10.
Buổi tối, sau khi ăn uống xong, tôi đi vào tẩm cung chuẩn bị ngủ.
Tạ Khuynh Bùi theo sau tôi và mặc một bộ quần áo màu trắng trơn, với một chiếc thắt lưng ôm chặt lấy vòng eo thon gọn, lộ rõ vóc dáng cực chuẩn.
Tôi: "Tạ Khuynh Bùi, ngươi đi ra ngoài một..."
Tôi dừng lại và thay đổi lời nói: "Tới đây giúp trẫm thay quần áo."
Ồ, bây giờ hắn là người hầu cận riêng của tôi.
Tôi cần phải làm quen với việc này.
Tôi giơ tay đợi hồi lâu nhưng không thấy Tạ Khuynh Bùi có phản ứng gì.
Tôi ho nhẹ và đe dọa: "Thanh kiếm của ngươi..."
Tôi chưa kịp nói xong, Tạ Khuynh Bùi đã bước tới chỗ tôi và nhanh chóng cởi thắt lưng cho tôi.
Tôi ậm ừ, muốn nhân cơ hội này trêu chọc hắn.
Nhưng chiếc thắt lưng đã bị thắt chặt, rất khó mở ra. Tạ Khuynh Bùi tỏ ra bình tĩnh rồi dùng vũ lực xé thắt lưng.
Tôi rêи ɾỉ, eo tôi gần như bị hắn bẻ gãy.
Nhìn vẻ mặt bình thản che giấu cảm xúc của Tạ Khuynh Bùi, tôi chống tay lên hông, cảm thấy vẫn không chịu nổi.
Ngay khi tôi cởϊ qυầи áo, hắn đã quay người rời đi.
Tôi vụng về nắm lấy vạt áo của hắn khiến hắn nhíu mày: “Còn muốn gì nữa?”
Tôi: “Ngươi bây giờ là người hầu riêng của ta, lúc ta ngủ ngươi phải canh chừng.”
Ánh mắt Tạ Khuynh Bùi xưa nay bình thản lại gợn lên một chút tức giận, châm chọc nói: "Khó trách Vệ Tùng không thích ngươi."
Miệng tôi nhanh hơn não: "Hai người chúng ta như nhau cả thôi, Lạc Ngọc Thần cũng không thích ngươi."
Nói xong, tôi và Tạ Khuynh Bùi đều im lặng, thậm chí còn có chút cảm giác là cả hai đã đạt được sự đồng cảm.
Tôi giơ tay vỗ đầu, không, tôi không thích Vệ Tùng, còn Vệ Tùng có thích tôi hay không cũng chẳng phải chuyện của tôi.
Người tôi thích là Tạ Khuynh Bùi, nhưng hắn lại không thích tôi.
Tôi có chút bối rối, nhưng có vẻ như mọi chuyện vẫn ổn.
Không sao cả, Tạ Khuynh Bùi thích ai không quan trọng, quan trọng là tôi thích thân thể của hắn mà thôi.
Bạn biết đấy, trong tiểu thuyết tìm tình yêu thì nói ra lời yêu chính là điều cấm kỵ. Kiểu gì thì nhân vật cũng phải lên bờ xuống ruộng mới hiểu ra chân tình.
Trong đây, mất tay mất chân là chuyện bình thường, nếu không cẩn thận, cả gia tộc có thể bị diệt vong.
Nên khi là Nữ hoàng, tôi nghĩ mình đã tích đức tích phước suốt tám đời mới có được.
Tôi không muốn quá tham lam, chỉ muốn cơ thể của hắn là đủ rồi. Cứ mây mưa cùng nhau, không nên để tình yêu xen vào.
Tôi nằm trên giường và liếc nhìn Tạ Khuynh Bùi. Lòng thầm cười vui hớn hở vì mình đã có được mỹ nam bên cạnh.
11.
Sáng sớm, khi vẫn còn mơ mơ màng màng thì tôi bị kéo vào triều. Mẹ kiếp, đã trở thành người đứng đầu thì phải lên triều từ sáng sớm.
Tôi nhìn lên bầu trời mới tờ mờ sáng, chắc khoảng năm giờ.
Trong vài ngày tiếp theo, Tạ Khuynh Bùi cư xử cực kỳ tốt.
Tôi lên triều, hắn theo tôi.
Tôi phê tấu chương, hắn mài mực.
Tôi ăn, hắn đứng rót trà.
Tôi đi ngủ, hắn thay quần áo cho tôi... À không, hắn chỉ cởϊ áσ ngoài cho tôi.
Tóm lại, hắn rất ngoan ngoãn.
Hắn ngoan đến mức đáng sợ... Và điều này luôn khiến tôi có cảm giác hắn đang chuẩn bị một trận đánh lớn.
12.
“Bệ hạ, Bệ hạ?”
Tôi bừng tỉnh và hỏi: “Cái gì?”
Khi nhìn thấy các vị đại thần bên dưới, tôi nhớ ra rằng mình đang ở trong triều buổi sáng.
Đại thần A: "Tiểu công tử nhà họ Vệ đã qua một thời gian mà vẫn chưa khỏi. Lễ phong Phượng Quân phải làm thế nào đây?”
Tôi uể oải nói: "Như thường lệ đi."
Đại thần A: "Việc này...”
Tôi: “Tư Thiên Giám đã tính toán rồi, chẳng lẽ phải đổi ngày vì y sao?”
Đại thần A im lặng lui xuống.
Tôi hạ tầm mắt nhìn Thừa tướng. Tóc ông ấy đã bạc hơn trước, đoán chừng trong khoảng thời gian này đã lo lắng cho nam chính rất nhiều, đầu óc có lẽ đang tập trung vào chuyện của nữ chính. Nhưng ông ta dùng cách này dò thái độ của tôi thì có chút vụng về.
Đại thần B: “Bệ hạ, thần còn có một việc muốn báo, đó là cuộc săn bắn mùa thu năm nay.”
“Săn bắn mùa thu?”
Tôi xoa cằm, đột nhiên có hứng thú. Đi săn mùa thu là sự kiện thú vị. Trong tiểu thuyết, Hoàng đế có thể bị ám sát, nữ nhân có thể bị g.i.ế.t.
13.
Sau khi hạ triều, Tạ Khuynh Bùi đã đợi từ sớm và theo tôi trở lại cung điện.
Thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, Tạ Khuynh Bùi ngồi xuống cùng tôi.
Hiếm khi hắn chủ động lên tiếng: “Sao năm nay không đi săn mùa thu?”
Nơi Tạ Khuynh Bùi ngồi đợi rất gần đại điện, cho nên hắn có thể nghe được nội dung bên trong.
Nhưng lời này của hắn có chút không thích hợp.
Tôi nhấp một ngụm cháo, chậm rãi hỏi: “Sao, muốn ta đi à?”
Tạ Khuynh Bùi lại im lặng, cụp mi xuống, chậm rãi ăn cháo.
Tôi quay mặt buồn cười nhìn hắn: “Nếu ngươi muốn ta đi săn mùa thu và đưa ngươi theo cùng, ngươi có thể sẽ tìm cách để trốn đi. Nếu ta không đưa ngươi đến đó, thì mật vệ sẽ được điều động đến bãi săn, cung điện này sẽ không còn ai canh gác, và ngươi sẽ dễ dàng trốn thoát.”
Những ngón tay trắng nõn của Tạ Khuynh Bùi nắm chặt chiếc thìa sứ trong giây lát rồi thả ra.
Tôi lấy chiếc khăn tay rồi nhẹ nhàng lau khóe miệng.
“Nếu ta đưa kiếm cho ngươi, tức là ta không sợ ngươi trốn chạy.”
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tạ Khuynh Bùi, ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu ngươi trốn được nửa đường mà bị ta tóm được thì ta sẽ c.h.ặ.t đứt tay chân của ngươi.”
[Đe dọa bằng lời nói được chấp nhận.]
14.
Nói xong tôi đứng dậy, không để ý đến phản ứng của Tạ Khuynh Bùi.
Chết tiệt, tôi thật sự có một kẻ b.i.ế.n t.h.á.i.
Tạ Khuynh Bùi đặt bát xuống, nghiêng người và lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi nhéo tay, miệng cười nham hiểm, cố tỏ ra chiếm hữu và b.i.ế.n t.h.á.i nhất có thể.
Đôi môi mỏng của Tạ Khuynh Bùi hơi hé ra: "Ngươi đang tra tấn ta hay thật sự thích ta?”
Tuân thủ nguyên tắc cưỡng ép tình yêu, tôi trả lời lạnh lùng: "Chiếm hữu và tình yêu có liên quan gì với nhau? Ngươi không xứng với ta."
Tạ Khuynh Bùi: "..."
Hắn quay đi không nói chuyện với tôi nữa, lại cầm bát lên, chậm rãi ăn cháo.
Tôi gãi đầu và bối rối rời đi.
Tạ Khuynh Bùi đã trốn thoát vào đêm đó.
Sáng sớm, tôi không thấy hắn. Tôi ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu.
Là thuộc tính S của tôi bùng phát khiến Tạ Khuynh Bùi sợ hãi bỏ chạy, hay là thuộc tính M của Tạ Khuynh Bùi trỗi dậy, nóng lòng muốn bị c.h.ặ.t đứt tay chân?
Bất kể là vế nào thì sau khi phát hiện Tạ Khuynh Bùi trốn thoát, tất cả mật vệ đều lập tức xông ra điều tra dựa trên manh mối duy nhất chính là chân dung của Tạ Khuynh Bùi được vẽ ra chỉ trong vòng nửa giờ.
Từ đầu đường đến cuối hẻm, thậm chí ở các cổng thành đều bị chặn lại. Và tôi ngồi bắt chéo chân, đang suy nghĩ nên b.ẻ tay trái hay tay phải của Tạ Khuynh Bùi trước