Chương 24: Mẹo để ngủ ngon

Lấy máy sấy tóc ở phía dưới bồn rửa tay ra, đứng phía trước gương vừa sấy tóc vừa tự mình chiêm ngưỡng. Sấy rất lâu cuối cùng cũng sấy khô, sau khi cất máy sấy cô vung tay đi đến sô pha ngồi.



“Sấy rất lâu, tay đều mỏi nhừ rồi. Hay là em đi cắt tóc nhé?” Nguyễn Thanh dựa vào sô pha oán trách, hai tay đan vào nhau.



Từ Nhất Bạch nghe thấy, nghiêng người kéo tay cô qua, dùng bàn tay của anh xoa.



Nguyễn Thanh cúi thấp đầu lén lút cười, cô chỉ là nói đùa, cô quý trọng tóc cô còn không hết, sao nỡ cắt đi đây?



Trời ngày càng tối, Từ Nhất Bạch giúp cô xoa tay xong liền ôm cô trở về phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn giúp cô.



“Em ngủ trước đi, anh đi tắm.” Anh xoa đầu cô, dán một nụ hôn lên trán cô, “ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.” Nguyễn Thanh chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài, ấp a ấp úng trả lời một tiếng.



Sau đó Từ Nhất Bạch liền cầm khăn tắm và áo ngủ đi vào nhà tắm.



Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, nằm trong tấm chăn chứa đầy hương thơm thanh nhã của anh, trong đầu bắt đầu miên man bất định.



“Không được nghĩ nữa, nhắm mắt lại ngủ. Một con cừu, hai con cừu … … tám mươi con cừu… … con … …” Nguyễn Thanh nhắm mắt đếm cừu, giọng nói ngày càng nhỏ, dần dần trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp dài lâu và tiếng nước trong phòng tắm.



Lúc Từ Nhất Bạch tắm rửa xong đi ra ngoài cô gái nhỏ đã ngủ say đến không biết trời đất gì, anh mỉm cười cưng chiều, cẩn thận trèo lên giường.



Nào ngờ ănh vừa nằm xuống, cô gái nhỏ nhanh như chớp cuộn người vào trong lòng anh, cọ cọ vào ngực anh tự tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.



Từ Nhất Bạch ngơ ngẩn một hồi, cười không nói gì. Anh dịu dàng ôm chặt lấy cơ thể thơm tho của cô, cũng vừa lòng thỏa mãn đi ngủ.



Ngày thứ hai ngoài cửa sổ trời đã sáng, Nguyễn Thanh tỉnh dậy. Cô đảo mắt lại nghĩ đến mình mặc sơ mi và quần đùi của Từ Nhất Bạch, không thể chạy bộ như thường lệ, lại tiếp tục ngủ. Lần nữa mở mắt trời đã sáng rực, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy nét mặt khi ngủ của Từ Nhất Bạch như một đứa trẻ, ngơ ngẩn chiêm ngưỡng một lúc, cô mới hồi phục nhẹ đẩy tay anh đang ôm mình ra.



Không thể đợi anh thức dậy chiếm tiện nghi của mình!



Đến khi cô đứng trên nền, trái tim treo cao mới rơi xuống. Xem ra anh ngủ rất say, lại có thể không tỉnh.



Nguyễn Thanh mở cửa phòng liền nhìn thấy Trầm Mặc cào cái tủ gần lối ra vào, thức ăn dành cho chó vung đầy nền.



Bước nhanh về phía trước, Nguyễn Thanh xoa đầu Trầm Mặc: “Mày đói lắm rồi à, lát nữa cho mày thức ăn dinh dưỡng nhé.”



Đem thức ăn dành cho chó rơi trên nền thu dọn bỏ vào trong tủ, lúc ngẩng đầu nhìn thấy túi xách tối qua mình đặt trên tủ. Một quầng sáng lóe lên, cô mở túi ra, quả nhiên nhìn thấy hộp quà đó.



Đem hộp quà bỏ lại trong túi, sau đó đi đánh răng rửa mặt.



Đang vắt khăn thì Từ Nhất Bạch đi vào, anh đưa tay ra nhận lấy khăn đã vắt khô, một tay đỡ gáy cô, một tay nhẹ nhàng giúp cô lau mặt.



Nguyễn Thanh đỏ mặt để cho anh lau.



“Anh dậy rồi.” Đợi anh đưa khăn ra, cô mới nhỏ tiếng nói.



“Ừ.” Vừa mới ngủ dậy giọng anh còn hơi khàn, hai tay thon dài của anh ở trong nước giặt sạch khăn.



“Em đi nấu ăn trước, anh vệ sinh xong có thể ăn rồi.” Nguyễn Thanh nhìn bản thân gợi cảm ở trong gương, luôn cảm thấy có chút ngại ngùng, đành phải đi nấu ăn.



Từ Nhất Bạch vệ sinh xong, đồ ăn đã bày ra, Nguyễn Thanh vừa ăn vừa bảo anh ngồi vào.



“Ăn xong anh sẽ gọi cho Tô Hữu, bảo anh ấy đến mở cửa.” Từ Nhất Bạch cầm đũa lên nói.



Tay gắp thức ăn của cô ngừng lại, nhỏ tiếng nói: “Không cần phiền phức đâu, em vừa nhớ ra trong túi xách còn một chiếc chìa khóa.



Nghe thấy, Từ Nhất Bạch đưa mắt nhìn về phía cô. Anh như là đoán được điều gì, trong đôi mắt yên tĩnh dường như bị rớt mất một tròng.



Cô cắn đũa, cứng đầu nói: “Là cho anh, hôm qua lúc về đi qua một tiệm chìa khóa đánh 1 chiếc.”



Giọng nói vừa mới rớt xuống đất cô liền nhìn thây người đàn ông trước mặt ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cô, bộ điệu có chút ngốc.



Cô cũng nhìn về phía anh, ngọt ngào suy nghĩ, cũng thật dễ thỏa mãn.



Buổi chiều, Nguyễn Thanh đi cùng với người nào đó tâm trạng đang cực kì tốt, cầm chìa khóa đã đưa cho người nào đó mở cửa. Dùng xong cô liền trả lại cho Từ Nhất Bạch đang đợi ở bên cạnh, lúc thu dọn đồ đạc anh đều ở bên cạnh.



Thang máy đến rồi, Từ Nhất Bạch một tay đem va li đưa cho cô, một tay khác chỉ chỉ vào môi mình.



Nguyễn Thanh bĩu môi trừng anh một cái.



Đại sắc lang, lúc nào cũng muốn hôn.



Ngượng nghịu một hồi, cuối cũng cô vẫn kiễng chân hôn lên môi anh, sau đó kéo vali vào thang máy.



“Nhớ nghĩ về anh, về nhà sớm chút.” Trước khi thang máy đóng lại, giọng của anh trầm xuống bay vào bên trong.





Sau khi điểm danh tối xong, Nguyễn Thanh và bạn cùng phòng đi đến vườn trường đang nhộn nhịp.



Đi đến ngã rẽ giữa siêu thị và kí túc, Hải Chu hỏi mọi người: “Có ai cùng đi siêu thị không?”



Tạ Tửu liền hùa theo: “Mình cần đi, mình phải mua thức ăn sáng cho ngày mai.”



Tôn Tịnh cười: “Để ngủ thêm vài phút sao?”



Tạ Tửu cười hì hì: “Không hổ là bạn cùng phòng, vậy cậu đi không?”



Tôn Tịnh gật đầu: “Đương nhiên, mình cũng cần ngủ thêm một lát.”



Hải Chu thấy hai người đã tỏ thái độ, liền nhìn về phía Nguyễn Thanh, đang muốn hỏi cô, Tạ Tửu đã nói xen vào: “Không cần hỏi cậu ấy, cậu ấy sáng mai chắc chắn chạy bộ sớm, sau đó đến căn tin ăn.”



“Ừ, mình không đi.” Nguyễn Thanh gật đầu, nhẹ cười nói.



Sau đó ba người Tạ Tửu vẫy tay tạm biệt Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh một mình trở về kí túc, cầm điện thoại sạc ở trên bàn lên.



Đăng nhập weixin chính là tin nhắn của Từ Nhất Bạch.



“Em không ở đây, không có ai mang anh đi dạo.” Dòng tin nhắn này gửi nửa tiếng trước.



“Tối nay chắc chắn ngủ không ngon.” Dòng này vừa gửi vài phút trước.



Biết Từ Nhất Bạch đánh chữ không tiện, cho nên Nguyễn Thanh đi đến ban công gọi điện thoại cho anh.



“Về kí túc rồi?” Từ Nhất Bạch nhẹ nhàng hỏi.



“Ừ.” Nguyễn Thanh trả lời.



“Thấy tin nhắn anh gửi rồi?” Từ Nhất Bạch lại hỏi.



“Ừ.” Nguyễn Thanh gật đầu, liền nghĩ đến anh gửi tin nhắn nói ngủ không ngon, mặt cô liền đỏ lên, bắt đầu chia xẻ cho anh bí quyết ngủ ngon của mình, “em lúc trước cũng ngủ không ngon, sau đó mua một con gấu bông ôm liền có thể ngủ một giấc đến sáng. Anh cũng có thể ôm gối thử xem.”



“Dùng gối hôm qua em ngủ?” Từ Nhất Bạch nghiêm túc hỏi.



“……”Cô không nên đưa ra chủ ý cho anh, ngủ không ngon đáng đời.



“Có thể không?” Anh không ngừng hỏi.



“Bạn cùng phòng về rồi, em tắt máy đây, anh ngủ sớm một tý.” Yên tĩnh một lát, Nguyễn Thanh thực sự không tìm ra câu trả lời, đành phải gạt anh bạn cùng phòng về rồi.



Ngắt điện thoại, Nguyễn Thanh lấy tay quạt để cho hai má của mình bớt nóng, vậy mà hiệu quả rất ít.



Tiếng mở cửa “lộc cộc”, ba người đi siêu thị cười nói trở về.



Nguyễn Thanh nghe thấy liền lên tiếng: “Về rồi?”



“Ừ, cậu ở ban công làm gì vậy?” Tạ Tửu vừa để đồ xuống vừa hỏi.



“Không làm gì, hóng gió.” Nguyễn Thanh cầm điện thoại giấu ra phía sau người.



“A Nguyễn, mặt của cậu sao lại đỏ như thế, sốt sao?” Tôn Tịnh nhìn thấy mặt cô đỏ, ngạc nhiên nói, nói rồi bước nhanh lên phía trước xoa trán cô, còn sờ trán của mình để xác nhận lại.



“Không, mình có hơi nóng.” Nguyễn Thanh vỗ vỗ mặt mình, sợ họ không tin nói thêm một câu: “Cho nên mình mới đến ban công hóng gió.”



Tôn Tịnh và Hải Chu không biết cô đã yêu rồi, cho nên dễ dàng tin tưởng, mà Tạ Tửu nhìn cô với biểu cảm “mình nhìn thấu cậu rồi”.



Nguyễn Thanh trốn tránh ánh mắt của cô ấy, cầm khăn tắm và áo ngủ đi về phía phòng vệ sinh, cao giọng nói: “Có chút buồn ngủ, hôm nay mình tắm trước.”



Thanh Tâm Tiểu Uyển.



Từ Nhất Bạch bị ngắt ngang điện thoại không biết làm sao cười: “Thật không vui.”



Tắt tivi nằm lên trên giường, lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được. Chăn và gối đều còn sót lại chút hương thơm của cô gái nhỏ, như ẩn như hiện, khiến cho người ta phải hồi hộp.

Người không ngủ được là anh thực sự nhớ đến sáng kiến của cô, thoáng qua một kế sách.



Anh vội đứng dậy, cầm chìa khóa lên, gọi thêm Trầm Mặc ra ngoài.



Đi thẳng một mạch về phía đối diện, mở cửa ra, sai khiến Trầm Mặc: “Trầm Mặc, dẫn tao đến phòng ngủ.”



Trầm Mặc đưa Từ Nhất Bạch đến phòng ngủ, Từ Nhất Bạch nằm bò trên giường mò qua mò lại. Trên giường có rất nhiều gấu bông, có to có nhỏ, to quá chắc chắn không lấy được, dễ bị phát hiện, nhỏ quá ôm lại không thoải mái, lựa lui lựa tới cuối cùng anh lựa một con gấu bông vừa phải để ôm.



Ôm gấu bông nằm vùi vào trong chăn, ngửi mùi hương giống như của cô, Từ Nhất Bạch an tâm ngủ.





Sau khi ăn xong bữa sáng ở nhà ăn, Nguyễn Thanh rảo bước trở về ký túc xá.



Hải Chu đang lấy nước nóng cho cả ba người, Tôn Tịnh và Tạ Tửu đánh răng rửa mặt ở ban công.



“Dậy rồi?” Nguyễn Thanh vừa đóng cửa vừa hỏi.



“Ừ, vừa dậy, đang chuẩn bị ăn sáng.” Hải Chu lấy nước xong, lại cầm bánh mì ba người mua qua.



Tạ Tửu treo khăn xong, đi đến sau lưng Hải Chu ôm một cái: “Ai ya, Hải Chu nhà chúng ta thật đảm đang.”



Hải Chu đẩy cô ấy ra: “Nhanh ăn đi, 8 giờ rồi, còn 20 phút nữa thì lên lớp rồi.”



Tạ Tửu cầm bánh mì đã bóc vỏ lên gặm từng miếng lớn, hai má phồng ra trả lời: “Đến kịp.”

Tôn Tịnh thu dọn đồ đạc trên bồn rửa mặt xong ngồi xuống ăn sáng, lúc cô cầm cốc uống nước nhìn thấy Nguyễn Thanh đang thu dọn sách vở.



“A Nguyễn, sáng nay học môn gì?” Cô nuốt nước xuống rồi hỏi.



“Cơ sở sáng tác và văn học hiện đại đương đại.”



“À, thật nhàm chán.” Tạ Tửu thở dài ra một hơi.



10 phút sau, một hàng 4 người đã chuẩn bị xong đi đến lớp học



Trên giảng đường, Nguyễn Thanh đang ghi chép, điện thoại trong túi áo rung lên. Cô cầm điện thoại ra xem, Mai Sa Sa.



Cô ta tìm mình thường không có việc gì tốt.



Trực tiếp ngắt điện thoại, nhanh chóng gửi đi một dòng tin nhắn: Đang lên lớp đừng làm phiền, lát nữa gọi lại.



Vừa gửi đi điện thoại lại rung lên, Nguyễn Thanh trực tiếp để chế độ im lặng rồi bỏ vào trong túi, tiếp tục nghe giảng.



Sau khi giáo viên tuyên bố kết thúc buổi học, Nguyễn Thanh liền chạy ra ngoài phòng học tìm một góc gọi điện thoại.



Tạ Tửu đang chơi trò chơi hoài nghi nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Thanh chạy ra ngoài phòng học, chau mày nghĩ không ra có việc gì, lại tiếp tục chơi trò chơi.



Điện thoại đỗ một tiếng chuông liền được nhận, Mai Sa Sa liền nói chuyện một cách kỳ quái: “Thật không ngờ cô lại là một tác giả nhỏ Nguyễn Thanh Thanh đấy, biên tập yêu quí của tôi. Cô giấu rất kỹ, không nói tiếng nào lại yêu đương cùng với Mặc Thần? Thế nào, lúc trước không phải nói là không có cách liên lạc với Mặc Thần sao? Bây giờ thì sao, không lẽ tôi tìm thám tử tư điều tra còn nhận nhầm người?”

“Là tôi thì sao.” Nguyễn Thanh nhẹ nhàng nói.

“Ha, da mặt cô cũng thật dày, đuôi cáo đã lộ ra rồi vẫn còn lẽ thẳng khí hùng như vậy, được thôi.” Mai Sa Sa lớn tiếng châm biếm.



“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Nguyễn Thanh không kiên nhẫn hỏi.



Mai Sa Sa ho nhẹ một tiếng, giọng điệu ra lệnh: “Tiểu yêu tinh, đưa số điện thoại Mặc Thần đại nhân cho tôi.”



“Không đưa.” Mặt vẫn rất dày, Nguyễn Thanh cười châm biếm.



“Cô đừng có không cần mặt mũi như thế, cẩn thận tôi bảo cậu tôi sa thải cô.” Mai Sa Sa lạnh lùng nói, ngừng một lát lại hạ thấp giọng nói: “Tôi khuyên cô vẫn là nên đưa ra, tôi được Mặc Thần đại nhân nhìn trúng là việc sớm muộn, đến lúc đó cô thua đậm lại … …”



“Cô có thể thử, cho dù là sa thải tôi hay là cướp bạn trai của tôi, tôi đều hầu cả.”



“Ngu ngốc?” Mai Sa Sa thở gấp.



“Tôi đợi cô.” Sau khi bình tĩnh trả lời xong, cô liền cắt điện thoại.



Đàn ông thối, thu hút ong bướm!



Lúc này tiếng chuông chuẩn bị của tiết học sau vang lên, Nguyễn Thanh cất điện thoại trở về lại chỗ ngồi.



Tạ Tửu nghiêng đầu liền nhìn thấy Nguyễn Thanh đỏ mặt giở sách, cô ấy thăm dò: “Từ Nhất Bạch?”



“Không phải.”



“Xấu hổ gì chứ, mặt cậu đỏ hết cả rồi, không phải anh ấy thì là ai?” Tạ Tửu sau khi chọc vào mặt cô lại tiếp tục chơi trò chơi.



Tay giở sách của Nguyễn Thanh từ từ nắm chặt lại, cô chính là tức giận!

Tác giả có lời muốn nói:

Rạp hát nhỏ:

Từ Nhất Bạch: (╯▽╰ ) thơm thật~~ ngủ thật ngon.

Nguyễn Thanh: Từ Nhất Bạch, anh chết chắc rồi!

Từ Nhất Bạch: Chỉ là lén lút lấy một con gấu bông, không đến mức đó chứ.

Nguyễn Thanh: Đưa hoa đào thối của anh cho em giải quyết … … gấu bông gì chứ.

Từ Nhất Bạch: Không, không có gì. Em vừa nói hoa đào thối gì?

Nguyễn Thanh: Anh tự mình coi phía trên tiểu thuyết đi.

Từ Nhất Bạch: … … Không phải của anh, là của Trầm Mặc.

Chú chó ngốc: Tôi không có tiền không có vợ, vì sao còn phụ tôi?

Từ Nhất Bạch: Mẹ yêu quý, hoa đào bay lả tả, con chỉ cưới đóa hoa Nhuyễn Nhuyễn này.

Tác giả: Hi hi, có thể thu nạp, giới thiệu và có phiếu bầu thì thỏa mãn các bạn.