Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 195: Sư phụ ở dưới, thú vương ở trên (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Xanh Lá

“Tà thần nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn cho ta biết, đồ đệ Bạch Cửu kia của ta chính là thượng cổ thần thú Bạch Trạch?” Như nghe được truyện cười, Đường Khanh khẽ nhếch môi, “Thượng cổ thần thú bị phàm nhân bắt được còn thiếu chút nữa bị ăn, lời này nói ra, ngươi có tin không?”

“Hắn sẽ không bị ăn được, Bạch Trạch tuy biến thành trẻ nhỏ, nhưng một khi thật sự gặp hiểm nguy, bị thương sẽ chỉ là những người muốn hại hắn, chính là vì hắn để lại cho mình một sợi thần thức. Mà chỉ với một sợi thần thức này, thế gian liền không ai có thể đối địch.” Đây cũng là lý do vì sao hắn muốn tìm người hợp tác, mà không phải thừa dịp Bạch Trạch còn đang nhỏ tuổi mà động thủ, bởi vì căn bản không có phần thắng, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương.

Về phần Bạch Trạch, hắn tuy không gặp nguy về tính mạng, nhưng một khi sợi thần thức này xuất hiện, hắn sẽ liền tiếp tục ngủ say, mà lần ngủ say này sẽ liền không có giới hạn, có thể là một ngàn năm, cũng có thể là một vạn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa.

Chẳng qua dù thế nào hắn cũng sẽ không chết, mà kẻ tùy tiện xuống tay kia, lại không có bất luận cứ cơ hội nào khác, chỉ có đường chết mà thôi.

“Tà thần tuy rất hiểu Bạch Trạch, nhưng sao ngươi chứng minh được Bạch Cửu chính là hắn đây?”

Tốt xấu cũng là đồ đệ mình sủng 6 năm, nếu ngay từ đầu đã tin tưởng Tà thần, vậy quả thật lạnh bạc hết mức. Nhưng trong hướng đi của thế giới ban đầu, Bạch Chỉ chính là lạnh bạc như vậy, nên sau khi nàng ta nghe Tà thần lý giải, liền không hề tiếp tục mở miệng nữa.

Nhất thời, trong đại điện rơi vào sự an tĩnh quỷ dị.

Tà thần cũng không sốt ruột, hắn nhìn ra cô đang do dự, nếu có thể do dự, vậy đồng ý sẽ chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

An tĩnh ngắn ngủi qua đi, Đường Khanh rốt cuộc lại mở miệng lần nữa, “Hợp tác theo lời ngươi nói là gì.”

“Ta có một loại thuốc, có thể khắc chế một sợi thần thức kia của hắn, chỉ cần khắc chế được nó, vậy hắn liền không thể gây uy hϊếp cho ai được. Ngươi là người thân cận nhất của hắn, chỉ khi ngươi cho hắn ăn, hắn mới không cảnh giác.” Tà thần mang theo giọng nói mê hoặc, lại mở miệng lần nữa, “Thành chủ đại nhân, thượng cổ thần thú, ăn vào sẽ thành thần.”

Điều này quả thực rất mê người, đối với một Bạch Chỉ nằm mơ cũng muốn thành thần mà nói, quả thực là không có chút sức chống cự, nên Đường Khanh cũng không do dự lâu, liền nhận lấy thuốc, thậm chí còn hỏi cách sử dụng như thế nào.

“Thuốc này dược tính mãnh liệt, khí vị đặc thù, không thể dùng quá nhiều trong một lần, nếu không sẽ bị phát hiện, nên ngươi phải chậm rãi cho vào từng ngày. Bạch Trạch hiện giờ còn bốn năm nữa mới có thể khôi phục thần lực, ngươi chỉ cần trong bốn năm này cho hắn ăn xong bình thuốc, vậy ngày mà Thành chủ đại nhân thành thần liền không xa.”

Đường Khanh nhìn bình thuốc trong tay, dáng vẻ bình thuốc này đơn giản, cũng không có bất cứ chỗ nào đặc thù, nhưng cô lại như đang cầm củ khoai lang phỏng tay vậy. Thật lâu sau, cô đột nhiên mở miệng, “Tà thần hiện giờ đã ở địa vị thần minh, vì sao còn muốn ăn thịt Bạch Trạch?”

Tà thần đột nhiên nở nụ cười, “Thành chủ đại nhân thân ái của ta, ngài cũng thật đáng yêu, thần minh cũng có chia lớn nhỏ, thậm chí phía trên thần minh còn có địa vị khác, ngươi cho rằng trở thành thần minh đã là cuối cùng sao? Ta nói cho ngươi, không hề.”

Nhìn dáng vẻ bệnh hoạn của đối phương, tay Đường Khanh cầm bình thuốc không khỏi chặt thêm vài phần. Tuy đã cầm bình thuốc vào tay, lại không hề thực sự đáp ứng, chẳng qua lúc này có đáp ứng hay không cũng không có gì khác biệt.

“Để ta suy xét mấy ngày.”

“Có thể.”

Tà thần cũng không nóng nảy, dù sao cách kỳ hạn bốn năm vẫn còn không ít thời gian, huống hồ hiện tại Bạch Trạch cũng không trong Vô Song Thành.

Nhưng bọn họ lại không biết, Bạch Trạch vốn hẳn đã rời khỏi Vô Song Thành, giờ phút này lại vẫn ở trong phủ, thậm chí còn nghe bọn họ nói chuyện rất rõ ràng.

Sau khi Tà thần rời khỏi, trên mặt Đường Khanh lại không có nửa điểm do dự, cô mở bình thuốc ra, bên trong là từng viên thuốc nhỏ như hạt gạo, sau khi khẽ nghiền nát, cô bắt đầu nghiên cứu thứ này rốt cuộc do dược liệu nào chế thành.

Mà đúng lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, “Khanh Khanh, giá trị hắc hóa của nam chính tăng thêm 30%, đến bây giờ, giá trị hắc hóa của hắn đã là 45% rồi.”

Nghe vậy, tay Đường Khanh tức khắc khẽ run lên, một viên thuốc liền cứ như vậy từ trong tay cô rơi xuống đất.

“Thống Nát, thương lượng một chuyện, lần sau lúc ta đang làm việc, loại tin xấu này có thể đợi một chút hãy nói hay không.”

Hệ thống thấy cô nhặt viên thuốc lên, lo lắng nói: “Ngươi nói liệu có phải hắn đi ra ngoài bị người ta bắt nạt hay không, sao đột nhiên giá trị hắc hóa lại tăng cao như vậy? Ôi, ngươi có muốn cùng đi xem hắn thế nào không?”

Đường Khanh thiếu chút nữa lại đánh rơi viên thuốc trong tay xuống, đối mặt với một hệ thống thích sinh vật đáng yêu như vậy, cô cực kỳ đau đầu nói: “Thống Nát, ngươi lý trí chút đi, hắn không phải con trai ngươi mà.”

Hệ thống bị người ta “lật tẩy”, đột nhiên thấy ngượng ngùng. Không còn cách nào khác, loại tính cách vừa thấy động vật đáng yêu liền đi không nổi này, hắn cũng không biết là do đâu nữa.

Đường Khanh dù thế nào cũng không lường trước được Bạch Trạch sẽ đi nửa đường lại quay lại, thậm chí còn nghe được đoạn đối thoại kia nữa. Giờ phút này trên gương mặt trắng nõn của hắn hoàn toàn không có huyết sắc, thật lâu sau, hắn rũ mắt xuống, áp chế sát ý quay cuồng nơi đáy mắt kia.

Hắn rõ ràng biết mình không thể ở chỗ này quá lâu, vì thế không đợi đối phương phát hiện hành tung của mình, hắn liền lập tức rời khỏi Vô Song Thành.

Những kẻ có liên quan lợi ích với Giác Đấu Trường hắn đã sớm điều tra rõ. Vốn mang trong lòng sát ý vô tận, lúc này hắn liền đại khai sát giới, đồ thành* diệt môn, máu nhuộm đỏ ba thước. (*đồ thành: diệt hết toàn bộ người trong thành)

Bởi vì quá mức tàn nhẫn, nhất thời Vô Song Thành trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngay cả cấp dưới làm việc trong Vô Song Thành cũng bắt đầu trình việc này lên, mà Đường Khanh thân là sư phụ hắn, cũng là Thành chủ Vô Song Thành, tất cả mọi người đều hy vọng cô có thể quản giáo hắn một chút.

Nhưng cô lại lựa chọn đè việc này xuống. Không vì điều gì khác, hắn đã có thể hắc hóa đến độ đại khai sát giới, nếu có thể khiến giá trị hắc hóa của hắn hạ thấp xuống chút nào, có “làm thịt” toàn bộ những người kia cô cũng sẽ chỉ giơ hai tay tán thành. Chỉ là theo lời bàn tán mỗi lúc một lớn từ những người phía dưới, hệ thống lại báo cho cô biết giá trị hắc hóa của hắn lại chậm rãi tăng lên.

Bạch Trạch cũng không đi ra ngoài quá lâu, chẳng qua mới mười ngày liền về tới Vô Song Thành.

Nhìn thiếu niên mặc bạch y cao quý nho nhã trước mắt, dù thế nào Đường Khanh cũng không nhìn ra hắn đã hắc hóa 50%. Đối với điều này, cô không khỏi nói với hệ thống: “Thật đúng là mặt người dạ thú nha, những lời này quả thật nửa điểm cũng không sai mà. Ngươi nhìn dáng vẻ áo mũ chỉnh tề này xem, ngươi có thể nghĩ đến hắn đã ‘đen’ một nửa à?”

Hệ thống:……

Đường Khanh than nhẹ một tiếng, hắc hóa nhất thời ai cũng không hiểu rõ lý do, cuối cùng cô chỉ có thể tự mình dò hỏi, “Tiểu Cửu, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiếu niên mặt mày bình thản, khí phách hăng hái, khóe miệng khẽ cong lên còn mang theo ôn nhu nhàn nhạt, “Sư phụ, ta cũng không gặp phải chuyện gì cả.” Dừng một chút, làm như nghĩ đến cái gì, hắn lại nói: “Nếu sư phụ muốn hỏi vì sao ta lại muốn đồ thành diệt môn, thì ngài hẳn cũng biết, nếu không phải nhờ sư phụ, ta sớm đã chết ở trong tay bọn họ rồi, nên những người này đều đáng chết.” Thiếu niên vốn ôn nhuận khi nói đến hai chữ cuối cùng, ánh mắt hoàn toàn lạnh băng khiến cho người ta sợ hãi.

Đường Khanh cho rằng hắn chỉ là vì chuyện xảy ra khi còn nhỏ ở Đấu Giác Trường mới nổi giận, hắc hóa tăng lên, liền không khuyên nhiều nữa, rốt cuộc loại hận ý này hẳn là sẽ theo thời gian chậm rãi qua đi. Nhưng cô đợi ba năm, suốt ba năm kia giá trị hắc hóa không chỉ không giảm xuống chút nào, ngược lại còn tăng lên một lần nữa.

Đối với điều này, cô chỉ cảm thấy như họng bị nghẹn một ngụm máu mãi không thể phun ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »