Edit: Xanh Lá
Đường Khanh đợi gần một tháng, rốt cuộc cũng chờ tới được hội săn mùa Xuân.
Trong khu vực săn bắn, vạn vật sống dậy, xanh tươi dạt dào, Đường Khanh hiếm khi rời khỏi cung đình, nhìn phong cảnh như thế tâm tình tự nhiên liền tốt, lại nghĩ đến chỉ cần loại bỏ An vương, hướng đi của thế giới sẽ có thể cơ bản hoàn thành, tâm tình cô càng thêm tốt đẹp như muốn bay lên.
Phó Minh Trạm nhìn tiểu hoàng đế vui vẻ như vậy, yên lặng ghi tạc trong lòng, hai năm trước đại sự trong triều đều do tiểu hoàng đế gánh vác, căn bản không có cơ hội ra cung, hắn vậy mà đã quên mất tiểu hoàng đế dù sao cũng chỉ mới hơn mười tuổi, lúc nào cũng bị trói buộc trong cung, thực sự đã khổ cho “hắn”.
Đường Khanh biết cưỡi ngựa, săn thú thì cô không có chút hứng thú nào, chẳng qua cưỡi ngựa tùy ý rong chơi một phen vẫn không tệ lắm.
“Nghe nói thuật cưỡi ngựa của Thái phó đại nhân rất khéo léo, có nguyện thi đấu với trẫm một trận không?”
Tiểu hoàng đế vẫn luôn quy quy củ củ, đột nhiên lại muốn thi đấu với mình, Phó Minh Trạm có hơi kinh ngạc một chút, chẳng qua kinh ngạc xong, hắn lại cười sủng nịch nói: “Chỉ cần Hoàng thượng mở lời, đừng nói đua ngựa……” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng một chút, nở nụ cười tà mị, “Cho dù Hoàng thượng muốn cưỡi thần, cũng có thể.”
Thái phó nói lời này mặt không đổi sắc, nếu không có nụ cười tươi kia bán đứng hắn, người không biết còn tưởng hắn đang nói lời trung trinh ái quốc gì.
Đường Khanh giật giật khóe miệng, cuối cùng lờ đi nửa câu sau của hắn.
Phó Minh Trạm cũng không tức giận, tiểu hoàng đế thẹn thùng, hắn hiểu.
Người săn thú sớm đã đi ra ngoài, chẳng qua nữ quyến vẫn ở lại trong doanh trướng, lúc này Hoàng thượng đột nhiên muốn đua ngựa với Thái phó, tức khắc gây ra sự chú ý không nhỏ.
Phó Minh Trạm mang tâm tư muốn dỗ tiểu hoàng đế, ngay từ đầu cũng không định thắng cuộc, nhưng sau khi tiểu hoàng đế vượt qua hắn, lúc này hắn mới không dám tiếp tục khinh địch, dùng hết toàn lực đuổi theo.
Hai con tuấn mã một đen một trắng bất phân cao thấp chạy băng băng trên khu vực săn bắn, bốn vó bốc lên, bờm dài phấp phới, tư thế duyên dáng kia khiến người ta không rời được mắt, không ít quý nữ đứng xem mà tâm tình nhộn nhạo, mắt thấy hai người dần dần khuất dạng, liền hận không thể chạy như bay theo hai con ngựa kia.
Không biết qua bao lâu, con ngựa ngửa mặt lên trời thét dài, dưới mệnh lệnh của chủ nhân, lúc này nó mới miễn cưỡng ngừng lại.
Cảm nhận được gió mạnh gào thét bên tai, cảm giác vui sướиɠ tràn trề kia, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
“Thuật cưỡi ngựa của Hoàng thượng cao siêu, ta nhận thua.” Phó Minh Trạm nhìn khuôn mặt nhỏ càng thêm sáng ngời của đối phương, sủng nịch trong mắt không cần nói cũng biết.
Tâm tình Đường Khanh rất tốt, nhưng lại không phải vì thắng đối phương.
“Thái phó đại nhân khiêm tốn rồi, luận về thuật cưỡi ngựa, nếu không phải ngươi khinh địch ngay từ đầu, trẫm quả thực thắng……” Lời còn chưa dứt, ánh mắt Đường Khanh bỗng dưng cả kinh, nhìn hơn mười hắc y nhân bịt mặt đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hai chữ cẩn thận còn chưa kịp nói ra, ngân châm trong tay đã bắn ra trước.
Ngay sau đó, cô vừa quay đầu liền thay Phó Minh Trạm chịu một kiếm của hắc y nhân.
Phó Minh Trạm trơ mắt nhìn nhân nhi mình nâng niu trên đầu quả tim thế mà lại bị người ta đâm thương tích, tức khắc hai tròng mắt âm hàn đỏ rực, mang theo vô hạn sát ý.
Đường Khanh ngã xuống xe ngựa, đau đớn chợt thổi quét toàn thân, nhưng cô hiện tại cũng không lo được đến miệng vết thương này, nhìn hắc y nhân đang tiến về phía mình, nếu như không giải quyết, chính cô liền mất mạng tại đây, mà nhiệm vụ mất bao công sức để hoàn thành cũng liền thất bại trong gang tấc, tưởng tượng đến điều này, cô cũng không giấu giếm mà trực tiếp bắn toàn bộ ngân châm phòng thân vẫn giấu trên người ra ngoài.
Tuy không thể nói bách phát bách trúng, nhưng tốt xấu vẫn giải quyết được một bộ phận hắc y nhân, nhưng những hắc y nhân khác lại hết sức thờ ơ, mặc dù bên cạnh có người ngã xuống, nhưng vẫn một mực đâm thẳng về phía cô.
Mũi kiếm sắc ở ngay trước mắt, thấy kiếm sắp đâm đến mình, Đường Khanh theo bản năng nhắm mắt lại. Đúng vào lúc này, hắc y nhân hẳn sẽ đâm trúng cô lại đột nhiên hộc máu ngã xuống đất.
Cô vốn đã kinh hãi từ bỏ chống cự, đột nhiên bị người ôm vào lòng, hành động hết sức cẩn thận kia khiến cô lần nữa mở hai tròng mắt.
“Cẩn Huyên, ngươi không sao chứ.”
Lọt vào trong mắt cô chính là một khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nôn nóng, Đường Khanh ngây người, lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới thân thể này của mình tên là Đường Cẩn Huyên.
“Tạm thời chưa chết được.” Che lại miệng vết thương, cô hữu khí vô lực nói, ánh mắt quét qua bốn phía, đến khi phát hiện toàn bộ hắc y nhân đã ngã vào trong vũng máu, lúc này cô mới thoáng thở phào.
Phó Minh Trạm xé áo ngoài cẩn thận băng kín miệng vết thương trên eo tiểu hoàng đế, tiếp theo lấy từ trên người ra một chiếc còi hiệu màu đen thổi lên.
Bốn phía rừng cây đang yên lặng tĩnh mịch, ngay khi tiếng còi hiệu vang lên, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, bốn phía đã có thêm mười ám vệ.
Khắp nơi chỉ toàn màu đỏ, mùi máu tươi nồng nặc lại thêm hắc y nhân ngã trên mặt đất khiến người ta vừa xem liền hiểu lúc trước nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
“Thuộc hạ tới muộn, xin chủ tử giáng tội.”
Phó Minh Trạm cũng không trách tội bọn họ, rốt cuộc thì lúc trước chính hắn vì muốn ở riêng một chỗ với tiểu hoàng đế nên mới cố ý để bọn họ tản ra xa, nghĩ đến điều này, hai tròng mắt hắn liền tức khắc đặc biệt âm lãnh, khiến người ta không rét mà run.
An vương……
Tốt lắm……
Đường Khanh vừa thấy hắn dường như sắp hắc hóa, tức khắc liền kinh hãi nhẹ nhàng đưa tay khẽ chạm vào hắn một chút, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy sát ý trên mặt hắn hoàn toàn mất đi, còn lo lắng nói: “Làm sao vậy, miệng vết thương bị đau sao? Ta lập tức tìm ngự y.” Vừa nói, hắn lập tức ôm cô nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng chạy về doanh trại.
Miệng vết thương của Đường Khanh rất sâu, nhưng nghĩ đến việc thân phận thực sự của mình bị phát hiện ra, vậy nỗ lực mấy năm nay của mình liền uổng phí, nhưng chuyện không theo ý người, rốt cuộc cô vẫn ngất đi.
Bốn phía doanh trại thấy Thái phó đại nhân ôm Hoàng thượng trọng thương trở về, tức khắc liền cả kinh nhốn nháo, cũng may Thái phó vẫn còn một tia lý trí, lúc này mới không khiến cả doanh đại loạn.
Trong doanh trướng, tiểu hoàng đế sắc mặt trắng bệch, long bào trên người sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ, Thái y nhìn mà kinh hãi không thôi.
Không nhiều lời với Thái phó đại nhân, Thái y liền tiến lên cởi bỏ y phục của Hoàng thượng, vừa cởi ra, sắc mặt ông ta lập tức sợ hãi.
Phó Minh Trạm với sắc mặt tối tăm đang đứng một bên, thấy Thái y đột nhiên ngây ngẩn, vừa định tức giận, lại thoáng nhìn nhân nhi vốn nên trần trụi trên giường, không ngờ trên người vẫn còn một tầng bọc ngực.
Thái y kinh hãi, tức khắc sợ tới mức quỳ trên mặt đất, bí mật cung đình này cũng không phải điều ông ta có thể biết được a, sẽ không toàn mạng đó.
Ngàn vạn suy nghĩ chuyển qua chỉ trong chớp mắt, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, Phó Minh Trạm rất nhanh liền hồi thần, lạnh lùng nói: “Chữa bệnh trước đi.”
Thái y vốn kinh hãi, lúc này biết được bí mật lại càng kinh sợ, cũng may kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y khiến ông ta không đến mức gây ra sai lầm gì, nếu không chỉ sợ ngay cả một nén nhang cũng không sống qua nổi.
“Bẩm, bẩm Thái phó, miệng vết thương trên người Hoàng thượng tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng vẫn chưa tổn thương đến nơi hiểm yếu.”
Phó Minh Trạm thở nhẹ một hơi, chỉ là ánh mắt nhìn Thái y lại có thêm một tia đánh giá.
Thái y đột nhiên cứng đờ, lại lần nữa quỳ rạp xuống đất, “Vi thần chỉ tới chữa bệnh cho Hoàng thượng, còn lại cái gì cũng không biết.”
“Viện Thủ Thái y viện tuổi tác cũng đã lớn, bản quan lại thấy ngươi y thuật cũng không tồi.”
Thái y nghe khẩu khí lành lạnh kia, hiểu rõ mạng này của mình đã tạm thời nhặt về được, còn về sau đó……cũng đâu phải do ông ta.
“Vi thần tạ ơn Thái phó đề bạt.”
“Đi xuống đi.”
Đuổi Thái y đi xong, Phó Minh Trạm thần sắc không rõ nhìn chằm chằm nhân nhi trên giường, hắn xem như đã hiểu rõ vì sao tiểu hoàng đế lại ghét gặp Thái y như vậy, không phải vì cái gọi là “thiên tàn” chó má kia, mà căn bản là vì, thân thể này vốn không phải thân nam tử.