Chương 12: Sâu trong nội tâm

Do đi nhanh nên không để ý, Lệ Băng liền va vào một người. Nàng không đề phòng mà ngã ngược về sau, liền ngã ngồi trên mặt đất.

Đau chết nàng rồi! Mông có phải bị ngã đến hư rồi a!? Đầu cũng bị đυ.ng vào ngực người kia giờ có chút choáng váng.

Lệ Băng lom khom đứng dậy, còn không quên ném cho người kia một cái liếc mắt oán giận. Người nọ không đồng tình đáp, "rõ ràng là ngươi không nhìn đường, còn chưa xin lỗi đã quăng cho ta ánh mắt kia nữa!"

Là một thái giám a. "Không phải thái giám, là một thị vệ, hm...Có lẽ vậy." Hệ thống tốt bụng giải đáp cho nàng.

Lệ Băng đứng dậy phủi sạch bụi dính trên y phục, "Phiền phức." Nói xong liền quay người bỏ đi.

Có lẽ một phần là bị ảnh hưởng bởi gia đình. Lệ Băng từ lúc đi học ở thế giới thật cũng có rất ít bằng hữu. Nàng cảm thấy không hoà hợp được với mọi người, đúng hơn là cảm thấy bản thân quá khác biệt với họ. Nàng ganh tỵ với những người kia, bọn họ có cha mẹ yêu thương. Còn nàng lại không có được sự yêu thương từ gia đình, từ cha ruột của mình.

Nàng chán ghét ông ta, nhưng sâu bên trong là một sự khát vọng mãnh liệt, khát vọng được yêu thương. Nàng không tin vào đàn ông, không có kết giao cùng nam bằng hữu. Nàng luôn cố gắng an phận, luôn là một đứa con ngoan.

Dần dần từ một đứa trẻ hoạt bát như bao đứa trẻ khác, nàng đã trở nên ít nói hơn, ít tiếp xúc với mọi người, làm gì cũng muốn tránh phiền phức. Tính cánh từ ôn hoà cũng trở nên gay gắt hơn.

Đúng, là do nàng cố chấp, nàng cố chấp không rời đi, nàng chịu đựng khổ sở, mong rằng một ngày nào đó cha sẽ yêu thương nàng như muội muội, nhưng những gì nàng nhận lại là sự vô tâm, lạnh lùng của ông ta.

Thân thể chịu đau đớn do những trận đòn roi vô cớ, cũng không khó chịu bằng tâm đau, một sự đau đớn giằng xé nàng, dần dần huỷ hoại nàng! Đến thời khắc nàng nhận ra, nếu ở kiếp này nàng không có được thứ hạnh phúc mà nàng mong muốn, nàng sẽ có được nó ở một nơi khác. Nàng đã quyết định giải thoát cho bản thân.

Nhưng hình như ông trời có chút động tâm với nàng, cho nàng thêm một hy vọng, rằng nàng sẽ lại có được một gia đình thật sự.

Thị vệ nhìn theo bóng lưng Lệ Băng, vẫn còn chưa phản ứng kịp, "mình nói gì sai sao?"

———————

Lệ Băng đang muốn trở về tiếp tục công việc lau dọn ở Nội Tàng Các, thì bị Dung Tổng Quản chặn đường.

"Ây da Lệ Băng, ngươi thật may mắn a, từ nay về sau ngươi sẽ là cung nữ ở điện của tam Hoàng tử." Lần này thái độ của bà ta có vẻ mềm mỏng hơn mọi lần, Dung Tổng Quản đến gần, nhỏ giọng: "Tôi hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tuy là bất ngờ với việc Dung Ma Ma vừa nói nhưng nàng cũng không phải loại người, có thể ngồi lê đôi mách với người khác. "Không có việc gì ạ. Nhưng chuyện Dung Tổng Quản nói là lệnh của tam Hoàng tử sao?"

"Đúng vậy, chính là tam Hoàng tử hạ lệnh, nhưng thật sự là không có gì sao, ngươi không cần đề phòng ta như vậy a." Dung Tổng Quản nheo mắt nghi ngờ.

"Thật sự không có gì đâu Dung Ma Ma, nếu không có việc gì nô tỳ xin đi trước để thu sếp một ít đồ dùng." Lệ Băng nói xong liền đi nhanh về phía trước, bỏ lại Dung Ma Ma vẫn còn chưa cam tâm ở phía sau. Hừ! Không muốn nói sao, mới được lên giường với Hoàng tử một đêm đã lên mặt như vậy, chờ sau khi bị đá lại về nơi này, lão nhân sẽ dạy dỗ lại ngươi!

Đừng quên vote và cmt nha ><