Chương 205: Sư phụ ở dưới, thú vương ở trên (19)

Edit: Xanh Lá

Gương mặt Bạch Trạch tuy tinh xảo đẹp đẽ, nhưng đôi mắt lạnh băng khiến người ta sợ hãi kia lại dọa Mộc Nhan không nhẹ, cuối cùng nàng ấy lại duỗi tay ôm lấy tay Đường Khanh, vẻ mặt hơi sợ nói: “Tiểu tỷ tỷ, hắn thật hung dữ nha.”

Đường Khanh rất muốn nói hắn đâu chỉ hung dữ, cái loại một lời không hợp liền hắc hóa này, căn bản là là đáng sợ có được không!

Người có thể làm gia chủ Mộc gia, chút nhãn lực này vẫn phải có, đồ đệ duy nhất của Thành của chủ Vô Song Thành Bạch Chỉ, phong hoa tuyệt đại, thân thủ càng thêm bất phàm, nhưng người nhìn như vô hại này, xuống tay lại cực kỳ tàn nhẫn, lúc trước chính hắn đã một mình đơn độc trực tiếp tàn sát vô số thành trì, người như vậy, vẫn nên tránh chọc vào mới tốt, huống chi Bạch Chỉ lại cực kỳ yêu thương hắn.

“Mộc Nhan, không được làm bừa.” Gia chủ Mộc gia vừa nói vừa kéo khuê nữ nhà mình lại, vừa cười nịnh nọt, “Bạch công tử chớ trách, tiểu nữ không hiểu chuyện.” Nói xong, vì để phòng ngừa khuê nữ bị chiều hư nhà mình lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, ông trực tiếp mời hai người về phòng cho khách sớm đã chuẩn bị xong.

Người vướng bận đã không còn, Bạch Trạch thu hồi một thân khí tức khủng bố kia, vẻ mặt ủy khuất ôm Đường Khanh vào trong ngực nói: “Sư phụ, người còn chưa bao giờ cười với ta như vậy mà?”

Đường Khanh đầu đầy hắc tuyến. Đối với một nam chính hắc hóa, nếu cô còn có thể cười ra, vậy trái tim cô phải rộng lớn thế nào?

Tưởng tượng đến điều này, cô liền không khỏi mệt tâm, kết quả cô còn chưa kịp nói gì, lại thấy Bạch Trạch vốn đang ôm mình đột nhiên biến mất, ngay sau đó cô liền thấy bên chân mình có thêm một ‘cục bông’ trắng tinh.

“Cục bông” màu trắng cực đáng yêu, lông tơ trắng như tuyết phiêu dật, trên đỉnh đầu mượt mà còn có hai chiếc sừng nhỏ màu đỏ, hơn nữa lúc này cái đuôi nhỏ lông xù còn lắc lư, dáng vẻ kia, quả thực đánh thẳng vào cơn cuồng sinh vật đáng yêu của người nào đó.

“Mịa! Đáng yêu chết người!” Hệ thống rốt cuộc cũng chịu online, nhìn sinh vật đáng yêu bên chân ký chủ, không nhịn được nói: “Khanh Khanh, ngươi lại có thể thờ ơ khi đối mặt với động vật đáng yêu như thế! Ngươi là đồ phụ nữ nhẫn tâm!”

Đường Khanh:……

Đậu má, cái hệ thống rách hết thuốc chữa này!

Trực tiếp lờ hệ thống đi, Đường Khanh giật khóe miệng, mặt đầy lạnh nhạt nói: “Biến trở về.” Đừng tưởng biến thành động vật đáng yêu thì cô có thể mềm lòng. Thôi được rồi, tuy cô còn chưa đến mức không có tiết tháo như hệ thống mô tả, nhưng…… vẫn có chút mềm lòng, rốt cuộc lúc trước Bạch Trạch từ cục bông nhỏ biến thành quái vật khổng lồ, cô còn đau lòng vài ngày đó.

Nhưng đối mặt với thái độ lạnh nhạt của cô, Bạch Trạch không chỉ không biến trở về, ngược lại còn giả vờ đáng yêu dùng bàn chân mềm mềm phấn nộn thật cẩn thận chạm chạm vào y phục của cô, tiếp theo đôi mắt to vô tội liền cứ như vậy ngập nước nhìn về phía cô, rất có tư thế nếu ngươi không bế ta lên, ta liền khóc cho ngươi xem.

Hệ thống vẫn ồn ào không ngừng bên tai, cuối cùng, không chịu nổi một thú một hệ thống này, Đường Khanh nhận mệnh ôm Bạch Trạch đã biến về thời kỳ trẻ nhỏ vào trong ngực.

Không thể không nói, khi toàn bộ thần lực của hắn đã khôi phục, bộ lông sờ lên còn mềm mại hơn trước vài phần. Đương nhiên, nếu gia hỏa này ở trong ngực có thể an phận một chút, vậy sẽ càng tốt hơn.

Nhưng Bạch Trạch không những không an phận, ngược lại còn một mực dụi dụi vào ngực cô. Nửa ngày, sau khi phát hiện quần áo mình có chút hỗn độn, cô rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện thằng nhãi này rốt cuộc đang làm gì!

Nghiệt đồ này, lại dám nhân cơ hội sàm sỡ cô!

“Bạch Trạch! Ngươi còn dụi loạn nữa, cẩn thận ta quăng ngươi ra ngoài!”

Giọng nói âm u vang lên, thân hình thu nhỏ của Bạch Trạch thoáng dừng một chút, tiếp theo lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Lần này Bạch Trạch biến hình ước chừng một ngày, ngay cả buổi tối cũng không hề có chút xu thế muốn biến trở lại. Vốn dĩ hắn thích biến thành cái dạng gì đi ngủ cô cũng đều không quan tâm, chỉ là nghiệt đồ không biết xấu hổ này, lại cố tình muốn ngủ trong ngực cô!

Không thể nhịn được nữa, cô rốt cuộc rít gào, “Nếu không biến trở lại ta liền đá ngươi ra ngoài!”

Tiểu Bạch Trạch hết sức tội nghiệp động động mũi, dùng phương thức truyền âm nói: “Sư phụ, rõ ràng khi còn nhỏ ta cũng nằm cùng một ổ chăn với người, vì sao hiện giờ lại không thể.”

Bởi vì đã thu nhỏ, nên ngay cả giọng nói cũng biến thành mềm mại đáng yêu, nhưng Đường Khanh lại sâu sắc hiểu được mình không thể bị bề ngoài lừa dối, thằng nhãi này chính là tiêu biểu cho sói đội lốt cừu! CÒn là loại bệnh kiều phúc hắc kia!

Đường Khanh cắn răng, “Ngươi cũng nói đó là khi còn nhỏ! Ta lặp lại lần nữa, biến trở về!”

Nghe thế, Bạch Trạch chỉ có thể không cam lòng gật đầu đáp ứng, nhưng dưới tình huống đối phương không nhìn thấy, hắn lại lộ ra một tia ý cười giảo hoạt.

Từ hình thú biến thành hình người chính là không mặc quần áo, nên chờ đến khi hắn khôi phục hình người, khi Đường Khanh nhìn thấy ‘tiểu thịt tươi’ trắng bóng trước mắt, liền cảm thấy hai mắt đã sắp không chịu nổi. À, không đúng, là ngay cả mũi cũng sắp không chịu nổi.

Bạch Trạch lại cố tỏ ra không hiểu, trang vẻ mặt vô tội lắc lư trước mặt cô nói: “Sư phụ, là người kêu ta biến trở về, sao hiện tại ngay cả nhìn cũng đều không nhìn ta một cái.”

Thấy một màn như vậy, sao cô còn không hiểu, nghiệt đồ này tuyệt đối là cố ý!

Nhưng tưởng tượng đến mấy ngày nay mình bị hắn lăn qua lộn lại, cô lại sợ. So sánh thì vẫn là Bạch Trạch trong hình dạng hồi nhỏ tương đối mềm mại đáng yêu vô hại hơn, vì thế, cô chỉ có thể cam chịu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nói: “Vẫn nên biến trở lại thôi.”

Nhận được câu trả lời mình muốn, Bạch Trạch tức khắc mỉm cười, vẻ mặt thoải mái, “Đồ nhi tuân mệnh!”

Giọng nói vừa dứt, thanh niên cao lớn thon dài lại biến thành động vật nhỏ mềm mại đáng yêu vô hại kia.

Lần này Đường Khanh không có nửa phần mềm lòng nữa, trực tiếp quay đầu quay về trên giường ngủ!

Chỉ Chỉ không để ý tới mình, không sao, hắn có thể tự mình tới! Vì thế, Tiểu Bạch Trạch liền cứ như vậy chạy lon ton về phía cô, cuối cùng tìm nơi mềm mại thoải mái nhất mà ngủ.

Vốn tưởng nghiệt đồ này lăn lộn một ngày hẳn cũng đã xong, ai ngờ ngày hôm sau cô lại thấy ở bên cạnh mình là một quái vật khổng lồ.

Quái vật khổng lồ khi vừa nhìn tuy uy phong khiến người ta sợ hãi, nhưng nếu nhìn kỹ, đây còn không phải bản phóng đại của vật nhỏ đáng yêu hôm qua đó sao.

“Ngươi quậy đủ chưa!” Đường Khanh mệt tâm, rốt cuộc đời trước cô đã tạo nghiệt gì, ở thế giới này mới dính phải gia hỏa như vậy.

Đại Bạch Trạch vờ bày ra vẻ mặt không hiểu, vô tội chớp chớp mắt. Kỳ thật để không khiến chiếc giường này bị sập, hắn đã tận lực không biến ra bản thể chân chính của mình, rốt cuộc giường này vẫn có chút nhỏ, chất lượng cũng còn phải chờ xem xét. Đương nhiên, mặc dù không biến ra dáng vẻ chân thật nhất, hiện giờ cũng vẫn uy phong lẫm liệt, càng miễn bàn đến bộ vị khiến người ta sợ hãi nào đó của hắn.

Dụi dụi đầu vào người Đường Khanh, hắn dùng phương thức truyền âm làm nũng nói: “Sư phụ, ta thật khó chịu mà.”

Ban đầu Đường Khanh còn tưởng hắn thật sự không thoải mái chỗ nào, kết quả sau khi nhìn đến thứ vô cùng thô tráng của ai kia, nháy mắt mặt cô tối sầm, tiếp theo không nói hai lời, trực tiếp lấy chân đạp lên, đạp xong cô còn không quên âm trầm nói: “Khó chịu? Cắt đi liền không khó chịu nữa.”

Bạch Trạch nào biết cô sẽ đột nhiên động cước như vậy, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cô cứ thế đạp thẳng vào, lực đạo này đúng là không có nửa điểm mềm lòng nha, thoáng chốc hắn đau đến đầu óc trống rỗng.

Nghe đối phương từng trận hít vào, Đường Khanh cảm thấy cuối cùng mình cũng xả được cơn giận.