Hơn 7 giờ sáng, ánh mặt trời chói chang xuyên qua rèm cửa chiếu lên trên giường.
Lông mi dài trên gương mặt lờ mờ buồn ngủ của Từ Nhất Bạch rọi bóng xuống, có lẽ là ánh nắng quá gắt, anh ấy từ từ tỉnh giấc.
Cơ thể được phủ tấm chăn mỏng nhẹ cựa quậy, Từ Nhất Bạch liền ngơ ngẩn. Một vết đỏ ửng bò lên trên hai má, trong mắt anh khó mà che đậy được sự ngại ngùng và khó xử.
Tối qua, hình như mơ thấy cô gái nhỏ.
Cơ thể mềm mại ấy dán chặt vào ngực anh, ngón tay non mềm di chuyển trên người anh, đôi môi gợi cảm của cô hà hơi bên tai anh như hoa mộc lan. Anh đưa tay lên vuốt ve làn da mịn màng nhẵn bóng của cô, nhẹ kéo tấm voan mỏng che phủ những thứ tốt đẹp của cô … … cô ngồi lên trên người anh, nhấp nhô lên xuống, tóc ở thân sau cũng đung đưa theo. Cần cổ trắng nõn của cô ngẩng ra sau, tiếng rêи ɾỉ trêu ghẹo vang lên khắp căn phòng … …
Không thể nghĩ nữa.
Hai má trắng bóc của Từ Nhất Bạch đỏ rực, môi mỏng cũng nhẹ mấp máy, dường như khoảnh khắc tiếp theo sẽ tràn ra hơi thở trầm thấp. Anh một tay chống người ngồi dậy, một tay che mắt lại, ép buộc bản thân quên đi giấc mộng tối qua. Vén chăn ra đi đến tủ áo quần, anh tùy ý lấy ra một cái quần mới, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nguyễn Thanh còn hai ngày nữa phải trở về trường học, sáng sớm nay phải đi làm.
Hôm nay còn phải tăng ca biên tập tạp chí, tranh thủ xuất bản trước tháng 9 một ngày.
Hôm qua sau khi về nhà lúc gọi điện báo bình an cho anh trai, anh ấy mới nói 5 giờ sáng hôm nay phải ngồi máy bay ra nước ngoài công tác. Anh ít nhất phải 10 ngày mới có thể quay trở về, cho nên những ngày này sẽ để Tạ Tịch chăm sóc tụi cô, dù sao Tạ Tịch cũng rãnh rỗi.
Lúc bận rộn luôn cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, nhận được điện thoại của Tạ Tửu cô mới biết đã là buổi trưa.
“A Nguyễn, mình ngủ dậy liền gọi điện cho cậu, cậu xem mình yêu cậu như thế.” Tạ Tửu nằm bò ra trên giường, hai chân lắc lư trên không trung gọi điện cho Nguyễn Thanh.
“Ừ, cậu yêu mình nhất.” Nguyễn Thanh dùng vai kẹp điện thoại trả lời, đồng thời hai tay ở trên bàn phím “lạch cạch” đánh chữ.
“Mình tỉnh dậy đã hơn 11 giờ, bữa sáng vẫn chưa ăn, đói chết mình rồi.” Tạ Tịch dùng một tay khác an ủi bụng của mình, “ăn trưa cùng mình chứ, mình nghĩ mình có thể ăn một con bò.”
“Đừng. Mình hai ngày này rất bận, lát nữa liền ăn một hộp cơm.” Nguyễn Thanh vội ngăn cản cô ấy, Tạ Tửu mỗi lần kéo cô đi ăn cơm ít nhất cũng phải hai tiếng, ăn cơm xong nói không chừng còn muốn đi uống trà chiều.
Hai ngày này Nguyễn Thanh bận đến đầu óc choáng váng, đối với lời mời của Tạ Tửu thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
“A, vậy mình không phải là chỉ có một mình cô đơn ăn cơm.” Tạ Tửu ai oán trong điện thoại.
“Có thể tìm anh cậu, anh mình nói anh ấy mấy hôm nay tương đối rãnh.”
“Bỏ đi, hai anh em mình gặp nhau chỉ có cãi nhau. Vậy cậu bận đi, tự mình tùy tiện ăn một chút, buổi tối mình lại đến tìm cậu.” Tạ Tửu bĩu môi, vẫy tay với không khí.
“Được, nhưng mà mình không chắc lúc nào tan làm.” Nguyễn Thanh chào hỏi trước một tiếng với Tạ Tửu bản thân tối hôm nay có thể tăng ca.
Tắt điện thoại, trợ lí ông chủ đúng lúc đến hỏi có phải ăn cơm ở công ty không, Nguyễn Thanh đặt một hộp cơm.
Thấm thoát trời ngoài cửa sổ đã tối, lúc nãy Tạ Tửu có gọi cho cô một cuộc điện thoại. Nhưng mà vì vẫn còn chút công việc vẫn chưa làm xong, Nguyễn Thanh muốn tăng ca làm cho xong, nói hết lời ngày mai mới có thể cùng cô ấy mới khiến cho Tạ Tửu vui lên.
Trong công ty vẫn còn mấy người tăng ca cùng cô biên soạn tạp chí, người của những tổ khác đã tan ca. Công ty to như thế chỉ có góc này sáng đèn.
Buổi trưa chỉ ăn một hộp cơm, bây giờ cũng gần đến 8 giờ rồi, Nguyễn Thanh hơi đói. Cô từ nhỏ đã bị đau dạ dày, là bị từ trong bụng mẹ.
Cô rất muốn ra ngoài mua ít dồ lót bụng, nhưng mà mọi người đều đang bận, Nguyễn Thanh hơi ngại. Cô không muốn để người khác cho rằng cô rất yếu ớt.
Đang lúc do dự, điện thoại vang lên.
Nhìn màn hình, là Tạ Tịch gọi đến.
“Anh Tiểu Cửu.” Nguyễn Thanh cố gắng che đậy giọng nói mệt mỏi, vui vẻ nhận điện thoại.
“Tiểu Nguyễn, lúc nãy nói Tiểu Cửu gọi điện cho em, bảo em cùng ăn tối. Tiểu Cửu nói em tối nay tăng ca, cho nên anh nghĩ chắc em vẫn chưa ăn. Anh vừa mới đưa Tiểu Cửu về nhà, đem ít đồ đến cho em ăn. Công ty em ở đâu, anh đến tìm em.”
“Vậy tốt quá rồi, bụng em đang đói. Em ở tòa nhà Ngân Thái trên đường Cán Hoa, anh ở dưới lầu đợi em một lát, em còn chút việc, làm xong liền xuống.” Nguyễn Thanh nghe thấy có đồ ăn, chớp mắt liền vui lên.
“Được.” Đầu bên kia truyền đến câu trả lời mang theo ý cười của Tạ Tịch.
Ngắt điện thoại, hai tay Nguyễn Thanh như là di chuyển chuột với tốc độ nhanh sàng lọc và sửa đổi bản thảo.
Nửa tiếng sau, cô cuối cùng cũng làm xong, sau khi sao chép vào USD thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Nguyễn Thanh cầm USB đưa đến cho tổng biên tập: “Biên tập, phần của em làm xong rồi, vậy em tan làm trước.”
Tổng biên tập vẫn đang cố gắng ở trước máy tính đầu cũng không ngẩng lên trả lời: “Được, để ở đó đi, về nhà chú ý an toàn.”
“Được, cám ơn biên tập.” Nguyễn Thanh đặt USB xuống, vừa đi ra ngoài vừa vẫy tay với những đồng nghiệp còn ở lại, “tôi về trước nhé, mọi người cũng chú ý nghỉ ngơi, tạm biệt ~”
Những đồng nghiệp khác có người ngẩng đầu, có người vẫy tay, sôi nổi trả lời.
“Tuần sau gặp lặi, nhớ ăn một ít đồ.”
“Về nhanh đi, ngưỡng mộ chết tôi rồi.”
“Tạm biệt, tạm biệt ~”
“Chú ý an toàn, về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Nguyễn Thanh đi đến cổng công ty trong sự quan tâm của đồng nghiệp, từ xa liền nhìn thấy Tạ Tịch đứng dựa trên xe. Trong miệng anh ngậm thuốc, một làn khói mờ nhạt vây lấy khuôn mặt điển trai, trên tai đeo tai nghe, hai tay đút trong túi quần.
Bộ dáng tùy ý này của anh, không hiểu sao lại khiến người ta nghĩ đến một câu thơ.
Nhân khói mờ sương ảnh, khoảnh khắc người ngoảnh nhìn.
Chạy những bước nhỏ đến phía trước, Nguyễn Thanh chỉnh lại tóc bị gió thổi rối: “Anh Tiểu Cửu, đợi lâu rồi à.”
“Vừa mới đến.” Tạ Tịch nhìn cô, lấy tai nghe trên tai xuống đeo trên cổ, đồng thời đem thuốc trên miệng dập tắt, lần nữa đặt vào trong hộp thuốc.
Mở cửa xe, Tạ Tịch nói thêm: “Đói rồi à, lên xe.”
Nguyễn Thanh ngồi lên xe, Tạ Tịch đóng cửa xe lại vòng qua đầu xe ngồi lên ghế lái. Anh từ ghế lái sau lấy một cái túi đưa đến trong tay cô: “Ăn chút này lót bụng trước, đưa em đến một nơi ăn một bữa no nê.”
“Hạt dẻ rang đường!” Nguyễn Thanh cầm túi ngửi ngửi, vẫn chưa mở ra đã ngửi thấy mùi vị của hạt dẻ, “vẫn còn nóng.”
“Chính là biết em thích, lúc nhỏ mỗi lần em giận, dùng một túi hạt dẻ rang đường hối lộ em, em liền vui vẻ trở lại.” Tạ Tịch lái xe, nghe thấy giọng cô vui vẻ tranh thủ quay đầu nhìn cô cười một cái. Chút ánh sáng chiếu rọi bên lề đường, ánh mắt của anh đặc biệt dịu dàng.
Rất nhanh họ liền đến bên bờ sông, ở đây là thành phố đêm nổi tiếng, mỗi khi màn đêm buông xuống, ở đây liền trở nên náo nhiệt.
Ở Thượng Hải học đại học một năm, nhưng mà Nguyễn Thanh từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy thành phố về đêm ở đây, đây là lần đầu tiên.
Xuống xe, Tạ Tịch thần bí đem Nguyễn Thanh đến một quảng trường bên sông. Trên quảng trường là một tiệm nhỏ, cửa tiệm lại đông nghịt người. Tạ Tịch để Nguyễn Thanh ngồi ở một bàn gần bờ sông, anh ấy đi vào tiệm, không lâu sau liền bưng đến hai cái đĩa lớn đựng tôm hùm và cua, người phục vụ ở phía sau còn cầm thêm hai chai đồ uống.
“Anh sao nhanh thế, khách đến sớm hơn anh đều vẫn chưa lấy được .” Nguyễn Thanh nhìn người xếp hàng phía cửa, ngờ vực nói.
“Anh đặt trước, thế nào, chưa ăn qua thức ăn lề đường sao?” Tạ Tịch cười hỏi.
“Chưa, anh em người đó anh vẫn không biết? Trông chừng em rất nghiêm ngặt.” Nguyễn Thanh oán trách nói, “anh vẫn còn nhớ lúc học sơ trung thịnh hành loại thức ăn vặt chua cay chứ, em liền mua một lần bị anh ấy nhìn thấy, sau đó liền không cho phép em ăn, còn hối lộ cho Tạ Tiểu Cửu trông chừng em.”
“Anh em cũng vì muốn tốt cho em, Tiểu Cửu anh cũng không cho phép nó ăn nhiều.” Tạ Tịch đặt đĩa xuống, ngẩng đầu nói với Nguyễn Thanh.
“Em cũng nếm một ít, vẫn là bạn cùng bàn cho em.” Nguyễn Thanh bĩu môi, không vui vẻ nói, “nhưng mà sau đó người bạn cùng bàn ấy cũng không cho em ăn, nghe Tiểu Cửu nói là anh trai em uy hiếp cô ấy.”
“Được rồi, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng, anh hôm nay có lẽ giấu anh trai em và Tiểu Cửu lén lút đưa em đến.” Tạ Tịch đưa cho cô một ly nước uống, an ủi nói.
“Thức ăn vừa chua vừa cay rất ngon.” Nhận lấy thức uống, Nguyễn Thanh lại nói một câu rồi cười, “cảm ơn anh Tiểu Cửu, đại ân đại đức của anh suốt đời khó quên. Em đảm bảo việc này anh biết em biết trời biết đất biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết.”
“Vậy trước hết cám ơn Tiểu Nguyễn miệng kín như bưng.” Tạ Tịch nhìn bộ điệu cười híp mắt đáng yêu của cô, không kìm được vò đầu cô. Sau đó đưa đến cho cô đôi găng tay dùng một lần, nói: “Nhanh ăn đi, ăn xong đưa em về nghỉ ngơi.”
Dòng sông phản chiếu ánh đèn neon trên bờ, rực rỡ lấp lánh.
Gió biển chầm chậm từ trên sông thổi đến, gió đêm bên sông vào mùa hè rất thoải mái. Nguyễn Thanh và Tạ Tịch anh một câu tôi một câu tán gẫu, rất nhanh liền giải quyết xong thức ăn trên bàn.
Sau khi ăn xong hai người đi dạo ven sông, hóng gió. Thấy thời gian không còn sớm, Tạ Tịch gọi Nguyễn Thanh về.
Ngồi lên xe, Tạ Tịch vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Nguyễn Thanh: “Không đi đến nhà anh và anh trai em mua thật sao, Tiểu Cửu hôm qua ngủ ở đó, anh trai em còn đặc biệt bố trí phòng ngủ cho em.”
“Không đi nữa, đồ đạc của em điều ở Thanh Tâm Tiểu Uyển.”
“Biết em thích yên tĩnh, không quen sống ở ký túc. Tiểu Cửu lại là cái đuôi của em, cho nên anh và anh trai em mới có lòng mua nhà … …” Tạ Tịch vẫn muốn tiếp tục khuyên cô.
“Em biết, em có chìa khóa mà, có thời gian em sẽ đến ở.” Nguyễn Thanh nhìn những cửa tiệm nhanh chóng khuất dần ngoài xửa sổ.
“Vậy nghỉ hè sao em không đến ở, mà lại ở nhà công ty sắp xếp.” Tạ Tịch liếc mắt nhìn Nguyễn Thanh đang ngồi dựa trên ghế lái phụ, như là vô tình hỏi.
“Gần công ty .” Nguyễn Thanh quay đầu nhìn Tạ Tịch, “hơn nữa, nhà các anh mua cũng to quá rồi. Một người sống ở đó không phải là yên tĩnh, là cô đơn.”
“Được rồi, nói thế nào em cũng có lí lẽ. Bây giờ Tiểu Cửu về rồi, có thời gian em đến sống chung với nó đi.” Đầu mày của Tạ Tịch chau lại, không biết nói thế nào.
“Được.”
Không lâu sau liền đến Thanh Tâm Tiểu Uyển.
Dừng xe lại, Tạ Tịch xuống xe mở cửa giúp Nguyễn Thanh, đợi cô xuống xe mới đóng cửa lại.
“Bữa ăn tối nay thế nào, ngon không?” Tạ Tịch đứng trước mặt Nguyễn Thanh, cúi nhẹ đầu hỏi cô.
Nghe thấy Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh, nhếch mép nói: “Ngon.”
“Thích không?” Nhìn Nguyễn Thanh cười xán lạn, Tạ Tịch lại hỏi, giọng nói lại trầm thấp.
“Ừ, rất thích.” Nguyễn Thanh cười càng vui vẻ, “còn có lần sau không?”
“Thích là được, không uổng công anh tìm hiểu.” Tạ Tịch ngẩng đầu đắc ý, khóe miệng treo lên ý cười xấu, “em hôn anh một cái sẽ có lần sau.”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thanh cứng đờ lại, ngẩn ngơ nhìn anh, phát hiện ý cười xấu xa trong mắt anh mới cười nói lần nữa: “Nghĩ hay lắm.”
“Được rồi, không trêu em nữa, nhanh về đi.” Tạ Tịch nhìn cô cười, đưa tay vò tóc cô.
“Tóc của em, anh làm rối tóc em rồi.” Nguyễn Thanh một tay đè chặt tóc, một tay đẩy bàn tay đang làm loạn trên đầu mình của anh.
“Ha ha ha, như vậy đẹp.” Bị bàn tay nhỏ của Nguyễn Thanh ra sức đẩy mấy lần, anh mới cười thu tay về.
Nguyễn Thanh dùng tay chỉnh lại tóc mình, thở hồng hộc trừng anh một cái: “Em đi đây.” Nói xong liền quay người rời đi, vừa đi vừa vẫy tay: “Hẹn gặp lại.”
Mà Tạ Tịch sau khi cô quay lưng lại cô đơn đứng ở trước xe nhìn bóng dáng Nguyễn Thanh ngày càng xa, trong mắt anh nào có ý cười xấu. Biểu cảm vui vẻ trên mặt sớm đã bị thay thế bởi sự hiu quạnh, môi mỏng nhẹ nói: “Ngủ ngon, Tiểu Nguyễn.”
Vậy mà Nguyễn Thanh cho dù thở hồng hộc trở về nhà lại không nhìn rõ Tạ Tịch vẫn đang dõi theo bóng lưng cô, đều không phát hiện một người con trai đứng dưới bóng cây ở cổng, bên cạnh còn có một chú chó lông vàng bị người con trai kéo chặt dây xích và đè chặt miệng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Chú chó ngốc ngếch bị bịt chặt miệng: Nữ chủ nhân, tôi nhìn thấy nữ chủ nhân rồi, anh sao lại bịt chặt miệng của tôi.
Từ Nhất Bạch: Tao đang nghe lén.
Nguyễn Thanh: Cần mặt mũi nữa không.
Từ Nhất Bạch: Anh nghe thấy rồi (?﹏?)
Nguyễn Thanh: Cái gì?
Từ Nhất Bạch: Em gian díu với đàn ông thối.
Nguyễn Thanh: … … Cút
Từ Nhất Bạch: Em không yêu anh nữa, bảo anh cút o(╥﹏╥)o
Nguyễn Thanh: Cút … … đến trong lòng em ?(? ???ω??? ?)?
Từ Nhất Bạch: (づ??????)づ
Tạ Tịch/chú chó ngốc: Đừng tàn bạo!
Tiêu Tiêu: Hai ngày gần đây nghe một bài hát, cảm thấy tương đối hay, tên là
. Tôi mỗi lần cảm thấy mất mát đều nghe, như lời bài hát viết: Cám ơn đã ở lại bên cạnh tôi! Cám ơn đã thu nhận các chị gái nhỏ của tôi.