Ngày cuối tuần tươi đẹp của Nguyễn Thanh trải qua ở trên giường.
Chiều chủ nhật, sau khi tạm biệt với Từ Nhất Bạch, cô liền trở về trường bắt đầu một tuần mới.
Phòng học 407, trong phòng đầy người, có người thầm thì nói chuyện, có người đọc tiểu thuyết chơi trò chơi, giáo viên hướng dẫn đang cầm micro điểm danh.
“Hạ Viên.”
“Có.”
“Vương Vũ Phàm.”
“Có.”
“Triệu Nghĩa Dương, Phan Thần, Lưu Lộ ... ...”
Điểm danh xong, giáo viên hướng dẫn dùng sách vỗ lên trên bàn: “Được rồi, yên lặng, nghe tôi nói.”
Cô nhìn quanh một vòng, giọng nói thì thầm đã nhỏ hơn nhiều, người chơi điện thoại cũng đều ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ấy. Cô ấy hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Còn chưa đến hai tuần là tết nguyên đán, chiều nay họp, trường muốn tổ chức một chương trình nguyên đán quy mô lớn toàn trường, chúng ta bốn lớp, mỗi lớp sẽ có một tiết mục, lớp phó đời sống của lớp hệ thống lại, muộn nhất chiều mốt báo lại cho cô.”
Trong phòng học bỗng nhiên náo nhiệt, mọi người bàn bạc sôi nổi, không khí năm mới trong chốc lát lan tràn.
“Yên lặng, cô vẫn chưa nói xong.” Giaó viên hướng dẫn lớn tiếng nói, đợi mọi ngừơi sau khi yên tĩnh trở lại mới tiếp tục nói: “Hai tuần này ngoài cuối tuần , tất cả các bạn cố gắng ở lại trường để cùng diễn tập. Chương trình tết nguyên đán sẽ bắt đầu vào lúc 6 giờ chiều ngày 30 tháng 12, cho nên mời các bạn vào chiều này 5 giờ 30 tập trung ở hội trường khu vực lớp của mình.”
“Các bạn, còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không?” Nói xong, giáo viên hướng dẫn lại hỏi.
“Không có.” Nhiều người đồng thanh nói.
“Vậy được, sau cuộc họp lớp trưởng và lớp phó đời sống ở lại. Đúng rồi, Nguyễn Thanh em cũng ở lại.” Người hướng dẫn dặn dò một câu rồi tan họp.
Lớp học ồn ào náo động, sinh viên sôi nổi thảo luận đứng dậy ra về.
“Tiểu Cửu, cậu và Hải Chu về trước nhé, không cần đợi mình, mình có thể phải rất lâu.” Nguyễn Thanh kéo vạt áo của Tạ Tửu nói.
“Được.” Sau khi trả lời Tạ Tửu lại xảo trá sát lại gần tai cô nhỏ tiếng nói: “Mình thấy cậu là muốn nấu cháo điện thoại với Mặc Thần, được rồi, mình không muốn làm bóng đèn nữa.”
“Không phải đâu, nhanh đi đi, không thì họ liền tự mình về trước đấy.” Nguyễn Thanh đẩy cô một cái, hờn dỗi nói.
Đi hai bước, Tạ Tửu quay đầu nhắc cô: “Đừng quên xin phép Mặc Thần, thứ bảy tuần này cậu là của mình.
Thứ bảy tuần này, đêm bình an.
Xin phép à ... ...
Nguyễn Thanh thở ra một hơi, thu dọn đồ đạc đi lên bục giảng.
Đợi cô đến, giáo viên hướng dẫn đang nói rõ yêu cầu tiết mục cụ thể cho các lớp trưởng và lớp phó đời sống.
“... ... Vì là năm mới, cho nên tiết mục tốt nhất là vui mừng, tích cực đi lên, thời gian cũng phải thích hợp, không thể dài cũng không thể quá ngắn. Như đồng ca tốt nhất nên loại bỏ, chúng ta diễn tập không tốt. Tiết mục hát chắc chắn rất nhiều, cố gắng cũng không được, tốt nhất là tiểu phẩm, múa, sức cạnh tranh không lớn, nếu không thì báo lên trên rất có khả năng bị trả về.”
“Vâng thưa cô.” Vài người gật đầu trả lời.
“Hai tuần này các em vất vả rồi, có việc gì cần đều có thể đến văn phòng tìm cô.”
“Không vất vả đâu ạ, chúng em sẽ tổ chức tốt.” Vài người trả lời, sau đó vẫy tay đi hướng ra phía cửa: “Vậy chúng em đi trước nha cô Điền.”
“Được rồi, đi đường cẩn thận.” Giaó viên hướng dẫn cũng cười vẫy tay tiễn họ.
“Cô Điền.” Nguyễn Thanh chào hỏi một tiếng.
“Nguyễn Thanh à, lại đây lại đây.” Cô quay đầu nhìn Nguyễn Thanh vui vẻ gọi.
“Chương trình tết nguyên đán lần này giao cho em một nhiệm vụ quan trọng.” Nói xong, cô kéo bàn tay ấm áp của Nguyễn Thanh vỗ nhẹ, “em là bộ mặt của khoa chúng ta,cho nên trưởng khoa tiến cử em là người dẫn chương trình duy nhất, hiệu trưởng đã đồng ý rồi.
“Dạ, à?” Nguyễn Thanh đáp một tiếng theo bản năng, ngay sau đó phản ứng lại, mở to mắt kinh ngạc nhìn giáo viên hướng dẫn.
“Đừng ngại, cố gắng làm tốt, đây cũng là một kinh nghiệm viết thêm trên lí lịch của em.” Giaó viên hướng dẫn cười hài hòa, động viên nói.
“Cảm, cảm ơn sự ưu ái của cô, em sẽ chuẩn bị tốt.”
“Thế thì tốt.” Cô hài lòng nhìn Nguyễn Thanh, lại dặn dò: “Cô biết em đang làm kiêm chức, bình thường không có tiết đều không ở trường. Nhưng mà hai tuần này cố gắng ở trường nhé, như thế có việc gì tìm em mới dễ.”
“Dạ được, cô Điền. Hai tuần này em cuối tuần mới về.” Nguyễn Thanh gật gật đầu.
“Đứa bé ngoan, vậy em nhanh về đi, nghỉ ngơi sớm.” Cô vỗ vỗ vai Nguyễn Thanh, cười nói.
“Dạ, tạm biệt cô Điền.” Nguyễn Thanh vẫy vẫy tay, trong đầu một mảng trống rỗng đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Thanh đầu óc lờ mờ đi trên đường, cầm điện thoại trong túi ra, gọi điện thoại cho Từ Nhất Bạch.
“Nhuyễn Nhuyễn?”
“Anh sao lại biết là em?” Nguyễn Thanh tò mò hỏi.
“Anh cài đặt cuộc gọi đặc biệt.”
“Ồ.” Quai hàm Nguyễn Thanh bạnh ra hờn dỗi nói.
“Sao vậy, hình như không được vui lắm.” Từ Nhất Bạch nghe thấy giọng nói của cô uể oải liền hỏi.
“Hai tuần này chỉ có thể cuối tuần mới về nhà, đúng rồi, thứ bảy tuần này em có hẹn với Tạ Tửu, tối mới về.” Nguyễn Thanh cúi đầu nói, một tay quấn lấy tóc mình cuộn tròn.
“Ừ, anh biết rồi.” Từ Nhất Bạch trả lời, giọng nói có chút trầm, “nhưng mà, em không phải không vui vì việc này.”
Nguyễn Thanh hiểu anh muốn biết mình vì sao lại không vui, nhưng cô rõ ràng không phải là không vui, nhưng cũng không phải là vui, một cảm giác rất phức tạp, cô cũng không biết làm sao để hình dung tâm trạng phức tạp của mình.
Cho nên cô trầm tư một hồi, thở ra một cái: “Em không phải không vui, chính là trong đầu trống rõng, có hơi mù mịt.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ừ ... ... chính là giáo viên hướng dẫn ... ...” Nguyễn Thanh kể đại khái chương trình tết nguyên đán cho anh, “em chính là lần dầu tiên dẫn chương trình, sân khấu lớn như thế, có chút không biết làm sao. Cảm giác này giống như là em trong chốc lát từ gà rừng biến thành phượng hoàng, chưa thích ứng được.”
“Không cần lo lắng, em sẽ làm rất tốt, không có người nào làm tốt bằng em.”
Trái tim phiền muộn của Nguyễn Thanh chốc lát nhìn thấy ánh sáng, cô cười hỏi: “Anh có phải là trong mắt người yêu hóa Tây thi không?”
“Trong mắt anh chỉ có em.” Từ Nhất Bạch không hiểu điển tích điển cố, anh chau mày ngờ vực, sau đó nghiêm túc nói.
“Mồm mép láu lỉnh.” Nguyễn Thanh cười mắng anh, “em về đến ký túc xa rồi, tắt máy đây.”
“Ừ, nghỉ ngơi sớm, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Thời gian rất nhanh liền đến thứ bảy, thời gian mấy ngày này của Nguyễn Thanh đều bị những buổi học và diễn tập chiếm cứ, cô mỗi ngày đều mệt đến nỗi sức cùng lực kiệt, hôm nay cuối cùng cũng được ngủ nướng.
Đúng 10 giờ, hai người chuẩn bị xuất phát, trải qua lộ trình hai tiếng đồng hồ hai người đến nơi tổ chức buổi giao lưu – Phương Thảo Bình.
Lúc hai người xuống xe đi đến bãi cỏ mênh mông, đã có rất nhiều người đến rồi, những người đàn ông đang nướng thịt, phụ nữ tụ hai tụ ba nói chuyện với nhau.
Sự phối hợp đặc biệt giữa đại mỹ nhân Nguyễn Thanh và mỹ nam Tạ Tửu khiến mọi người nhìn chăm chú, từ xa có rất nhiều đàn ông nhìn hai người bọn họ, đợi họ ngày càng đến gần, dung nhan ngày càng rõ nét, những người đàn ông đều lớn tiếng reo hò ở trong lòng --
“Mỹ nhân này cũng đến buổi tiệc sao? “ Trời à, trong buổi tiệc này mình phải biểu hiện tốt, bắt chuyện thế nào mới được đây? Thần may mắn, xin hãy đến đây!
Những người phụ nữ cũng cảm nhận được bầu không khí quái lạ, liền cùng với những người đàn ông nhìn về phía bên kia, bất giác trừng to mắt kinh ngạc lôi kéo bạn bè: “Nhanh nhìn!”
Đối thủ, vẫn là một đối thủ mạnh.
Nguyễn Thanh từ nhỏ đến lớn đã quen với những ánh nhìn này, cô nhắm mắt làm ngơ cùng Tạ Tửu đi vào hội trường.
Tạ tửu lấy thiệp mời từ trong túi xách ra đưa cho người phục vụ.
Người phục vụ nhận bằng hai tay, kiểm tra trên danh sách, sau đó mỉm cười cúi chào: “Hoan nghênh.”
Tạ Tửu kéo Nguyễn Thanh trực tiếp tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, rất nhanh, những người đàn ông nướng thịt xong liền đi đến.
“Các cô gái xinh đẹp, tiệc buffet và tiệc nướng đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ cũng trưa rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian – Tôi giới thiệu rồi, bây giờ mọi người tự do sinh hoạt, có thể tự mình nói chuyện với người mà mình hứng thú.” Lúc này, người đàn ông luôn trốn ở một góc bước ra, nhìn bộ điệu anh ta chắc là người quản lí của buổi tiệc này, anh ta nhìn một vòng rồi nói, “chỉ có một điểm, tuân thủ nguyên tắc tự nguyện, nếu không thì phải xem bối cảnh của các bạn thế nào.”
Nói xong anh ta liền rời đi, Tạ Tửu nhìn một nhóm đàn ông vây lại phía trước họ, những người phụ nữ bên cạnh nhìn Nguyễn Thanh không có thiện chí, cô vội vàng kéo Nguyễn Thanh đi qua.
“Này, đừng đi, chúng ta làm quen một chút.”
“Đúng đấy đúng đấy, tôi giới thiệu trước một chút, tôi là thiếu gia Long Đằng, người đẹp tên là gì vậy?”
Người đàn ông vây ở phía sau hai người lớn tiếng nói, Tạ Tửu quay người chống nạnh: “Anh gọi ai là người đẹp đấy?”
“Tóm lại không phải cô, chúng tôi lại không tìm cô, cô sao lại có thế cưỡng ép cô ấy đi cùng cô!”
“Đúng vậy, cô đừng có lôi kéo.”
Tạ Tửu thở gấp, mặt giận dữ nói: “Liên quan gì đến anh, nói cho anh biết, tham gia buổi tiệc hôm nay là tôi, không phải bạn tôi, có việc gì trực tiếp tìm tôi!”
Nhiều người đứng ngẩn ra nhìn nhau, không dám tin.
Do dự ngập ngừng, nhiều người dần dần tản ra đi tìm người khác, chỉ còn ba bốn người không cam tâm nhìn về phía bên này.
Nguyễn Thanh tiến lên trước kéo Tạ Tửu: “Tiểu Cửu, chúng ta qua bên kia nướng thịt đi, mình từ trước đến nay chưa từng tự mình nướng.”
Tạ Tửu gật đầu, hai người tìm một góc nướng thịt, Nguyễn Thanh nướng ở phía sau, Tạ Tửu ở phía trước vừa chọn món vừa thăm dò xung quanh.
Đúng như dự đoán, những người đàn ông không cam lòng lúc nãy đi đến, Tạ Tửu đưa một xiên thịt bò cho Nguyễn Thanh, sau đó vỗ vỗ tay đi lên ngăn mấy người đó lại.
“Lại muốn làm gì, đến làm quen tôi sao?” Tạ Tửu bĩu môi xem thường nói.
“Xin chào, tôi là Từ Khải, thật sự là không tiện làm quen bạn của cô sao?” Người đàn ông dẫn đầu đưa một tay ra, cười nói.
“Từ Khải? Không quen biết.” Tạ Tửu liếc nhìn tay của anh ta một cái, lạnh lùng tiễn khách, “bạn tôi là hoa đã có chủ, đừng có gây sự chú ý với cô ấy nữa, không tiễn.”
Vài người ngạc nhiên, lại cảm thấy rất bình thường, đẹp như vậy sao lại có thể còn đơn thân.
Họ gật gật đầu với Tạ Tửu: “Xin lỗi, vậy tạm biệt.”
Tạ Tửu liếc nhìn một vài người, khí chất này, cũng rất được.
Đưa mắt nhìn mấy người kia rời đi, Tạ Tửu cũng quay người trở về. Cô thuận tay cầm một xiên thức ăn đưa cho Nguyễn Thanh nướng, mà cô, ngồi ở phía đối diện lấy thức ăn đã nướng xong lên ăn.
“Ừ, mùi vị thật ngon.” Cô tán thưởng nói.
“Thật không? Vậy cậu ăn nhiều một chút.” Nguyễn Thanh mỉm cười, hai tay không ngừng, lần dầu tiên tự mình nướng xiên nên cô cảm thấy rất thú vị.
Ở một chỗ cách họ không xa, một người đàn ông đứng dưới bóng cây, đưa lưng về phía họ gọi điện thoại.
“Cậu ở đâu đấy?” Anh ấy hỏi.
“Nhà.”
“Vợ cậu đâu?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Ồ?” Người đàn ông trong chốc lát mặt mày trở nên hớn hở, bỉ ổi trêu chọc: “Xem ra thực sự không ở nhà, tôi biết cô ấy đang ở đâu.”
“Có việc gì, nhanh nói.” Người đối diện không kiên nhẫn nói.
“Tôi hôm nay tuân theo lời mẹ đi tham gia tiệc, tôi nhìn thấy vợ cậu.” Người đàn ông cười nói.
“Vậy sao?” Người đối diện lạnh lùng hỏi.
“Xem ra vợ cậu không cần cậu rồi, cậu lại trở thành người đơn thân rồi. Hưa hưa, bây giờ biết chưa?” Người đàn ông đắc ý nói.
“Biết gì.”
“Tình yêu nở hoa, chết càng nhanh!”
“Cút.” Người đối diện ngắt điện thoại.
Người đàn ông bị ngắt điện thoại cũng không giận dữ, ngược lại rất vui vẻ. Anh quay người lại, quả nhiên là – Tô Hữu.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Từ Nhất Bạch: Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi? Tây Thi là ai? Trong mắt anh rõ ràng chỉ có Nhuyễn Nhuyễn.
Nguyễn Thanh: Mồm mép lanh lợi.
Từ Nhất Bạch: Đây là tình cảm chân thật.
Nguyễn Thanh: Lời lẽ ngọt ngào.
Từ Nhất Bạch: Thật lòng thật dạ.
Nguyễn Thanh: Lời giả dối.
Từ Nhất Bạch: ... ... Anh thật lòng với em.
Nguyễn Thanh: Em ... ... Em cũng thật lòng với anh o(*////▽////*)q