Edit: Xanh Lá
Đối mặt với nụ cười lạnh của Bạch Trạch, trong nội tâm Đường Khanh cũng đáp lại bằng một nụ cười lạnh. Đương nhiên, ngoài mặt cô vẫn là Thành chủ đại nhân thanh lãnh cao quý kia. Chẳng qua khi cô nhìn về phía đối phương, ánh mắt lại tràn đầy phức tạp.
“Bạch Cửu, ta lặp lại lần nữa, ta chưa bao giờ phụ ngươi, bất luận ngươi tin hay không tin cũng vậy.”
Bạch Trạch vẫn ung dung nhìn cô, cười như không cười nói: “Bất luận ta tin hay không tin thì có gì khác nhau chứ? Dù sao……” Nói đến đây, hắn thoáng tạm dừng một lát, dung nhan tinh xảo nở một nụ cười cực kỳ lóa mắt, nhưng lời nói ra lại bệnh kiều mười phần, “Dù sao bất luận sư phụ có nguyện ý hay không, người vĩnh viễn đều là của ta.”
Đường Khanh bị lời này của hắn làm cho sợ ngây người. Khϊếp sợ qua đi, cô trực tiếp cả giận nói: “Nghiệt đồ!”
“Sư phụ sao phải nói như vậy, lúc trước trong sơn động, biểu cảm của ngài cũng đâu có ý này.”
Nghe giọng nói nhàn nhã kia của đối phương, Thành chủ đại nhân trước nay bình tĩnh khẽ run thân thể, cũng không biết do bị chọc tức hay nguyên do gì khác, cô ngơ ngẩn nhìn hắn, dường như không nhận ra, thật lâu sau, cô hít sâu nhắm mắt, ngồi rũ một bên trên ghế.
“Sư phụ của thượng thần Bạch Trạch, ta cũng không dám làm.”
Lời nói xa lạ lại hoàn toàn phủi sạch quan hệ với hắn như thế, tức khắc khiến sắc mặt Bạch Trạch âm trầm. Hắn bước từng bước một về phía cô, thô lỗ nâng cằm cô lên, híp mắt mắt gằn từng chữ: “Đây là sư phụ không cần ta?”
Đường Khanh muốn hất văng tay đối phương ra, nhưng nghĩ đến hiện giờ tu vi của hai người đã một trời một vực, cô tức khắc bỏ qua ý niệm này. Cô dường như mệt mỏi, trong giọng nói cũng mang theo vô hạn rã rời, “Chuyện Quân Vô Tà, ta không biết làm sao ngươi biết được, nhưng ta chưa bao giờ muốn hại ngươi, độc lúc trước trong cơ thể ngươi cũng không phải do ta hạ. Thuốc Quân Vô Tà cho ta, ta đã sớm đánh tráo. Còn về việc thành thần ngươi vừa nói, ta lại càng không có chút hứng thú nào. Những gì nên nói, ta cũng nói xong, về phần ngươi tin hay không tin, đều tùy ngươi.”
Cô thẳng thắn nói ra tất cả mọi chuyện, vốn cũng không tính toán khiến đối phương hoàn toàn tin, rốt cuộc những việc này không có bất luận chứng cứ gì, nhưng sau thoáng chốc kinh ngạc, ánh mắt đối phương lại đột nhiên sáng bừng, ngay cả giọng nói cũng trở nên thật cẩn thận, “Sư phụ, lời người nói đều là thật sao?” Dứt lời, cũng không đợi cô đáp lại, bàn tay nắm cằm cô lập tức buông ra.
Hàm dưới được cứu trợ, nhưng ngay sau đó cô lại bị ôm vào một vòng ôm cực kỳ ấm áp.
“Sư phụ, ta rất vui.”
Nghe giọng nói vui mừng của đối phương, Đường Khanh rất muốn nói ta không vui chút nào cả, chẳng qua lời nói đến bên miệng, cô vẫn thay đổi nội dung, “Ngươi có thể buông ta ra không.”
“Vì sao?” Bạch Trạch nghi hoặc nói, “Hiện giờ Quân Vô Tà đã không gây thương tổn được ta, sư phụ cũng không cần diễn trò nữa.” Nghĩ vậy, tươi cười trên mặt hắn lại lần nữa nở rộ, “Nên lúc trước sư phụ gả cho Quân Vô Tà, bố trí Vây Thú Trận trong sơn động, đều là vì bảo vệ ta?”
Đường Khanh không nói, lúc trước che chở đối phương hoàn toàn đều là tình nghĩa thầy trò, nhưng hôm nay phần tình nghĩa này lại biến chất.
Cô không nói gì, Bạch Trạch lại tiếp tục sung sướиɠ nói: “Sư phụ, hiện giờ thần lực của ta đã trở về, người cũng không cần tiếp tục diễn kịch với hắn nữa.” Nói xong, hắn ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực, dáng vẻ như mất mà tìm lại được, nói: “Thật tốt, sư phụ lại là của một mình ta.”
Đường Khanh bị lời này làm cho tức đến một ngụm máu nghẹn lâu ngày cũng phải phun ra, cái gì gọi là của một mình hắn? Cô rõ ràng là của chính mình có được không! Nghiệt đồ này, nghĩ cũng hay thật!
“Nếu ngươi vẫn còn gọi ta một tiếng sư phụ, vậy buông ta ra.” Nói đến đây, cô nghĩ tới chuyện khó có thể mở miệng gì đó, trên khuôn mặt thanh lãnh bỗng dưng nhuốm màu đỏ ửng, nhưng lời nói ra lại cực kỳ tối nghĩa, “Về phần chuyện xảy ra trong sơn động, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Vẻ tươi cười trên mặt Bạch Trạch còn chưa nhạt đi, nghe được lời này, đôi tay bỗng dưng siết chặt lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, “Sư phụ đang nói gì? Chưa từng xảy ra?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Đường Khanh tức khắc nhíu chặt mày, nghiệt đồ này lực tay cũng quá lớn, người cô cũng sắp bị hắn bóp nát rồi!
“Vì sao sư phụ luôn tàn nhẫn với ta như vậy, có phải vì ta đối xử quá tốt với sư phụ, nên người mới hết lần này đến lần khác giẫm đạp ta, ngay cả ‘vì muốn tốt cho ta’ trong miệng người nói, cũng đều là gạt ta cả! Người đâu có biết, cái gọi là ‘tốt’ của người, ta rốt cuộc có muốn hay không!”
Đường Khanh lời này quát đến cả người đều ngơ ngẩn. Thật lâu sau, cô há hốc miệng, tự giễu nói: “Hóa ra là ta tự mình đa tình. Cũng phải, đường đường là Thượng thần Bạch Trạch, sao lại cần một phàm nhân đối tốt đây.” Nói đến đây, cô lẩm bẩm: “Là ta sai, ngay từ đầu ta liền không nên thu dưỡng ngươi.”
Lời này hoàn toàn chọc giận Bạch Trạch, cô như phủ định toàn bộ những gì họ từng trải qua, loại phủ định này trong nháy mắt đã hoàn toàn cắt đứt sợi dây có tên lý trí trong đầu hắn kia.
“Hóa ra sư phụ lại cho là như vậy. Một khi đã thế, sư phụ cũng đừng trách ta.”
Lời Bạch Trạch nói khiến Đường Khanh tức khắc có trực giác không ổn, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp cúi người xâm lược cánh môi cô.
Chính là một nụ hôn không hề có kết cấu đáng nói, như khát vọng yên lặng kìm nén hồi lâu rốt cuộc bùng nổ, càng hôn càng kịch liệt, càng hôn càng khát vọng, loại xúc cảm chân thật này dường như có thể tác động đến trái tim hắn, khiến hắn không cách nào ngừng lại được.
Như đoán ra đối phương sẽ giãy giụa, hắn đơn giản phong bế tất cả tu vi của cô, tiếp theo ôm cô lên trên giường.
“Ta vốn còn thương sư phụ mệt mỏi, chẳng qua nếu sư phụ đã quên chuyện trong sơn động, vậy ta chỉ có thể làm lại lần nữa, để ngài nhớ ra.”
Tu vi của Đường Khanh vốn đã không cao, đối mặt với Bạch Trạch thần lực cực lớn, cô căn bản không có lực chống cự, càng đừng nói đến hiện giờ tu vi hoàn toàn bị phong bế, chỉ có thể tùy ý để đối phương giày vò.
Lực tay của Bạch Trạch rất lớn, như muốn làm đau cô vậy, dưới động tác thô lỗ kia, hắn buộc cô hết lần này đến lần khác phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh kia. Đến tận lúc cuối cùng, Đường Khanh cũng đã hoàn toàn hôn mê, nhưng đối phương vẫn không hề ngừng lại, mà cắn rách ngón tay mình, nhỏ máu tươi vào trong miệng cô, lại dùng môi mỏng của mình ngăn môi cô lại, ép cô chỉ có thể nuốt xuống.
Trong mơ màng, Đường Khanh bị động thừa nhận tất cả cảm giác, mà đối phương lại có thể ngay cả quyền lợi ngất đi cũng đều không cho cô. Nhìn nghiệt đồ rong ruổi trên người mình, cô không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cả giận nói: “Cút ngay.”
Con người đều biết tức giận, Thành chủ Vô Song Thành dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong loại thời khắc này, giữa loại cảnh tượng này, hai chữ trên lại không có nửa điểm uy hϊếp, ngược lại khiến người ta khẽ mơ màng.
“Sư phụ bảo ta cút? Là muốn ta cút đi đâu đây? Hay người cảm thấy ta không thỏa mãn được người, muốn cho Quân Vô Tà tới.” Bạch Trạch mất đi lý trí, rõ ràng đang làm chuyện ‘xấu hổ’, lời nói ra lại vô cùng ôn nhu, dường như đang nói lời âu yếm êm tai nhất thế gian này, nhưng trên mặt lại như phủ tầng sương mỏng.
Rốt cuộc cũng là bệnh kiều, càng lãnh đạm lại càng ôn nhu, tức giận trong lòng liền càng cao hơn nữa.
Đường Khanh dần dần tìm ra quy luật trong đó, cứng đối cứng sẽ không thắng được đối phương, cuối cùng cô chỉ có thể khàn giọng, vô hạn mệt mỏi nói: “Thả ta đi.”