Chương 8

29.

Trên đường đi, Lạc Ngọc Thần và Tạ Khuynh Bùi đều không nói gì.

Bản thân Tạ Khuynh Bùi là một người ít nói, Lạc Ngọc Thần lại giữ bí mật trong lòng và không dám nói chuyện vì sợ bị lộ.

Bằng cách này, họ chỉ im lặng đến phủ Thừa tướng và gặp Vệ Tùng đang vội vã đi ra ngoài.

Lạc Ngọc Thần kéo Vệ Tùng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao huynh lại gấp như vậy?"

Vệ Tùng: “Ta cũng không biết, vừa rồi bệ hạ đột nhiên bảo cho ta lập tức vào cung.”

Nói xong, Lạc Ngọc Thần ngay lập tức hiểu ra ý của tôi. Vệ Tung vào cung là để ngăn cô ta mang Tạ Khuynh Bùi bỏ trốn.

Lạc Ngọc Thần buông Vệ Tùng và để y lên xe ngựa.

Lạc Ngọc Thần không cảm thấy quá khó chịu về điều này, các đế vương từ xưa đã luôn mang bản tính ngờ vực, chưa kể cô ta chưa làm được gì để khiến tôi tin tưởng.

Vốn là định về phủ Thừa tướng rồi cùng Vệ Tùng đi dạo, nhưng bây giờ người đã rời đi, cũng không cần vào phủ.

Lạc Ngọc Thần: "Hay là chúng ta đi mua sắm ở phố Đông nhé?"

“Ừ.” Tạ Khuynh Bùi hạ mắt, trong ấy thoáng hiện lên vẻ u ám không rõ ràng.

Vì muốn cùng Tạ Khuyh Bùi đi dạo nên tất nhiên là dựa trên mong muốn của hắn.

Khi họ đến phố Đông, Tạ Khuynh Bùi đi phía trước, Lạc Ngọc Thần theo sau.

Phố Đông dù rộng lớn nhưng đi rồi cũng phải đến lúc trở về.

Nhìn thấy Tạ Khuynh Bùi đi ngày càng xa, không có ai xung quanh, Lạc Ngọc Thần đang định bước tới để nhắc nhở hắn thì Tạ Khuynh Bùi đột ngột dừng lại và thì thầm vài tai Lạc Ngọc Thần: “Có sát thủ."

"Cái gì?" Lạc Ngọc Thần nhất thời không nghĩ ra tại sao lại có sát thủ, nhưng sau nhiều năm quen biết Tạ Khuynh Bùi, cô đã lập tức chuẩn bị.

“Bước ra đi!” Tạ Khuynh Bùi nói.

Vừa dứt lời, ba người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện.

Ngay khi Lạc Ngọc Thần định hỏi tại sao họ lại đi theo cả hai thì Tạ Khuynh Bùi đã xông vào đánh nhau với họ.

Ba người đối diện rất mạnh, Tạ Khuynh Bùi không phải là đối thủ của họ, Lạc Ngọc Thần nhanh chóng tham chiến.

Đối phương hiển nhiên không có ý định lấy mạng, thậm chí còn tránh né điểm yếu của bọn họ.

Lạc Ngọc Thần từ từ thăm dò, cũng không ra đòn chí mạng mà muốn hỏi cho rõ ràng.

Tuy nhiên, Tạ Khuynh Bùi đã sử dụng những chiêu thức hiểm độc, dù không g.i.ế.t được ba người nhưng đã khiến họ bất tỉnh.

Sau khi bình tĩnh lại, Lạc Ngọc Thần nhận ra điều gì đó và hỏi: "Làm thế nào đệ xác định họ là sát thủ chứ không phải kẻ thù?"

Tạ Khuynh Bùi không trả lời chỉ nói: “Sư tỷ, chúng ta đi thôi.”

Lạc Ngọc Thần: "Cái gì?"

Cô cảm thấy chữ “đi” của Tạ Khuynh Bùi không có nghĩa giống như chữ “đi” của cô.

Tạ Khuynh Bùi nói: "Lễ phong Phượng Quân vào tháng sau sẽ tiếp tục như thường lệ, Vệ Tùng không thể ở bên cạnh tỷ, tỷ còn muốn ở lại sao?"

"Tất nhiên." Lạc Ngọc Thần trả lời theo bản năng, và khi cô định nói tiếp thì chợt dừng lại.

Không thể nói.

Khi Tạ Khuynh Bùi nghe câu trả lời của cô, trong mắt hắn hiện lên một chút mỉa mai.

Không biết hắn đang mỉa mai Lạc Ngọc Thần hay mỉa mai chính hắn vì đã không tự lượng sức mình.

Thấy Lạc Ngọc Thần không nói gì tiếp thì Tạ Khuynh Bùi đã thi triển khinh công và rời đi. Đến khi Lạc Ngọc Thần muốn đuổi theo thì chẳng thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

30.

"Cái gì?! Người to như thế, nói mất là mất!" Tôi không thể ra khỏi giường đi lại được nên tức giận quay trái quay phải trên giường.

Đúng thế, tôi lại không thể di chuyển. Bởi vì vừa rồi nghe được tin tức kích động thì tôi đã té lộn nhào xuống đất.

Lẽ ra tôi nên giậm chân đi tới đi lui rồi ném vài cái ly cái bình để thể hiện sự tức giận của mình nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nằm vặn vẹo như giòi ở trên giường thôi.

"Không thể nào. Các ngươi là bốn chọi một, vậy mà vẫn bị đánh bại?”

Lạc Ngọc Thần cúi đầu, lương tâm cắn rứt nói: "Bệ hạ, là ba chọi hai."

Tôi sửng sốt, âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục kéo đến: "Ngươi là hai?"

Lạc Ngọc Thần: "Vâng."

Tôi: "..."

Tôi cảm thấy tức giận trong giây lát. Dù sao, nếu thật sự muốn đổ lỗi thì tôi cũng chính là người gây ra việc này.

Thừa biết là người có thể chạy thoát mà vẫn lựa chọn để hắn ra ngoài.

Tôi nhắm mắt và bình tĩnh lại.

“Giống như lần trước, đuổi theo hắn!”

Mật vệ: “Tuân lệnh!”

Nói xong, người áo đen rời đi, để lại Lạc Ngọc Thần vẫn đứng đó.

Lạc Ngọc Thần: "Bệ hạ, dân nữ cả gan hỏi một câu, tại sao..."

Cô ta có gan mở lời nhưng vẫn không có gan hỏi tiếp.

Tôi: "Tại sao không nói cho hắn biết kế hoạch?"

Lạc Ngọc Thần gật đầu.

Tôi: "Trẫm có suy nghĩ riêng. Cứ làm những gì ngươi nên làm. Ngươi và Vệ Tùng không được phép rời khỏi cung cho đến khi Tạ Khuynh Bùi trở lại."

Lạc Ngọc Thần: "Tuân lệnh."

31.

Mật vệ, nha môn, các lực lượng khác và thậm chí cả tôi, người đang có vết thương đều ra khỏi cung để tìm hắn.

Phải hơn nửa tháng tôi mới tìm thấy Tạ Khuynh Bùi trong một ngôi nhà bỏ hoang.

Hắn nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, nằm trong đống cỏ khô, trông như sắp c.h.ế.t.

Trên người hắn không có vết thương, có lẽ hắn đã hôn mê ở đây sau nhiều ngày không ăn uống để tránh bị phát hiện.

Tôi tức giận đến mức muốn đứng dậy đánh thức hắn và hỏi tại sao hắn phải làm việc này, mọi chuyện đều có thể thương lượng mà.

Tôi bước tới và ôm hắn từ trong đống cỏ khô.

Quên đi, là tôi nợ hắn.

Vết thương của tôi còn chưa lành nên việc ôm Tạ Khuynh Bùi có chút khó khăn.

Tôi đứng tại chỗ một lúc để ổn định trọng tâm rồi từ từ bước từng bước về phía xe ngựa.

Lúc này, Tạ Khuynh Bùi theo bản năng mở mắt ra, nhìn thấy tôi, hắn cố gắng muốn thoát ra nhưng lại không thể chống cự được, rồi ngất đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã trở lại cung.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Tôi ngồi cạnh giường, trên tay bưng chén cháo.

Tôi múc cháo lên nói: “Mở miệng ra.”

“Ta tự làm được.” Tạ Khuynh Bùi quay đầu tránh muỗng cháo tôi đưa tới.

Tay hắn đã giơ lên nhưng rồi dừng lại.

Hắn cúi đầu, cổ tay bị cùm, dây xích được nối vào giường.

Tạ Khuynh Bùi buông tay xuống, tùy ý lắc lắc cổ tay: “Đây là giam cầm à?”

Tôi thuận tay đặt muỗng trở lại chén rồi nhìn vào mắt hắn hỏi: “Không thể được sao?”

Tạ Khuynh Bùi im lặng, không trả lời.

Tôi đặt chén cháo xuống, bước tới sờ vào cổ Tạ Khuynh Bùi.

"Tại sao ngươi lại chạy? Ngươi có biết nếu ta tới muộn mấy ngày, ngươi có thể sẽ chết trên đống cỏ khô không?"

Sắc mặt của Tạ Khuynh Bùi chợt đỏ bừng, nhưng lại ngoan ngoãn nằm xuống, ánh mắt bình tĩnh như thể hắn đang đợi tôi bóp cổ hắn cho đến c.h.ế.t.

Nhìn thấy hắn như vậy, tôi không khỏi siết chặt tay lần nữa, sắc mặt của Tạ Khuynh Bùi bắt đầu trắng bệch.

Tôi mím chặt môi rồi buông tay ra.

Tôi: “Có vẻ như ngày thường trẫm đã quá dịu dàng với ngươi nên mới khiến ngươi sinh ra những suy nghĩ không nên có. Từ nay trở đi không được phép đi đâu cả.”

Tạ Khuynh Bùi ôm ngực thở hổn hển, thấy tôi sắp đi thì hỏi: “Xin hỏi bệ hạ giam ta vì tội gì?”

Ta nói: “Tự ý bỏ trốn, chỉ tội này thôi cũng đủ định tội ngươi.”

“Chẳng lẽ bệ hạ quên rồi sao, tự ý bỏ trốn thì phải dùng gậy đánh c.h.ế.t, không phải giam cầm ở tẩm cung hay ở trên giường.”

Tôi muốn cắt đứt suy nghĩ về hắn, nhưng tôi không thể làm được.

Không thể buông bỏ, không thể rời đi, như thể đang trêu chọc hắn, đốt cháy trái tim hắn.

Tạ Khuynh Bùi chế nhạo và bắt đầu ho dữ dội.

Tôi: "Cứ làm những gì trẫm bảo ngươi làm. Ngươi không có quyền bàn luận gì cả.”

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

32.

Nói là nhốt nhưng chính là giam cầm.

Kể từ ngày ấy, tôi không bao giờ cho Tạ Khuynh Bùi ra ngoài nữa.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị hắn oán hận, và tôi cũng chuẩn bị sẵn rằng hắn có thể sẽ t.ự t.ử hoặc tuyệt thực.

Nhưng hắn không làm gì cả. Hắn vẫn ăn đủ ba bữa mang đến đúng giờ, thậm chí khi tôi động chạm hay đυ.ng vào thì hắn cũng không né tránh. Chỉ là dù tôi có hỏi thế nào thì hắn cũng không trả lời.

Tiến độ đã đạt 90%.

Chúng tôi cứ như thế cho đến tận đêm trước lễ phong Phượng Quân.

Cảm giác như đêm chung kết sắp đến nên tôi cho người mang chút rượu để chuẩn bị mở tiệc sớm.

Nhưng tôi tham lam, uống quá nhiều và cởi xiềng xích cho Tạ Khuynh Bùi.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường bừa bộn, còn Tạ Khuynh Bùi đã biến mất.

Nói cách khác, hắn lại trốn thoát.