Chương 18: Bày tỏ tấm lòng

Cô vốn cho rằng anh chỉ đi cùng cô mà thôi, ai biết được thực tế anh là muốn ôm cô cùng đi.



Sau đó, Từ Nhất Bạch một mét tám mấy cứ như thế dán chặt ngực vào lưng cô, từng bước từng bước cùng cô đi về phía nhà vệ sinh. Nguyễn Thanh lấy nước anh cũng ôm, Nguyễn Thanh lấy khăn anh cũng ôm, Nguyễn Thanh thấm ướt khăn lau mặt cho anh anh cũng ôm.



Vì trái tay không tiện, cho nên Nguyễn Thanh ở trong lòng anh quay người lại, đối mặt với anh: “thấp đầu xuống một tý, anh cao quá.”



Từ Nhất Bạch nghe lời cúi đầu xuống, tùy ý để cô đem khăn chà lên gương mặt điển trai của mình.



Rửa mặt xong, thuận tiện giặt sạch khăn lau cổ và tay cho anh, sau đó liền đem khăn vắt bên bồn. Bị Từ Nhất Bạch ôm chặt như thế, cô cũng không muốn dọn dẹp nữa.

Như là biết rửa xong rồi, Từ Nhất Bạch đem đầu vùi vào hõm vai cô, ồm ồm hỏi: “Đi ngủ?”



Nguyễn Thanh buồn cười: “Đi ngủ.”



Đưa Từ Nhất Bạch đến phòng ngủ, thật không dễ dàng để anh ấy nằm lên giường. Nguyễn Thanh đắp chăn mỏng cho anh xong đang chuẩn bị rời đi, xoay người liền phát hiện áo ngủ bị kéo chặt.



Một tay từ trong chăn kéo áo ngủ của cô, đôi mắt đen láy của Từ Nhất Bạch tủi thân nhìn cô: “Em nói luôn ở bên tôi.”



Nguyễn Thanh không biết làm thế nào quay người ngồi xuống bên giường: “Tôi luôn bên anh.”



Cơ thể Từ Nhất Bạch dịch vào bên trong, được voi đòi tiên nói: “Cùng nhau ngủ.”



Nguyễn Thanh muốn nổi giận, nhưng mà nhìn Từ Nhất Bạch giống như là một đứa trẻ hồ đồ lại nuốt xuống. Cô thực sự vừa mệt vừa buồn ngủ, do dự một tý, cô vẫn là vén chăn ra bò vào.



Vừa vào trong chăn, Nguyễn Thanh liền bị Từ Nhất Bạch ôm chặt vào lòng như con bạch tuộc. Nguyễn Thanh không biết làm thế nào thở ra một hơi cũng ôm lấy eo của anh, trong lòng tự mình thôi miên: Anh ấy uống say rồi, uống say rồi.



Dùng tay ôm eo anh vỗ vỗ vào lưng, nhẹ giọng nói: “Nhanh ngủ đi.”



Nào nghĩ khuôn mặt của Từ Nhất Bạch di chuyển về phía cô, cách cô chưa đến một nắm tay.



“Em nói em chỉ thích anh.” Ngừng một lát, Từ Nhất Bạch nói tiếp, “nói xong anh liền ngủ.”



“……”Nguyễn Thanh mở miệng, nhưng lại có chút nói không ra.



“Nhuyễn Nhuyễn.” Từ Nhất Bạch làm nũng.



Nguyễn Thanh đối diện với mắt anh, mắt anh đầy sự chờ mong nhìn cô. Lại thêm giọng nói anh trầm thấp gọi tên mình, buột miệng nói ra: “Tôi chỉ thích anh.”



Hoàn toàn chưa đi qua đại não.



Sau khi nói xong Nguyễn Thanh cảm thấy hổ thẹn nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực anh.



Trong mắt Từ Nhất Bạch hiện lên ý cười, đầu mày khóe mắt nhuộm lên sự vui vẻ.



Anh cũng cúi đầu xuống, tìm kiếm Nguyễn Thanh đang vùi trong ngực anh, Nguyễn Thanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh: “Làm … …” gì vậy.



Khoảnh khắc sau đó, môi Từ Nhất Bạch liền hôn lên môi cô.



Môi của anh hơi nóng, mềm mềm, còn mang theo chút hơi men.



Hai môi tiếp xúc với nhau.



Nguyễn Thanh vẫn còn lờ mờ, đại não của cô giống như bị mắc kẹt, vừa rồi là tình huống gì?



“Hôn chúc ngủ ngon.” Trên đầu truyền đến giọng nói từ tính của Từ Nhất Bạch.



Hôn chúc ngủ ngon?



Tiếp theo là bàn tay ấm nóng di chuyển đến sau gáy cô, vuốt nhẹ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, anh thích em.”



“Từ, Từ Nhất Bạch.” Nguyễn Thanh nuốt xuống một ngụm nước bọt, lớn mật đoán: “Anh có phải là chưa say?”



“Hưa hưa.” Từ Nhất Bạch cười nhẹ, l*иg ngực của anh dao động. Tiếng trái tim của anh đập “thình thịch” truyền đến tai Nguyễn Thanh, chạm thẳng đến tận đáy lòng, khiến tim cô cũng đập loạn theo.



“Ngủ thôi.” Từ Nhất Bạch vân vê tóc cô lần nữa, dịu dàng nói: “Ngày mai nói cho em.”

Nguyễn Thanh trong đầu mơ hồ được dỗ đi ngủ, mà Từ Nhất Bạch ôm cô lại không buồn ngủ. Anh chỉ ôm cơ thể mềm mại của cô hôn nhẹ từng chút từng chút lên trán của cô, trong mắt đong đầy ý cười.



Nhuyễn Nhuyễn của anh, chỉ thích anh.





Trái tim là của anh, người là của anh, ngay cả cái hôn chúc ngủ ngon, cũng chỉ có thể là của anh.



Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, một đôi uyên ương vẫn còn ôm nhau ngủ trên giường.



Đầu mày của Từ Nhất Bạch nhẹ chau lại, từ từ tỉnh dậy. Trong mũi toàn là hương thơm nhẹ nhàng của người con gái, cô gái nhỏ trong lòng cuộn tròn lại, cái eo nhỏ và cái gáy mảnh khảnh.



Trái tim Từ Nhất Bạch đập “thịch thịch”, có hơi thất thường, trong đầu một đôi môi hồng hé mở mê hoặc anh.



Theo bản năng của đàn ông, Từ Nhất Bạch từ từ cúi đầu xuống. Tìm kiếm đôi môi của cô gái nhỏ nhẹ hôn lên, không nhẹ không mạnh, như chuồn chuồn lướt nước, tựa như không có phần cuối.



Đôi môi được chạm nhẹ từng chút từng chút, Nguyễn Thanh có chút không kiên nhẫn, giấc mộng đẹp đã bị đánh thức. Đầu cô có hơi choáng váng, mắt cũng mở không ra, chỉ chau mày lại, trong lòng thầm nghĩ muốn giáo huấn cho người nào đó.



Vừa nghĩ xong, kẻ đầu sỏ làm phiền đến giấc ngủ của cô lại đến, Nguyễn Thanh nghiến răng, nhanh chóng cắn chặt nó.



Bắt được mày rồi.



Nguyễn Thanh đang đắc ý, nó lại không do dự chút nào tấn công, ngậm chặt lấy môi trên ấm áp của cô mυ"ŧ lấy.



Cô lúc này mới phát hiện không đúng, tay từ trong chăn đưa ra dụi dụi đôi mắt mệt nhoài, từ từ mở mắt ra. Bỗng nhiên đập vào tầm mắt là hai mắt khép hờ của Từ Nhất Bạch, nghĩ cũng biết được người ngậm mυ"ŧ môi cô chính là Từ Nhất Bạch … …



Lúc này, Nguyễn Thanh cảm thấy toàn căn phòng đều đặc biệt yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hô hấp liên tục của anh. Cô cảm thấy trái tim của mình đập dữ dội như là muốn xông ra ngoài.



“Nhanh hít thở.” Bên tai truyền đến giọng nói sốt ruột, Nguyễn Thanh làm theo bản năng.



“Lần trước không phải rất biết sao, lần này sao lại suýt chút nữa ngạt thở?” Giọng nói trêu chọc vang lên trên đỉnh đầu.



Nguyễn Thanh thở dốc từng ngụm lớn, hai mắt ngốc nghếch nhìn Từ Nhất Bạch. Rất lâu sau cô mới ngại ngùng nghiêng đầu qua, nhỏ tiếng nói: “Anh … … lúc nãy đang làm gì?”



“Hôn em.”



“Vì sao hôn tôi?”



“Thích hôn em.”



Nguyễn Thanh ngừng thở, thích hôn cô liền có thể tùy tiện hôn sao?



“Vậy người khác cũng thích hôn tôi liền có thể tùy ý hôn sao?” Cô quay đầu đối diện anh, mặt bạnh ra tranh cãi.



“Không được, chỉ có anh mới có thể.”



Như là đang cố gắng chứng minh tất cả quyền hạn của mình, anh cúi đầu liền hôn mạnh môi cô.



“Dựa vào cái gì.”



Nguyễn Thanh bị chiếm tiện nghi đưa tay lên ra sức chùi miệng, trừng mắt chất vấn anh.



“Dựa vào em chỉ thích anh.”



Từ Nhất Bạch tâm trạng vui vẻ trả lời.



“Ai, ai nói.” Nguyễn Thanh nói lắp, mặt hồng lên, tim đập bỗng nhanh một nhịp.



“Em nói.”



“Tôi mới không … …”



Nguyễn Thanh cười, bản thân chưa từng nói … … , khoan đã, hình như đã nói qua. Cô nhìn biểu cảm chắc chắn trên mặt Từ Nhất Bạch hình như nhớ đến gì đó.



“Tối qua trước khi ngủ,” Từ Nhất Bạch nhếch môi, đắc ý nói, “chính miệng em nói.”



Qủa nhiên.



Nguyễn Thanh nhếch môi nghiêng đầu qua, không muốn nhìn gương mặt đắc ý của anh.



Không cam lòng nhanh chóng suy nghĩ, cô đảo mắt hai vòng rồi lại cười lên, như chú mèo nhỏ ăn trộm thịt thành công: “Anh tối qua cũng nói anh thích tôi.”



“Ừ.” Từ Nhất Bạch đem người ôm vào trong lòng, hai bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, ánh mắt dịu dàng lại đầy sủng ái.



“Anh thích em, anh chỉ thích em.”





Nguyễn Thanh ngốc nghếch nhìn vào mắt anh, bên tai là giọng nói thâm tình của anh, cô không kìm lòng nổi mà chìm đắm vào trong đó.



Anh ngày càng sát lại gần, trong con ngươi sâu thẳm đều là bóng hình cô, đôi môi ấm nóng cũng nhẹ nhàng chạm lên môi cô.



Cô từ từ nhắm mắt lại, hai tay để ở ngực cũng ôm lên trên cổ anh.



Trằn trọc ma sát, dịu dàng liếm mυ"ŧ, gặm nhắm.



Từ Nhất Bạch một tay ấn sau gáy cô, một tay ôm eo cô, hai người ôm hôn nhau lăn lộn hai vòng, Nguyễn Thanh chớp mắt trở mình lên trên người anh. Tay ôm eo cô của anh vuốt ve trên lưng cô, cực kì ái muội.



“Á … …” Nguyễn Thanh hôn đến say mê cảm thấy đùi bị thứ gì đó chọc vào, cô đem tay đặt lên trên vai anh ra sức đẩy anh. Sau khi không dễ dàng đẩy ra được, Nguyễn Thanh thẳng người dậy và ngồi bên cạnh anh. Cô vẫn chưa kịp nhìn kĩ liền bị Từ Nhất Bạch ôm eo đặt lên trên giường, mà anh lại vội vội vàng vàng đi vào phòng tắm, hoảng loạn ngay cả dép vẫn chưa mang.



Nguyễn Thanh ngơ ngẩn ngồi trên giường mắt xoay tròn, liền đoán được Từ Nhất Bạch đi làm việc gì.



Nghĩ không ra Từ Nhất Bạch bề ngoài lạnh lùng cao ngạo như thế bỗng nhiên … … nghĩ đến đây, Nguyễn Thanh cười xảo trá, có hơi đắc ý, có hơi thích thú.



Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, Nguyễn Thanh xuống giường đi đến trước giá treo áo quần, một tay rút ra một chiếc khăn tắm.



“Chạy nhanh như thế, khăn tắm chưa lấy, đồ thay giặt cũng không lấy, xem anh làm thế nào.” Nguyễn Thanh canh cánh trong lòng vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng của Từ Nhất Bạch cầm khăn tắm dựa và cửa phòng tắm, kiên nhẫn chờ đợi.



“Nhuyễn Nhuyễn.” Giọng nói lờ mờ của Từ Nhất Bạch trong phòng tắm truyền ra, “lấy giúp anh khăn tắm ở trên giá treo.”



“Cái gì, anh nói gì?” Nguyễn Thanh dựa ở cửa cười xấu xa, “Tôi không nghe thấy.”



Nhận ra trong lời nói của cô gái nhỏ có ý trêu chọc, anh không biết làm thế nào nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng nghịch.”



“Hừm, tôi mới không nghịch.” Lầu bầu một câu, Nguyễn Thanh nghiêm túc nói: “Mở cửa đi.”



Sau khi đem khăn tắm đưa cho anh, Nguyễn Thanh nhảy ra khỏi phòng tắm. Trên đường đi đến nhà bếp nhìn thấy phòng sách, khuôn mặt vốn mang đậm ý cười trở nên nghiêm túc: Hừm, thù cũ lần trước phải tính toán mới được.



Lúc Từ Nhất Bạch đi ra, Nguyễn Thanh đang dùng mì sợi có trong tủ lạnh làm thức ăn sáng.



Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Thanh dùng đũa gõ gõ bát nhắc anh cô đang ở nhà bếp. Từ Nhất Bạch theo tiếng gõ đi qua, anh vô cùng tự nhiên ôm cô từ phía sau, dùng khuôn mặt lạnh ngắt cọ vào tai cô.



“Nghiêm túc, nghiêm túc, tôi có việc nghiêm túc phải hỏi anh.” Nguyễn Thanh kéo cánh tay anh ra, đáng tiếc không đủ sức lực, đành phải từ bỏ.



“Em nói đi.” Từ Nhất Bạch thay đổi, đem cô ôm càng chặt hơn.



“Lúc nãy anh nói, anh chỉ thích tôi có đúng không?” Nguyễn Thanh giả vờ nghiêm khắc, tràn đầy khí thế thẩm vấn.



“Ừ, thích em nhất.”



Mẹ tôi ơi, lời bày tỏ thâm tình của Từ Nhất Bạch dán chặt lên tai cô bay vào tận đáy lòng, nghe đến xương cốt cô đều tê dại. Khí thế vốn mạnh mẽ chớp mắt sụp đổ, môi cong lên nhỏ tiếng nói: “Vậy lần trước anh nói em là hàng xóm … …”



Nghe thấy câu này, tay ôm cô của Từ Nhất Bạch phút chốc cứng đờ, Nguyễn Thanh ngờ vực nghiêng đầu nhìn anh: “Sao rồi?”



“Xin lỗi.” Anh vùi đầu ở hõm vai của cô, rầu rĩ nói: “Anh là tự ti.”



“Tự ti?” Nguyễn Thanh khó hiểu hỏi.



“Nhuyễn Nhuyễn, anh là một người không khỏe mạnh, anh như vậy có tư cách đứng bên cạnh em sao? Anh không thể chiêm ngưỡng nét đẹp của em, không thể cùng em ngắm phong cảnh, thậm chí em gặp phải nguy hiểm anh có thể không bảo vệ được em. Gia đình em cũng sẽ không cho phép em và anh ở cùng nhau, em còn nhỏ, có thể gặp được người tốt hơn hợp với em hơn, anh ấy có thể … …”



Trong lời nói của Từ Nhất Bạch có sự chán ghét bản thân, tự ti và tuyệt vọng sâu sắc, không muốn nghe anh hạ thấp bản thân và đề cao người khác như thế, Nguyễn Thanh xoay người lại dùng tay che miệng anh lại.



Viền mắt anh có chút ửng đỏ, Nguyễn Thanh rất đau lòng. Cô bắt lấy tay anh đặt lên trên ngực mình, từ tốn và nghiêm túc nói: “Trái tim này, nó theo em 20 năm. Cánh cửa trái tim khóa chặt lần đầu tiên được mở ra, mà tên của chìa khóa, là Từ Nhất Bạch.”



Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, nước mắt trào ra từ hai mắt Từ Nhất Bạch, bùng phát một niềm vui mãnh liệt. Anh không biết làm sao nhìn cô, môi mỏng run rẩy không phát ra âm thanh, khó mà đè nén được tình cảm cuộn trào mãnh liệt. Hai tay nắm chặt ở hai bên nới lỏng ra, sau đó lại nắm chặt, cuối cùng đem Nguyễn Thanh ôm vào trong lòng, hít sâu mùi thơm từ tóc cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Rạp hát nhỏ:

Từ Nhất Bạch: rất vui rất kích động muốn xoay vòng.

Nguyễn Thanh: Đây là điên rồi.

Từ Nhất Bạch: Nhuyễn Nhuyễn nói chỉ thích tôi~

Nguyễn Thanh: ……

Từ Nhất Bạch: Hôm nay còn ôm hôn đi ngủ~

Nguyễn Thanh: Anh là hạ lưu!

Từ Nhất Bạch: Thế giới, thật đẹp!

Nguyễn Thanh/Trầm Mặc/Tác giả: Hẹn gặp lại!