìn thấy Trầm Mặc vẫy đuôi lè lưỡi, phấn khởi đứng ở lối ra vào đợi hai người. Nhìn thấy họ, nó trực tiếp nhào đến, hưng phấn vòng quanh chân của hai người.



Nguyễn Thanh đặt túi xuống vuốt ve đầu của nó rồi đi đến nhà bếp nấu ăn, từ Nhất Bạch muốn cùng đi kết quả bị nhốt ở ngoài cửa.



“Nhanh đi đến phòng sách đánh chữ của anh, em vẫn đang làm.” Trong nhà bếp truyền đến tiếng thúc giục của Nguyễn Thanh.



Từ Nhất Bạch cười nói: “Được.”



Tối nay hai người không ra ngoài đi dạo nữa, sau khi rửa bát xong liền đi nghỉ.



Sau tết Nguyên Đán một ngày, hai người nằm ôm nhau ngủ trên giường, vậy mà tiếng chuông điện thoại lại cắt ngang bầu không khí tốt đẹp này.



“Điện thoại anh reo.” Nguyễn Thanh dịch người ra cắn vào xương quai xanh của anh, nũng nịu nói.



“Mặc kệ nó.” Từ Nhất Bạch hôn vào xương quai xanh của cô, lười biếng nói.



Không lâu sau chuông điện thoại ngừng, rồi lại reo lên.



Nguyễn Thanh đẩy anh ra, che miệng anh lại không cho anh hôn: “Nhanh nhận máy đi, có lẽ có việc.”



Từ Nhất Bạch nhìn cô chăm chú, lại thở ra, không biết làm thế nào chồm người qua lấy điện thoại ở trên tủ nhận máy.



“Nhất Bạch ... ...” Tô Hữu vui mừng lên tiếng.



“Anh tốt nhất là có việc gấp đi.” Từ Nhất Bạch ngắt lời anh, lạnh nhạt nói.





“Ai ya, quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi? Thật có lỗi, thật có lỗi, nhưng mà sắp đến trưa rồi ... ... Cậu kéo dài thế.” Tô Hữu cười gian tà, hoàn toàn không nghe ra chút hối lỗi nào.



“Dài hơn anh. Không nói thì ngắt máy đây.” Từ Nhất Bạch hoàn toàn không động đậy, trực tiếp uy hiếp.

“Ấy ấy ấy, cậu thật không thú vị, thiệt thòi cho tôi mọi lúc đều nghĩ đến cậu. Tôi đang chuẩn bị từ nhà trở về, vợ tôi bảo tôi hỏi cậu, có cần mang một ít đặc sản cho cậu không.” Tô Hữu ai oán nói.



“Vợ anh?” Từ Nhất Bạch chau mày, có hơi ngờ vực hỏi.



“Ồ, vợ giả, Tạ Tửu.”



“Tạ Tửu? Từ Nhất Bạch chớp chớp mắt, cảm thấy cái tên này hình như rất quen.



Nguyễn Thanh bên cạnh nghe thấy Tạ Tửu, cũng đưa sát tai lại nghe.



“Không biết sao Từ đại thiếu, Tạ Tửu cậu cũng không biết? Bạn thân của vợ cậu đấy!” Tố Hữu nói lớn.



“Chỉ mới nghe danh, chưa từng gặp mặt, ấn tượng không sâu.” Từ Nhất Bạch lạnh nhạt nói.



“Cậu đã ngủ chung rồi còn chưa gặp nhà vợ? Lợi hại nhé! Không hổ danh là Từ đại thiếu, khâm phục!” Tô Hữu cảm khái nói.



“Chưa, thì ra còn có việc này, sao anh không nói sớm với tôi?” Từ Nhất Bạch chất vấn nói.



“Cậu lúc trước không phải nói với tôi rồi à, nói lo lắng người thân bạn bè Nguyễn Thanh không đồng ý, còn nghĩ là cậu đã gặp bạn thân của cô ấy rồi.” Tô Hữu yếu đuối giải thích trong điện thoại.



“Tôi đi sẽ không mang anh theo?” Từ Nhất Bạch coi thường nói.



“Cái này … … tôi cho rằng cậu đố kị vì tôi được hoan nghênh hơn cậu … …” Tô Hữu thấp giọng nói, thanh âm ngày càng nhỏ.



“Tôi sắp xếp xong sẽ gọi anh.” Từ Nhất Bạch coi thường sự ích kỷ của anh, trực tiếp nói: “Đã là bạn tốt của Nhuyễn Nhuyễn, vậy những gì Nhuyễn Nhuyễn thích tôi đều mang theo một ít.”



“Được!” Tô Hữu vui vẻ nói, liền chuẩn bị ngắt điện thoại.



Giây sau đó, điện thoại liền bị ngắt, ý cười trên mặt Tô Hữu dần dần cứng đờ: “Từ Nhất Bạch, để tôi ngắt điện thoại một lần không được sao!”



Đặt điện thoại xuống, Từ Nhất Bạch từ từ liếc nhìn Nguyễn Thanh, từng chút từng chút sát lại gần cô.



Nguyễn Thanh bị ánh mắt như lang như hổ của anh nhìn, chỉ có thể như một chú thỏ trắng co rúm lại ở trong chăn.



“Anh phải gặp bạn thân của em, anh muốn danh chính ngôn thuận.” Từ Nhất Bạch đem cô bao vây lại ở trong lòng, nhìn cô chằm chằm, nói rõ ràng từng chữ một.



Vốn cho rằng sẽ bị hôn, Nguyễn Thanh đã ra sức nhắm chặt mắt lại, kết quả lại nghe thấy câu này, cô ngạc nhiên nói: “Bạn thân?”



“Ừ, Tô Hữu đã gặp bạn thân của em rồi, anh vẫn chưa làm quen.” Từ Nhất Bạch tiếp tục nói. Ngữ khí có chút tủi thân.



“Nhưng mà … … nhưng mà em vẫn chưa nói với bố mẹ chuyện em có bạn trai.” Nguyễn Thanh nói lắp.



Nghe vậy Từ Nhất Bạch trầm mặc nhìn cô, anh cũng biết bố mẹ cô, cửa ải này rất khó qua, nhưng ít nhất cũng phải để mọi người biết người bạn trai danh chính ngôn thuận này.



Sau đó anh liền long trọng nói: “Vậy ít nhất phải gặp bạn thân của em.”



Nguyễn Thanh thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, từ từ gật đầu: “Được.”



Thứ tư tuần đầu tiên của tết Nguyên Đán, là ngày Từ Nhất Bạch ra mắt.



Tô Hữu từ sớm đã đưa Từ Nhất Bạch đến phòng đặt riêng, Nguyễn Thanh đến trường đón ba người bạn cùng phòng, đồng thợi đợi Minh Dung ở cửa hội quán.



Một nhóm năm người đi vào hội quán, chỉ nhìn nước chảy, từng khóm trúc xanh ở hành lang, rất thanh tịnh và đẹp đẽ. Hoa thơm cỏ lạ, hòn non bộ trùng trùng điệp điệp, trang trí rất tinh tế. Hương thơm thoang thoảng, tất cả đều hết sức tuyệt đẹp.



Theo chân người phục vụ, ca ngợi trên suốt chặng đường đi đến phòng riêng, nhà hàng Thanh Trúc.



Tên thật hay.



Nhân viên phục vụ mở cửa, mấy người nối đuôi nhau đi vào, sau khi nhìn thấy người trong phòng liền đứng ngẩn ra. Nguyễn Thanh đi ở sau cùng, trực tiếp va vào.



“Ai ya!” Nguyễn Thanh thấp giọng nói, liền xoa trán mình, ngờ vực ngẩng đầu nhìn về mấy người ở phía trước.



Nào ngờ lại bị Từ Nhất Bạch thu hút ánh nhìn.



Biểu cảm của anh tuy có hơi lạnh lùng, nhưng lại không có cảm giác xa cách, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mấy người. Mặc một thân tây trang đậm màu được cắt may rất vừa vặn, phong thái thanh nhã, vô cùng sang trọng.



Mặt của Nguyễn Thanh nóng bừng lên, trước hết bình tĩnh, cô đi lên phía trước nhẹ đẩy mấy người, chào hỏi: “Mọi người tùy ý ngồi nhé.”



Mấy người sau khi bình tĩnh trở lại, có hơi ngượng ngùng trả lời mấy câu, tùy ý tìm một vị trí cẩn trọng ngồi xuống.



Nguyễn Thanh đi đến bên cạnh Từ Nhất Bạch, thấp giọng nói: “Người đến đủ rồi, Tô Hữu đâu?”



“Đi tìm nhân viên phục vụ rồi.”



Đang nói, Tô Hữu liền đem một người phục vụ đi vào.



“Mọi người đều đến rồi, vừa hay, lấy thực đơn đến đây.” Tô Hữu vừa vào phòng liền nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân, ngơ ngẩn giây lát liền cười nói.



Tô Hữu thuận tay đưa thực đơn đến cho Tạ Tửu, Tạ Tửu nhận lấy, tự nhiên cùng vài người chọn, “soạt soạt soạt” liền chọn ra một lượt.





“Đủ rồi đủ rồi, chọn nhiều quá ăn không hết.” Minh Dung thấy Tạ Tửu vẫn còn muốn chọn, liền vội ngăn cản.



“Có người mời, không ăn thì không được.”



“Lãng phí không tốt.” Minh Dung không tán thành chau mày.



“Được.” Tạ Tửu suy nghĩ, không cam tâm đóng thực đơn lại.



Đợi món ăn lên, Nguyễn Thanh trước tiên cầm ly rượu, kéo Từ Nhất Bạch đứng dậy nói: “Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã dành thời gian đến đây, vị này là bạn trai của mình, Từ Nhất Bạch.”



“Tôi là bạn trai của Nhuyễn Nhuyễn, Từ Nhất Bạch.” Từ Nhất Bạch nhắc lại lần nữa.



Nguyễn Thanh liền đưa mắt về phía Tạ Tửu, mấy người họ cô không tiện giới thiệu hết cho Từ Nhất Bạch, chỉ có thể để họ tự giới thiệu, thuận tiện cho anh ghi nhớ giọng nói.



Tạ Tửu nhìn thấy Nguyễn Thanh ra hiệu liền hiểu ngay, cầm lấy ly rựơu đứng dậy: “Em là Tạ Tửu, là bạn tốt của Nguyễn Thanh.”



Những người còn lại lần lượt đứng dậy giới thiệu mình.



“Em là Hải Chu, bạn cùng phòng của Nguyễn Thanh.”



“Em cũng là bạn cùng phòng, tên là Tôn Tịnh.”



“Tôi, tôi là bạn gái anh trai của Nguyễn Thanh, Minh Dung.” Minh Dung có chút xấu hổ nói.



“A, đến tôi rồi, tôi là Tô Hữu, trợ lí của Từ Nhất Bạch.”



Từ Nhất Bạch theo giọng nói để nhận biết người, sau cùng mới nhẹ nhàng nói: “Chào mọi người, lần đầu gặp mặt, nếu như không chu đáo xin mọi người lượng thứ.”



Mọi người cười nói “rất tốt” sau đó cùng nâng ly, bầu không khí trong phòng chốc lát liền trở nên hài hòa.



Suốt bữa ăn, Minh Dung chăm chú nhìn Từ Nhất Bạch mấy lần, cảm quan của Từ Nhất Bạch rất nhạy bén, cảm nhận được cô đang nhìn mình, liền nhìn qua, nhẹ giọng nói: “Chị Dung, sao vậy?”



“Không có gì, hôm nay tôi nhận lệnh đến, anh trai Nguyễn Thanh bảo tôi quan sát em rể.” Minh Dung cười nói.



Từ Nhất Bạch nghe thấy hai chữ “em rể”, thầm vui mừng, khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng: “Như thế nào?”



“Từ tiên sinh khuôn mặt anh tuấn đỉnh đạc, nói chuyện lại nhã nhặn, phong thái lịch lãm, là một người đàn ông tốt.”



“Qúa khen.”



“Chị Dung, chị đừng khen anh ấy nữa, nào có tốt như vậy.” Nguyễn Thanh không tự nhiên ngắt lời.



Tạ Tửu quấy rối nói: “Chính là như vậy, anh trai em và anh Nguyễn càng tốt hơn.”



“Bậy bạ.” Minh Dung trừng mắt nhìn cô nói, Nguyễn Thanh cũng trừng cô, nói không ra tiếng “bậy bạ”.



Tạ Tửu liền không vui, quay lưng không để ý đến hai người.



Bầu không khí có chút ngượng ngập, Hải Chu và Tôn Tịnh yên lặng ăn, không một lời nói. Lúc này, Tô Hữu đứng dậy bày ra một tư thế rất đẹp trai nói: “Chị Dung, chị xem em có được xem là anh tuấn không?”



Minh Dung nhìn anh, không nhịn được cười: “Được, được.”



Cô vừa cười, mấy người khác cũng cười theo, Tạ Tửu lén nhìn: “Miễn cưỡng cho là vậy đi.”



“Thế nào lại cho là vậy đi?” Tô Hữu nghe thấy liền trầm mặc, không vui. Anh đặt ly rượu xuống trực tiếp đi đến ngồi xuống bên cạnh Tạ Tửu, cúi người xuống nhìn thẳng vào cô, đường nét khuôn mặt rõ ràng tiến sát lại trước mặt cô, môi mỏng nhẹ mở, thấp giọng truy hỏi: “Nhìn kỹ gương mặt này đi, rồi nói lại đáp án cho tôi.”



Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn ở đầu mũi, hai mắt anh sáng ngời chăm chú nhìn cô, trong mắt toàn là bóng hình cô, hai má trắng nõn nhuộm lên chút ửng đỏ do rượu, cực kỳ mê người.



Tạ Tửu có chút mất hồn, trốn tránh ánh nhìn của anh, anh lại vì đáp án mà truy đuổi đến cùng: “Anh tuấn, anh tuấn, anh rất anh tuấn!”



Nghe thấy đáp án mà cô nói ra, anh cười như một đứa trẻ, đắc ý nói: “Nếu không như thế, sao có thể xứng đôi với mỹ nhân.”



Nói xong anh liền loạng choạng trở về chỗ ngồi, rượu không làm người say mà người tự say.



Những người khác cười trêu chọc hai người, đợi Tô Hữu trở về chỗ ngồi, Minh Dung mới lén kéo vạt áo của Tạ Tửu, thì thầm hỏi: “Tình huống gì vậy?”



“Tình huống gì?” Tạ Tửu đỏ mặt ngờ vực nói.



Còn ngại sao? Minh Dung cười lắc lắc đầu: “Không có gì.”



Để lại Tạ Tửu một minh ngờ vực câu nói này là ý gì.



Sau khi ăn uống sau, mọi người cùng nhau đi ra khỏi phòng, bữa ăn này có thể xem là khách và chủ đều vui vẻ.



Tác giả có lời muốn nói:

Rạp hát nhỏ:

Từ Nhất Bạch: Vậy mà có chị dâu, bạn bè thân thiết, thật vui.

Nguyễn Thanh: … … Chỉ là thay mặt anh em đến khảo sát.

Từ Nhất Bạch: Anh cũng cần khảo sát?

Nguyễn Thanh: Anh tự kỉ nhiều như vậy … …

Từ Nhất Bạch: Anh kiệt đương thời, em nói xem?

Nguyễn Thanh: Lời khách sáo, tùy ý nghe là được.

Từ Nhất Bạch: Xứng đáng với anh, cứ cho là Tô Hữu thật.

Tô Hữu: Liên quan gì tui chứ