Gần 9 giờ tối, ngoài cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng chó kêu một cách phấn khởi.
Nguyễn Thanh mở cửa, Trầm Mặc nhanh như chớp lủi vào. Đợi Nguyễn Thanh đi vào đóng cửa lại, liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch ngồi trên ghế sô pha, không bật đèn, chỉ có ánh sáng phát ra từ tivi treo ở trên tường, bên trong đang phát bộ phim trinh thám rất lâu về trước.
Mà trên chỗ nền trống phía trước mặt anh, Trầm Mặc vui vẻ xoay qua xoay lại, miệng mở ra hà hơi, cái đuôi phía sau lưng đong đưa một cách phấn khởi.
“Tao biết mày rất vui.” Từ Nhất Bạch lười nhác liếc mắt nhìn Trầm Mặc, “bây giờ, để cô ấy mang mày đi tắm.” Lúc nói, anh ngẩng cằm hướng về phía Nguyễn Thanh hất lên.
Vâng, Từ thiếu gia.
“Trầm Mặc qua đây, chúng ta đi tắm rửa.” Đổi một đôi dép, Nguyễn Thanh vừa mang tạp dề vừa gọi Trầm Mặc vào nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng gọi của nữ chủ nhân, Trầm Mặc bước nhanh theo vào nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh, Nguyễn Thanh trước tiên đem vòi sen chỉnh thành nước ấm, sau đó đem vòi sen đặt lên trên đầu của Trầm Mặc, Trầm Mặc từ từ ngẩng đầu lên, nhắm mắt gương mặt đầy hưởng thụ. Xịt nước từ đầu đến đuôi cho Trầm Mặc trước, xịt sạch bụi bẩn. Sau đó lại từ dưới bồn rửa tay trong nhà vệ sinh lấy ra một cái thùng gỗ. Trầm Mặc lúc nhìn thấy thùng gỗ của mình, kêu lên vài tiếng “gâu gâu” một cách phấn khởi.
Nguyễn Thanh vừa đem thùng gỗ đặt vào giữa phòng, Trầm Mặc liền nhẹ nhàng nhảy vào. Nguyễn Thanh cười thầm trong bụng, đem vòi sen dừng ở trên đầu nó, Trầm Mặc vui vẻ ngẩng đầu, hí mắt lại, lè lưỡi ra liếm miệng và mũi.
Đổ đầy nước, Nguyễn Thanh mới phát hiện trong phòng vệ sinh không có sữa tắm dành cho chó.
“Từ Nhất Bạch, sữa tắm của Trầm Mặc ở đâu?” Nguyễn Thanh ngồi xổm trước thùng gỗ lớn tiếng hỏi.
“Đợi một lát, tôi đem vào cho em.”
Một lúc sau, Từ Nhất Bạch trong tay cầm một chai sữa tắm từ từ đi đến trước cửa. Dựa trên khung cửa, anh giơ tay ra đưa sữa tắm cho Nguyễn Thanh: “Đây.”
“Đợi tí, tôi chùi tay.” Nguyễn Thanh nói xong đứng dậy, hai tay chùi vào tạp dề đi về phía Từ Nhất Bạch. Dép bất ngờ trượt, vừa mới bước hai bước, Nguyễn Thanh liền trượt ngã. Mắt nhìn thấy gần ngã xuống trên nền, cô sợ đến nổi mặt biến sắc, nhắm mắt lớn tiếng kêu lên: “A…”
Cùng lúc này, thùng gỗ một tiếng “dong” rơi ở trên nền.
Ngay sau đó, Từ Nhất Bạch bước về phía trước, hai tay ôm lấy giữa eo cô, đem cô kéo vào trong lòng ôm chặt.
Sự đau đớn như trong tưởng tượng không có xuất hiện, mà là một cái ôm rộng rãi vững chắc. Chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm, Nguyễn Thanh từ từ mở mắt ra, trước mắt là vò ngực cường tráng của Từ Nhất Bạch, ngẩng đầu đập vào mắt lại là gương mặt dịu dàng của Từ Nhất Bạch.
Dán chặt vào ngực anh, trong tai truyền đến tiếng đập dồn dập của trái tim. Mồ hôi trong tay anh thấm qua lớp áo sơ mi mỏng tiếp xúc với eo mình, có hút ngứa, còn có chút căng thẳng và xấu hổ.
Một người ngẩng lên, một người nhìn xuống, hô hấp của hai người trong không gian nhỏ hẹp hòa quyện vào nhau.
Nguyễn Thanh nhìn thấy cổ của Từ Nhất Bạch hơi ửng hồng, anh cũng đang xấu hổ. Tay đặt trên eo cô của anh từ từ thu chặt lại, Nguyễn Thanh cũng dán chặt vào trong lòng anh, tay cô đặt ở hai bên hông anh cũng từ từ xoa nhẹ trên tấm lưng rộng của anh, từng chút từng chút nắm chặt áo sơ mi trên lưng anh.
Một sự xúc động không thể giải thích đột nhiên xuất hiện giữa hai người.
Hơi thở ngày càng gần lại, đôi mắt trong suốt của Nguyễn Thanh nhìn chăm chú vào gương mặt cách mình ngày càng gần của Từ Nhất Bạch, cô từ từ nhắm mắt lại. Khoảnh khắc tiếp theo, một đôi môi mềm mại phủ lên môi của cô.
Từ Nhất Bạch ngậm chặt môi cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng môi cô, răng nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới của cô. Nguyễn Thanh có chút không chịu nổi, ngâm nhẹ một tiếng.
Tiếng ngâm của cô như là một liều thuốc mãnh liệt, kí©h thí©ɧ Từ Nhất Bạch càng thêm dùng lực cắn vào môi dưới của cô.
Bị Từ Nhất Bạch ra sức cắи ʍút̼, Nguyễn Thanh đau đớn mở cái miệng nhỏ ra. Đầu lưỡi của Từ Nhất Bạch nhân cơ hội chui vào trong miệng cô, trêu ghẹo cái lưỡi thơm tho của cô cùng anh tung tăng nhảy múa.
Từ Nhất Bạch một tay ôm eo cô, một tay vỗ về lưng cô. Nguyễn Thanh thoải mái phát ra âm mũi, tay túm chặt lấy áo sơ mi trên lưng anh cũng thuận thế ôm chặt cổ anh, nhón mũi chân lên dựa sát vào ngực anh hơn.
Môi của hai người chà sát vào nhau, đầu lưỡi quấn lấy nhau, ngay cả tiếng thở nặng nề cũng đan xen vào nhau.
Trong lúc ý loạn tình mê, chân Nguyễn Thanh mềm nhũn ra đứng không vững, trọng lượng cơ thể đều treo lên trên người của Từ Nhất Bạch.
Từ Nhất Bạch tiếc nuối buông đầu lưỡi cô ra, một tay ôm chặt eo cô, một tay che chở gáy của cô quay người lại, sau đó Nguyễn Thanh liền bị vây hãm giữa anh và bức tường. Hai chân cuối cùng cũng hạ cánh, hai tay lại vẫn ôm lấy cổ anh như cũ.
Sau khi đem cô nhốt lại ở trong lòng, Từ Nhất Bạch nhẹ khom lưng, cúi đầu xuống thấp hơn. Môi anh lại truy đuổi dán lên môi cô, có chút không giống đó là, lần này chỉ là từng chút từng chút hôn lên đôi môi cô.
Nguyễn Thanh nhắm mắt để mặc anh hôn, đồng thời hồi phục lại vòm ngực đang nhấp nhô lên xuống của mình, từ từ điều chỉnh lại hô hấp.
Đợi đến khi Từ Nhất Bạch từ từ dừng lại động tác, Nguyễn Thanh mới mở mắt ngẩng đầu nhìn anh, lại bị du͙© vọиɠ nóng rực trong ánh mắt của anh dọa cho sợ hãi: “Từ……”
“Đừng nói chuyện.” Giọng nói Từ Nhất Bạch khàn và nhỏ, “em mà nói chuyện tôi liền không kiềm chế được muốn hôn em.”
Lửa nóng của Từ Nhất Bạch khó mà dịu xuống được, không quan tâm đến Nguyễn Thanh nghe thấy câu nói này sẽ phản ứng như thế nào, trong đầu anh bây giờ chỉ muốn ôm lấy cô, hung hăng hôn môn cô.
Mềm mại, sự mềm mại của cô.
Qủa nhiên tên như người, đều mềm mại, lao vào trong lòng anh, trái tim lạnh lẽo cứng rắn đã bị cô làm mềm rồi.
“Mềm mại.” Từ Nhất Bạch nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó cúi đầu dựa trên vai cô.
Đáy lòng Từ Nhất Bạch có một giọng nói rõ ràng đang nói: “Từ Nhất Bạch, mày thích cô ây. Trong lòng mày khát vọng đứng bên cạnh cô ấy, đem sự kiêu ngạo của cô ấy giới thiệu cho bạn bè và người thân. Nhưng mà, mày không hoàn chỉnh như thế, dựa vào cái gì? Cô ấy rõ ràng đáng được tốt hơn, mày tại sao lại ích kỉ không ngừng trêu ghẹo cô ấy như thế?”
Vì đố kị.
Từ Nhất Bạch ở trong lòng chậm chạp trả lời.
Sự mềm mại như thế, anh thật không dễ dàng tìm thấy mặt trời nhỏ, làm sao có thể cam lòng chắp tay cho đi, làm sao có thể chịu đựng cô thân mật với người đàn ông khác?
“Đây mới gọi là ôm.” Lúc chân Nguyễn Thanh sắp đứng đến tê cứng, Từ Nhất Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu đối diện nói với cô.
Mặt của Nguyễn Thanh trong chốc lát ửng hồng lên, cúi đầu ngượng nghịu úp úp mở mở nói: “Tôi, tôi không cố ý.”
Sau đó đầu cô lại bị một bàn tay nhẹ nhàng xoa, bên tai là giọng nói cười nhạo của anh: “Nhanh tắm cho Trầm Mặc, nước sắp nguội rồi.”
Phiền chết với anh.
Nguyễn Thanh xấu hổ đập vào ngực anh một cái, khom người trốn tránh cánh tay của anh đi tắm rửa cho Trầm Mặc.
Sau khi tắm và sấy khô cho Trầm Mặc xong, cô cũng tắm, thời gian đã muộn rồi, nhưng mà trong lòng Nguyễn Thanh vẫn còn một việc nhỏ chưa giải đáp được. Quay trái quay phải nhìn nhìn, Nguyễn Thanh đi đến phòng ngủ của Từ Nhất Bạch, sau khi gõ cửa nhận được âm thanh trả lời, Nguyễn Thanh mở cửa đi vào.
Từ Nhất Bạch một thân áo trắng nằm ở trên giường, chứa đựng sự mê hoặc bị cấm dục, Nguyễn Thanh đột nhiên nghĩ đến nụ hôn lúc nãy. Nụ hôn của anh mãnh liệt như lửa, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy.
Mặt hơi nóng, Nguyễn Thanh đứng bên giường cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Bộ sách đó, tôi có thể tiếp tục đọc không?”
Nguyễn Thanh đợi rất lâu sau, Từ Nhất Bạch mới chậm rãi đáp: “Đi ngủ.”
A, không thể đọc sao? Không phải đã ôm rồi sao?
Cảm nhận được sự giận hờn của cô gái nhỏ, anh tiếp tục nói: “Ngày mai rồi đọc.”
“Được.” Nguyễn Thanh nghe thấy nửa câu sau liền lập tức trả lời anh một cách phấn khởi, “tôi lập tức đi ngủ.” Sau đó đóng cửa một cách xúc động nhảy về phía sô pha đi ngủ.
Thế mà đây đã định trước là một đêm không ngủ.
Từ Nhất Bạch bên này nghe thấy tiếng đóng cửa, trên mặt anh hiện ra một nụ cười cay đắng: “Ngày mai tặng cho em, từ từ đọc.”
Cô ấy là một cô gái tốt, người tàn tật như anh không đáng có được. Sẽ có một người đàn ông tốt hơn cùng cô đi suốt một đời, mà anh, chỉ cần lặng lẽ trông chừng phía sau lưng cô, có một chút ánh sáng liền có thể ngăn chặn lại tất cả sự đen tối. Tình cảm sai lầm thì phải ngăn chặn lại đúng lúc, đau dài chi bằng đau ngắn, vì hạnh phúc của cô, anh có thể khắc chế lại bản thân mình.
Mà ở phía bên kia, người mới biết yêu là Nguyễn Thanh đang nằm trên sô pha, nhắm mắt lại trong đầu đều là nụ hôn của anh. Tất cả những cảm xúc xấu hổ, vui vẻ, hạnh phúc, căng thẳng… xông vào đầu, khiến cô không kiềm được bắt đầu hoang tưởng. Anh ấy, lúc nào thổ lộ đây, mình nên trả lời dè dặt như thế nào?
Trong đầu tưởng tượng đủ loại tình cảnh thổ lộ như trong tiểu thuyết ngôn tình, Nguyễn Thanh ở trên giường lăn qua lăn lại, qua rất lâu mới từ từ truyền đến tiếng hô hấp nhẹ.
Trong phòng ngủ, Từ Nhất Bạch tập trung lắng nghe rất lâu. Xác định Nguyễn Thanh trong phòng khách đã ngủ rồi mới nhẹ nhàng vén chăn lên đứng dậy, hai tay ở phía trước thăm dò, dè dặt đi đến mở cửa ra, rồi lại thăm dò bước từng nhẹ nhàng đến gần ghế sô pha.
Từ từ cúi người xuống, bên tai truyền đến tiếng hô hấp nhẹ của cô gái. Từ Nhất Bạch cứ như thế lắng nghe tiếng thở của cô, đáy lòng chợt mềm mại, thì ra thích một người, cho dù cái gì nhìn không thấy nhưng cũng muốn trông chừng cô. Cho dù tiếng thở nhẹ này cũng đều giống như là thứ âm nhạc hay nhất, tươi đẹp không gì sánh kịp.
Từ Nhất Bạch giống như một tác phẩm điêu khắc, không chút động đậy ngồi xổm bên ghế sô pha, như là đem hơi thở của cô lưu lại trong đầu. Nhẹ nhàng đưa tay phải lên, Từ Nhất Bạch từ từ đưa lại gần mặt của cô. Ngón tay vừa mới chạm vào mặt cô liền khôi phục lại, đổi thành dùng ngón tay ấm áp tỉ mỉ miêu tả mặt cô. Da dẻ mịn màng, cái trán đầy đặn, lông mày thanh tú, lông mi dài và rậm, cái mũi và đôi môi xinh xắn mà anh thích nhất.
Mắt anh chứa đựng sự tình cảm nồng nàn, tỉ mỉ miêu tả.
Anh muốn đem hình dáng của cô từng li từng tý khắc vào trong lòng, cùng với trái tim anh, đời đời kiếp kiếp.
Nguyễn Thanh mơ mộng đẹp cảm thấy trên mặt hơi ngứa, không muốn mộng đẹp của mình bị làm phiền, sau đó mở miệng lẩm bẩm một câu: “Từ Nhất Bạch……”
Từ Nhất Bạch dựa vào sô pha nghe thấy cô gọi mình, suýt nữa cho rằng cô đã tỉnh, vô ý liền đáp một tiếng. Anh nín thở, lặng lẽ ngồi xổm xuống nền.
Ngay sau đó, trong miệng Nguyễn Thanh tiếp tục nói ra nửa câu còn lại: “Anh vì sao, hôn tôi……
Từ Nhất Bạch lặng lẽ lắng nghe thanh âm nũng nịu mềm mại của cô, không kìm lòng nổi nhíu mày. Bên miệng anh cũng nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nhìn cô.
Lặng lẽ qua một hồi, đoán rằng cô đã ngủ say rồi. Từ Nhất Bạch đứng dậy khom lưng, từ từ sát lại gần mặt cô, môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô, từ tốn mà thâm tình.
Là vì thích em.
Đêm đã khuya, trong bóng tối một thân ảnh từ từ bước vào phòng ngủ.
Thích em, nhưng đây không phải là lí do để sự ích kỉ của bản thân ràng buộc tương lai của em.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Chú chó nào đó vui vẻ xúc động: Ha ha ha hôm nay chơi đùa cùng với rất nhiều chó đẹp
ヽ( ̄ω ̄( ̄ω ̄〃)ゝ
Từ Nhất Bạch vênh vang đắc ý: Có gì giỏi chứ, tao và vợ tao hôm nay đã hôn rồi (*^▽^*)
Chú chó nào đó khoa chân múa tay: hóa đá ━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Từ Nhất Bạch: A, so với tao?
Chú chó nào đó đố kị hâm mộ: Hừ, người nào đó lập tức giận dỗi với vợ, đến lúc đó đừng có cầu cứu tôi.
Từ Nhất Bạch: …… Trầm Mặc, ngoan, tao mua thức ăn mới của chó, cực kì ngon.
Nguyễn Thanh nhổ ra một tay thức ăn: Anh ăn qua?
Từ Nhất Bạch bị vợ và chú chó ức hiếp lăn lộn thu gom, xin lời khuyên, xin phiếu bầu.