Chương 17: Liếʍ huyệt

Thấy hắn gật đầu, Lệ Băng không nghĩ nhiều lập tức kéo tay hắn đi nhanh, gần đây có một hoa viên nhỏ, buổi tối thường không ai lui tới. Đến nơi nàng nép vào một góc, liền bắt đầu cởi xuống y phục. Sau đó cầm tay hắn đặt lên ngực mình.

Ý Hiên hoảng hốt, lập tức rụt tay lại, quay đầu đi. "Ngươi làm gì?!"

"Ta khó chịu quá, hình như là phát bệnh rồi. Trung thị vệ, ngài xem ở đây ướt quá." Nàng lại một lần nữa nắm tay hắn trực tiếp đặt vào giữa hai chân.

Cảm giác nóng ướt truyền vào từng ngón tay. Cự vật đang an tĩnh bên trong y phụ hắn lập tức ngẩng đầu. Lý trí mách bảo hắn không ổn, phải lập tức rút tay trở về. Nhưng cơ thể hắn lúc này tựa như bị trúng dược. Cả người bắt đầu nóng ran như thiêu đốt. Mùi hương bên mũi lại nồng đậm lên.

Ý Hiên so với Lệ Băng bây giờ cũng không tốt hơn là mấy. Trên trán đã bắt đầu thấm ra từng lớp mồ hôi mỏng.

"...Ngươi..." Tựa như muốn nói lời cự tuyệt nhưng giọng nói phát ra lại khàn đặc. Lý trí trong suốt hai mươi năm của hắn tựa như đã sắp tiêu tán hết trong khoảnh khắc này.

"Giúp ta xoa xoa huyệt, ngứa quá a!" Lệ Băng bên này đã nức nở ra tiếng, cũng không màng đến hình tượng mà lắc mông, ma xát tay hắn với tiểu huyệt.

Vốn đã bị dục hỏa thiểu đốt, bây giờ lại nghe những lời nói xấu hổ phát ra từ miệng nàng, tay hắn vô thức mà bắt đầu vuốt ve huyệt khẩu. Đại gia hỏa trướng lớn một vòng.

"Ưʍ...Ân."

Được một lúc lại cảm giác còn không đủ. Lệ Băng cầm cổ tay hắn ngửa người ra sau, hai người lập tức ngã trên bãi cỏ.

"Ân... Còn không đủ, mau làm ta, tao huyệt ngứa quá.." Lệ Băng mở rộng hai chân, dung tay tự mình an ủi.

Ý Hiên như sắp bị bức điên, nhịn không được nuốt nước miếng. Gạt lý trí sang một bên. Hắn đẩy tay nàng ra, cuối đầu, vươn lưỡi bắt đầu liếʍ mυ"ŧ huyệt.

Lệ Băng hừ hừ thoải mái.

Môi hắn lưỡi không chút kỷ xảo mà khuấy động. Hắn lại tiếp tục đút một ngón tay vào, bắt đầu theo tiết tấu ra vào trong mật huyệt.

Lệ Băng bị dị vật bất ngờ xâm lấn, tuy đã làm qua một lần nhưng mật huyệt vẫn còn rất chặt. Nàng không quen vặn vẹo, nhưng không bao lâu, lại cảm thấy thực thoải mái.

Kɧoáı ©ảʍ tăng dần, ngón tay hắn bắt đầu không kiêng nể mà bắt đầu ra vào với tốc độ kinh người. Không ngừng moi móc bên trong. Ý Hiên bất ngờ hút một cái. Lệ Băng trực tiếp cao trào. Đem ngón tay xiết càng chặt.

Hắn ngước đầu, liếʍ liếʍ cánh môi bị mật dịch thấm ướt, rút tay ra khỏi hoa huyệt. Bắt đầu tự mình thoát y.

Tác dụng phụ của "Ngọc thể anh túc" chỉ cần một lần cao trào là có thể giải. Bây giờ Lệ Băng đã thanh tỉnh không ít. Nàng vừa ra khỏi kɧoáı ©ảʍ, đang muốn ngồi dậy, lại thấy người hành động của người kia. "Ngọc thể anh túc" dù sao cũng là phần thưởng, đương nhiên tác dụng phụ không quá lớn, nhưng người nọ vừa rồi bị tác dụng thật sự của nó tác động.

Hắn vừa rồi giúp nàng như vậy, nàng không thể qua cầu rút ván, trực tiếp mặc lên y phục mà bỏ chạy a!

"016, ta cùng hắn làm không vấn đề gì chứ?"

"Không vấn đề, ngài có thể tích thêm điểm a." Hệ thống hào phóng trả lời.

"Tích điểm là gì?"

"Đơn giản, ngài nếu tích đủ một trăm điểm, có thể lập tức sang thế giới tiếp theo. Nam chủ mỗi người mười điểm, tính cùng chức vị của nam chủ đó. Ví dụ Tam Hoàng Tử, tổng điểm là mười lăm, Thái Tử hai mươi điểm." Hệ thống lại nhắc nhở. "Phần quan trọng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ nha, ngài cũng có thể trực tiếp nuốt."

Lệ Băng vừa nghe xong trợn tròn mắt, nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ sao? Nàng chưa bao giờ suy nghĩ đến!

"Nếu vậy người này tính bao nhiêu điểm?"

"Hắn là thị vệ, nhưng là người thân cận bên cạnh nam chủ, tính năm điểm."

Có điểm liền tốt!

Đừng quên vote và cmt nhé ^^