Chương 27: Cùng đi siêu thị

Giọng anh trầm thấp từ tốn kể lại, trong mắt của Nguyễn Thanh ánh nước trong suốt.



Hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi trên tay Từ Nhất Bạch, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô: “Sao lại đa sầu đa cảm như vậy, Trầm Mặc chưa từng khóc.”



Nguyễn Thanh thút thít: “Người ta đau lòng mà~ đáng đời con người cặn bã đó, Trầm Mặc đáng yêu như vậy, sao lại nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với nó như thế … …”



Cô càng nói càng đau lòng, nước mắt chảy dài. Từ Nhất Bạch ôm cô dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa.”



“Khóc một chút không được à … … ê a.” Nguyễn Thanh nắm tay lại đánh anh.



Từ Nhất Bạch một tay bắt lấy, rồi hướng về phía trước hôn lên miệng cô, Nguyễn Thanh nhất thời ngơ ngẩn.



“Còn khóc không?” Anh nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, hỏi.



Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Không khóc nữa.”



“Đi siêu thị nữa không?” Anh chống lên trán cô, lại hỏi.



“Đi chứ. Em biết một siêu thị có thể đem thú cưng vào, nhưng mà tương đối xa, chúng ta lái xe đi nhé.”



“Được, đi thôi.” Anh nói rồi vuốt đầu cô.



Thấy cô vẫn còn ngồi trên chân mình, anh không hiểu hỏi: “Sao vậy?”



“Em ở trên mạng mua cho Trầm Mặc một cái áo dành cho chó dẫn đường rất đáng yêu, vậy nó có phải không thể mặc không?” Nguyễn Thanh nũng nịu nói.



“Em có thể mặc cho nó.” Anh do dự nói.



Cô liền cười lên, hoan hô một tiếng chạy đi mở vali: “Ồ~ em đi cải trang áo quần cho nó.”



Từ Nhất Bạch dựa vào lưng ghế, cười dịu dàng.



Đợi đến lúc xuất phát, trên cổ Trầm Mặc quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, phía trên còn có sáu chữ – [Tôi rất ngoan, không cắn người] bên cạnh còn in một chú chó hoạt hình đáng yêu.

Trầm Mặc lần đầu tiên ngồi xe của Nguyễn Thanh, có thể là có mùi hương quen thuộc, hoặc là có chủ nhân mà mình yêu thích tin tưởng, nó không căng thẳng chút nào.



Trầm Mặc ngồi ở phía sau, nó nhoi đầu ra một chút, vui vẻ mở miệng thổi gió, mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm.



Nguyễn Thanh từ kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh này, vừa đau lòng vừa thanh thản. Nhưng nhìn thấy bộ điệu vui vẻ như hôm nay của nó, vẫn là cười vui vẻ.



Dừng xe xong, hai người dắt Trầm Mặc hướng cửa siêu thị đi vào. Trầm Mặc nhìn thấy hai chữ “siêu thị” trên tấm biển, nó có chút bất an, dùng ánh mắt đáng thương nhìn hai người, Nguyễn Thanh vân vê đôi tai rủ xuống của nó: “Đừng sợ, Trầm Mặc, chúng ta cùng nhau vào.”



Từng bước từng bước tiến lại gần cửa, Trầm Mặc đi càng ngày càng chậm, cuối cùng bước vào cửa, nó đột nhiên dừng lại, như là có chút không dám tin tưởng có ngừơi ngăn nó lại hay không, nó ngờ vực ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh.



Nguyễn Thanh nhìn nó cười: “Đi thôi, Trầm Mặc.”



Trầm Mặc cẩn thận nhấc chân đi về phía trước, ngày càng dũng cảm hơn, ngày càng bước dài hơn, thậm chí có hơi vượt qua hai người. Nó ngây ngô quay đầu lại nhìn họ, mở miệng vui vẻ cười.



Nguyễn Thanh đẩy một chiếc xe đẩy, kéo Từ Nhất Bạch vừa đi vừa nhìn, Trầm Mặc có chút hưng phấn. Nguyễn Thanh nhìn nó như là muốn tự mình đi dạo khắp nơi, liền tháo dây xích chó ra.



Cô vỗ vỗ đầu nó: “Phải ngoan, không được chạy quá xa.”



Trầm Mặc tự do rồi, liền vung chân chạy khắp nơi nhìn tứ phía. Nó chạy xa rồi lại quay về tìm hai người, sau khi tìm được hai người lại chạy đi chạy lại, không hề cảm thấy nhàm chán.



Nguyễn Thanh mỉm cười, quay đầu hỏi anh: “Trong nhà cần mua gì?”



“Đồ gì cũng mua một ít đi, dẫu sao cũng có người lao động miễn phí là anh đây.” Từ Nhất Bạch bộ điệu nghiêm túc nói.



Cho một cái nhìn khinh bỉ, Nguyễn Thanh quyết định không hỏi anh nữa.



Kem đánh răng, sửa rửa mặt, túi khằn thức ăn, túi đựng rác … … cứ như thế cho vào xe đẩy.



Nguyễn Thanh đang ngồi xổm chọn sửa tắm, Từ Nhất Bạch vịn xe đẩy đứng ở một bên. Lúc này Trầm Mặc ngậm một cái túi trong miệng chạy đến trước mặt Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh vừa nhìn liền vui vẻ.



Cô nhận lấy cái túi trong miệng Trầm Mặc, đưa đến trước mặt Từ Nhất Bạch: “Anh xem, Trầm Mặc chọn một túi đồ ăn vặt, em cũng phải đi đến khu thức ăn vặt.”



“Mua.” Từ Nhất Bạch đưa tay ra ôm eo cô, nhìn cô cưng chiều.



Cô nhìn khuôn mặt thanh tú của anh gần trong gang tấc, có chút thất thần, bộ điệu độc tài của anh thật khiến cho trái tim cô nhảy lên “thình thịch”.



Cùng Trầm Mặc đi đến khu thức ăn vặt, Nguyễn Thanh chọn rất nhiều thức ăn vặt, có khoai tây chiên, thịt bò viên, kẹo,…





Cùng cô đi lựa củ sen, bắp, rau cần, cà tím, sườn heo, thịt bò cần làm cho buổi tối, còn không quên cà rốt, súp lơ, ức gà… mà Trầm Mặc có thể ăn.



Lúc đi qua khu trái cây tươi, Nguyễn Thanh kéo tay Từ Nhất Bạch hỏi: “Mua ít trái cây, anh có thích gì không?”



“Em.” Con ngươi mê người của Từ Nhất Bạch nhìn cô chăm chú, “trái tim anh đang nói, anh thích em.”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh ửng đỏ, xấu hổ đánh anh: “Em nói là trái cây!”



Từ Nhất Bạch ôm chặt lấy cô, sát lại gần cô, dùng giọng nói mà chỉ hai người nghe thấy nói: “Em chính là trái cây của anh. Mắt giống như là quả nho, khuôn mặt nhỏ xinh như trái táo, cái miệng nhỏ thơm ngọt như anh đào … …”



Nguyễn Thanh ở trong lòng anh đỏ mặt xấu hổ, sợ anh lại nói thêm lời gì lộ liễu, vội vàng bưng miệng anh lại.



Cô gái nhỏ trong lòng Từ Nhất Bạch giậm chân, cứ cho như là bị ngăn lại, khóe miệng anh không kiềm chế được phác họa lên ý cười.



“Không nói với anh nữa, em đi mua trái cây.” Nguyễn Thanh giãy ra khỏi tay anh, chạy từng bước nhỏ đến khu trái cây, cho đến khi trái tim đang đập dữ dội bình tĩnh trở lại, cô mới suy nghĩ kĩ nên mua cái gì.



Táo, nho chắc chắn không thể mua, anh đào và nho quá giống nhau, cũng không được. Chuối … … cô suy nghĩ rồi cũng từ bỏ. Lựa đi lựa lại, sau cùng đành phải mua một ít cà chua và vải.



Mua đầy đủ đồ đạc, hai người gọi Trầm Mặc chuẩn bị cùng nhau đi thanh toán.



Trầm Mặc long đong chạy qua, trong miệng ngậm một quả bóng nhỏ, vẫy đuôi với Nguyễn Thanh, trong mắt đầy vẻ vui mừng.



Nhận lấy quả bóng đặt vào xe đẩy, Nguyễn Thanh vuốt đầu nó: “Được rồi Trầm Mặc, chúng ta phải về nhà, lần sau lại đến nhé.”



Trầm Mặc quyến luyến quay đầu lại nhìn, lại nhìn về phía chủ nhân đã xếp hàng thanh toán, nghe lời đi theo cùng.



Lúc đến chỗ họ, Nguyễn Thanh đem đồ đạc trong xe đẩy lấy ra từng thứ một, Từ Nhất Bạch cũng giúp cô lấy ra, chỉ vì mắt không thấy, anh lấy rất chậm.



Nhân viên thu ngân vừa cúi đầu thối lại tiền thừa cho vị khách hàng trước, vừa thuận miệng hỏi: “Cần túi không?”



“Cần, ba cái túi lớn.” Nguyễn Thanh trả lời.



Nhân viên thu ngân sau khi lấy ra ba cái túi quét hình xong lại tiếp tục quét từng thứ một, Nguyễn Thanh nhận lấy cho vào trong túi.



Sau khi cô ấy báo một con số mới ngẩng đầu nhìn về phía Từ Nhất Bạch liền thất thần trong chốc lát.



Nguyễn Thanh bỏ đồ đạc xong đang muốn tìm kiếm ví tiền trong túi xách, Từ Nhất Bạch đã đem thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên thu ngân.



Nguyễn Thanh vội kéo tay anh lại, nhỏ tiếng nói: “Em có tiền.”



Từ Nhất Bạch không để ý đến cô, lại đưa thẻ ngân hàng hướng về phía trước, lạnh nhạt nói nói nhân viên thu ngân: “Qụet thẻ.”



Nhân viên thu ngân nhìn gương mặt anh tuấn của Từ Nhất Bạch đến thất thần bị giọng nói êm tai của anh gọi mới hoàn hồn trở lại, sau đó đỏ mặt nhận lấy thẻ ngân hàng.



“Thu hút ong bướm.” Nguyễn Thanh lẩm bẩm một mình.



Từ Nhất Bạch giả vờ không nghe thấy, tâm trạng cực kỳ tốt cúi đầu nhìn cô cười: “Anh muốn nuôi em, nuôi cả một đời.”



Nguyễn Thanh vốn khó chịu không vui nghe thấy lời này, lông mày cong cong, trên mặt cũng hiện lên nụ cười đậm.



“Cả đời có lẽ không đủ, ít nhất phải nuôi tám đời.”



“Được.”



Nhân viên thu ngân cắm thẻ vào xong, lặng lẽ ngẩng đầu lén nhìn Từ Nhất Bạch một cái, có hơi xấu hổ nói: “Xin nhập mật khẩu.”



“Không có mật khẩu.” Từ Nhất Bạch ôm Nguyễn Thanh, lạnh lùng trả lời cô ấy.



Anh tuy không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của người bên cạnh, đối với sự chú ý của người khác ngoài cô gái nhỏ ra anh đều cảm thấy phản cảm.



Thanh toán xong, Nguyễn Thanh đẩy xe đẩy đến cửa sau siêu thị, Từ Nhất Bạch trực tiếp cầm ba cái túi lên.



“Rất nặng, em xách một túi.” Nguyễn Thanh khom người muốn từ tay phải anh xách một túi.



Từ Nhất Bạch tránh cô, ra hiệu cô dẫn mình đi: “Không nặng.”



Nguyễn Thanh không có cách nào khác, đành phải dắt tay anh đi đến bãi đổ xe.



Từ Nhất Bạch sau khi đem túi để vào cốp xe thì đóng cửa lại, Nguyễn Thanh mở cửa sau xe ra cho Trầm Mặc lên.



Cô và Từ Nhất Bạch phân ra ngồi lên vị trí ghế lái và phụ lái, thắt dây an toàn, một đường thông suốt về nhà.





Vừa mở cửa ra, Trầm Mặc liền ngậm quả bóng nhỏ, vẩy đuôi vui vẻ chạy đến phòng khách, nó tự mình nằm bò ra ở phòng khách ngậm quả cầu nhỏ chơi đùa.



Từ Nhất Bạch theo sau xách ba túi đặt lên trên bàn ăn.



Lúc Nguyễn Thanh đóng cửa xong quay vào, chớp mắt liền nhìn thấy Trầm Mặc vui vẻ chơi quả bóng, cô cũng vui vẻ cười. Liếc nhìn đồng hồ ở phòng khách, thời gian đã chuẩn bị đến 7 giờ, cô vội vàng thay giày, sau đó đi nhanh đến bên bàn ăn lấy thịt và rau từ trong túi ra đi đến nhà bếp nấu ăn.



Từ Nhất Bạch quay lại chỗ ra vào thay giày rồi quay lại không nhanh không chậm thu xếp những đồ còn lại ở trong ba cái túi.



Rất nhanh, Nguyễn Thanh liền sắp đồ ăn ra, vừa hài lòng nhìn bữa ăn thịnh soạn trên bàn, vừa gọi Từ Nhất Bạch: “Ăn cơm thôi!”



Từ Nhất Bạch nghe thấy tiếng gọi, anh đi đến vị trí cố định của mình ngồi xuống.



Anh tán thưởng nói: “Rất thơm.”



Nguyễn Thanh cười vui vẻ, ngôi bên cạnh anh: “Ăn nhanh đi.”



Từ sau khi ở cùng anh, để thuận tiện gắp thức ăn cho anh, cô liền ngồi bên cạnh anh.



“Anh nếm thử sườn heo xem.” Nguyễn Thanh gắp một miếng sườn vào trong chén cho anh.



Từ Nhất Bạch nghe lời ăn, sau khi nuốt xuống nhìn cô nói: “Rất ngon.”



Nghe thấy vậy, Nguyễn Thanh liền tỏ ra cưng chiều, không ngừng gắp thức ăn cho anh.



“Nếm thử bắp này, rất ngọt.”



“Còn có cái này, thịt bò rất mềm, mùi vị cũng vừa ăn.”



“Cà tím kho tàu cũng rất ngon, khiến em nhớ đến mùi vị của thịt kho tàu, em lần sau làm thịt kho tàu cho anh … …”



Không lâu sau, trong chén của Từ Nhất Bạch liền chất đầy thức ăn.



Nguyễn Thanh lại gắp một miếng thịt bò, đang chuẩn bị đặt vào trong chén của anh, lại nhìn thấy anh không động đũa.



Cô nghi ngờ hỏi: “Sao lại không ăn, không ngon sao?”



“Anh muốn ăn thịt bò, nhưng lại không biết cái nào là thịt bò.” Từ Nhất Bạch tủi thân trả lời.



“Ớ … …” Nguyễn Thanh nhìn chén của anh, mới phản ứng kịp, trong bát chất đầy như thế, anh đương nhiên không biết cái nào là cái nào.



“Vậy chúng ta đổi chén, em lại gắp thịt bò cho anh.” Nguyễn Thanh có hơi ngượng ngùng đẩy chén của mình cho anh, chuẩn bị đổi với anh.



“Không đổi đâu.” Từ Nhất Bạch dùng đũa đè chén của mình, trả lời cô: “Em gắp cho anh rồi, chính là của anh.”



“Vậy … …” Nguyễn Thanh mở miệng.



“Em đút cho anh.” Từ Nhất Bạch yêu cầu nói, “đem thức ăn trong chén đút từng miếng từng miếng cho anh ăn xong.”



Nguyễn Thanh trừng anh, lại phải đầu hàng anh, đành phải theo yêu cầu của anh từng miếng từng miếng đút cho anh ăn.



Một bữa cơm tối như thường lệ cuối cùng lại ăn hơn một tiếng đồng hồ.



Ăn cơm xong, hai người cùng nhau rửa chén, sau đó dắt tay nhau đi đến phòng khách.



Hai người dựa trên sô pha xem tivi, trên màn hình vẫn phát Tây Du Ký như cũ.



Tay phải Từ Nhất Bạch kéo vai cô, ôm vào trong lòng, Nguyễn Thanh dựa đầu vào ngực anh.



Mắt tuy nhìn tivi, nhưng trong đầu Nguyễn Thanh lại nghĩ một việc, việc này vẫn là hôm nay trước khi rời khỏi trường Hải Chu nhiều chuyện hỏi cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Rạp hát nhỏ:

Từ Nhất Bạch: Sao lại không mua nho và táo? Không phải anh nói anh thích sao?

Nguyễn Thanh: … … Háo sắc.

Từ Nhất Bạch: Thực ra, chuối cũng được.

Nguyễn Thanh: Hạ lưu!

Từ Nhất Bạch: … … sao lại là hạ lưu rồi? Lẽ nào Nhuyễn Nhuyễn em … … em đang nghĩ hồ đồ gì vậy(→_→)

Nguyễn Thanh: Em không có!

Từ Nhất Bạch: A, tin anh mới ngoan.

Nguyễn Thanh: Khóc thút thít~ mất mặt chết.

Tác giả: Không biết vì sao ba chữ “thẻ ngân hàng” cũng bị nuốt xuống rồi … …