- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Chinh Phục
- Chương 47: Thẳng thắn như thế
Chinh Phục
Chương 47: Thẳng thắn như thế
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Nói đến người hiểu Diệp Gia Hành nhất, Rex tự nhận dù bản thân cậu không lên được ba vị trí đầu nhưng vẫn không rơi ra khỏi hàng năm—- Từ một sinh viên non nớt vừa mới tốt nghiệp bước chân vào đời đến trợ lý vạn năng có chút tiếng tăm thì cậu đã theo Diệp Gia Hành tổng cộng năm năm rồi.
Tuy thời gian năm năm không dài nhưng cũng không ngắn, nếu trong lúc đó hai người luôn chạm mặt nhau từ sáng đến chiều thì sẽ quen thuộc được từng cử chỉ hành động và lời nói của đối phương.
Thế nên lúc đưa Diệp Gia Hành về nhà sau cuộc nói chuyện với Đoạn Nhận, Rex ngước lên kính chiếu hậu để nhìn người đang ngồi trên ghế sau, lo lắng hỏi: “Diệp tổng, anh có sao không…?”
—-Sao mặt anh lại tái nhợt thế…
Diệp Gia Hành ậm ừ đáp lời, có thể thấy tinh thần hắn không nằm trong câu hỏi.
“Thật ra anh không cần phải phí quá nhiều sức đâu.” Rex xoay bánh lái, nhẹ nhàng rẽ xe sang một hướng khác, nói: “Đó đâu phải là công ty của chúng ta… Cố hết sức và nghe theo ý trời là được rồi. Đâu phải chỉ mình anh, bây giờ Đoàn thị mà đóng cửa thì em cũng không tìm được chỗ để ăn cơm mà…”
“Lo lái xe đi.” Diệp Gia Hành chỉ thốt ra bốn chữ đơn giản đó rồi nhắm mắt lại giữ im lặng.
Sau khi hỏi lại vài lịch trình làm việc chi tiết, Rex ngập ngừng thật lâu mới lái xe đi.
Diệp Gia Hành bình tĩnh nhìn chiếc ô tô trắng đi xa khỏi tầm mắt, hắn đứng đó ngẩn người vài phút mới xoay người trở về nhà mình.
Những lời Rex nói chính là lẽ thường… Nói khó nghe hơn chính là ‘cây đổ bầy khỉ tan’. Có khá nhiều người đã đưa đơn xin từ chức, trong đó có một ít quản lý cấp cao… Đoạn Nhận là một người làm việc rất độc đoán, chẳng mấy khi thấy anh chịu dùng lý lẽ để thuyết phục mọi người nên khi sóng gió vừa nổi lên thì lòng người cũng tan hơn một nửa.
Đế giày bước trên nền gạch cứng phát ra tiếng vang khẽ, cửa thang máy lặng lẽ mở ra rồi lại khép vào.
Diệp Gia Hành đứng trước cửa nhà mình đắn đo một lát rồi mới lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.
Trong phòng khách, Tần Thứ về nhà sớm hơn hắn đang ngồi xem một bộ phim về luân lý đời thường cực kì máu chó với bà Diệp… Mỗi người chiếm đóng một cái sô pha, thỉnh thoảng lại trao đổi vài ‘ý tưởng về bộ phim’ với nhau, bầu không khí rất thoải mái.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, bà Diệp lập tức xoay sang, trong mắt vẫn còn nét cười: “Gia Hành về rồi à… Ấy, nấu cơm nấu cơm… Suýt nữa quên mất, hôm nay mẹ có mua nấm dại ngon lắm, để mẹ hầm canh cho các con ăn nha.”
Bà vừa nói vừa đứng dậy đi về bếp.
Tần Thứ ngồi dậy bước sang chiếc sô pha bà Diệp vừa ngồi, anh cầm điều khiển từ xa tắt TV đi rồi thoải mái đến gần chọc đầu ngón tay lên trán hắn, thân thiết hỏi: “Sao sắc mặt em tệ thế này? Đi làm mệt lắm hả?”
Đầu ngón tay anh âm ấm, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc gần hơn khiến họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau trong không khí… Diệp Gia Hành nén những lời muốn hỏi xuống ‘ừ’ khẽ.
Tần Thứ cười cười nhìn bà Diệp đang bận rộn trong bếp, vừa tìm được cơ hội anh đã nhanh chóng ôm hắn vào lòng: “Lại đây ôm anh nào, làm thế… Cả hai sẽ hết mệt ngay.”
“Anh mệt cái gì…? Thường Khanh nói dạo gần đây anh nhàn rỗi lắm cơ mà.” Cơ thể đã
quen với vòng tay anh nên chẳng mấy chốc đã tìm được một tư thế ôm ấp thoải mái.
“Ai nói với em là anh không mệt?” Tần Thứ cười khẽ, ngọ nguậy ăn đậu hủ: “Anh nhớ em mệt muốn chết luôn…”
Tiếng nồi niêu rơi ‘loảng xoảng’ trên sàn vang lên trong bếp… Bà Diệp giơ hai tay che mắt, chân nhích từng bước một.
Bà vừa đi vừa lén nhìn mọi thứ bên ngoài qua kẽ tay, sau khi nhận ra mình đã trở thành người thu hút mọi ánh mắt thì nhanh miệng nói ra câu mà ai cùng thích dùng khi trông thấy mấy cảnh này: “Mẹ chưa thấy gì cả… Hai đứa cứ tiếp tục đi…”
Diệp Gia Hành đẩy Tần Thứ đang đu bám trên người mình ra rồi đi vào bếp. Hắn cúi xuống nhặt cái nồi đáng thương kia lên đoạn hỏi người mẹ đang cố gắng mỉm cười: “Mẹ định làm món gì ạ?”
“Khổ qua nhồi thịt, bông cải xào tỏi, một đĩa cá lù đù vàng hấp đỏ và một tô canh nấm được không?” Vừa nhắc tới cơm là mẹ Diệp lập tức hào hứng: “Gia Hành, con không biết đâu… Hôm nay mẹ mua được mấy quả khổ qua tươi lắm, vị rất ngon.”
Diệp Gia Hành ‘dạ’ rồi xoay đi xắt khổ qua.
Tần Thứ chạy tới sau rất tích cực giơ tay: “Con giúp nữa~”
“Anh thì có phá là giỏi chứ giúp được cái gì…” Diệp Gia Hành không nhìn anh: “Mỗi cái chuyện rửa chén thôi mà tay chân anh lóng ngóng đập hết sạch rồi, để anh vào bếp chắc tai họa kéo tới ùn ùn quá.”
“Anh có phải là Diệp Gia Lâm đâu.” Tần Thứ với lấy một miếng khổ qua đã mất ruột cho vào miệng: “Ứ… Cần anh làm gì không?”
“Xoay ra đằng sau, bước đều ra khỏi nhà bếp… Rồi tự chơi đi.” Diệp Gia Hành giơ dao lên trông rất đáng sợ: “Tần thứ…! Ban nãy anh không có rửa tay!”
Chủ tịch Tần bị ‘tiếng sư tử Hà Đông’ đuổi ra khỏi bếp trông rất uất ức nhưng sự thật là trong lòng anh đang tung bông tung hoa…
—-Có vẻ hành động cố tình đập chén của hôm nọ rất chính xác… ‘Đàn ông cách xa nhà bếp, chỉ cần há miệng chờ ăn’ thôi là được rồi…
Thật ra con người này chính là… Chàng rể lười được tạo ra bởi người vợ chịu khó và mẹ vợ chăm chỉ.
…
Ăn cơm tối xong, bà Diệp đi dạo siêu thị cả một ngày ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên sô pha xem bộ phim truyền hình giờ vàng, yêu hận tình thù và khúc mắc của nam nữ chính cùng với người thứ ba đang lên đến cao trào. Bà Diệp chăm chú ngồi theo dõi bộ phim muốn ngừng nhưng không ngừng nổi.
Diệp Gia Hành đứng ngay cửa phòng ngủ gọi cái tên Tần Thứ đang nằm vặn vẹo lăn lộn trên sô pha.
Hắn đứng nhìn Tần Thứ mỉm cười đi về phía mình, tình cảm ơi đáy mắt anh như mảnh lưới to lớn được giăng ra để dụ dỗ con người ta sa vào sự mềm mại của mình.
Hắn khóa trái cửa lại, nhỏ giọng hỏi anh: “Có… Phải do anh làm không?”
Hắn hỏi câu ấy bằng giọng điệu rất chắc chắn, rất bình thản nhưng cực kì nghiêm túc khiến người đối diện rất khó từ chối trả lời.
Tần Thứ chợt lặng đi rồi cười lờ đi: “Anh làm rất nhiều việc… Em đang hỏi cái nào?”
Diệp Gia Hành híp mắt: “Từ sòng bạc ở thành phố M ba tháng trước… Đến hệ thống máy tính của bộ phận tài vụ bị hỏng… Bao nhiêu sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong cả quãng thời gian dài, em muốn biết anh nhúng tay vào bao nhiêu chuyện.”
Những câu hỏi lạnh như băng ẩn chứa sự quyết tuyệt. Diệp Gia Hành hi vọng hai người sẽ không khiến cho bản thân mình quá nhếch nhác… Trong kế hoạch cầm lên được thì bỏ xuống được hắn đặt ra không kết thúc bằng một cuộc cãi vã chất vấn lẫn nhau.
Thật ra những gì hắn muốn hỏi anh còn nhiều hơn thế… Nhưng khi nói ra hắn lại biến thành những câu hỏi máy móc kia. Hoảng hốt như đang muốn trốn tránh điều gì đó.
Sau khi nghe hắn nói, Tần Thứ thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười. Anh nói: “Gia Hành, anh rất vui vì em đã hỏi… Có những chuyện hỏi ra và giải thích rõ ràng sẽ tốt hơn là giấu trong lòng rồi đoán tới đoán lui. Nếu em chẳng nói chẳng rằng đã gắn cho anh cái mác ‘có tội’ thì anh mới…”
“Vậy thì anh trả lời đi.” Diệp Gia Hành cắt dứt lời tâm tình của anh, kéo chủ đề từ ‘tình cảm’ trở về ‘việc chính’.
“Em ở bên anh lâu nay, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu rõ nhân phẩm và cách làm việc của anh hả?” Tần Thứ bước về phía giường ngồi xuống tựa lưng vào thành giường hỏi: “Từ trước tới nay anh chưa bao giờ thích làm nhân vật chính, anh chỉ muốn làm ‘người xem’ thôi.”
“Vì hiểu được một phần con người anh nên em mới biết… Chẳng có chuyện gì trên đời này mà anh không làm được.”
—-Còn nếu anh đã không muốn làm thì chẳng ai có thể ép anh đi làm cả.
“Dù sao thì…” Tần Thứ vẫn dịu dàng và chân thành cười nói: “Nếu những gì em muốn có nằm trong khả năng của anh thì anh sẽ cho em tất cả… Ý anh là bao gồm là đáp án em muốn nghe.”
“…”
“Chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ? À… Hay là nói từ sòng bạc kia trước đi. Thật ra ban đầu vụ đánh bạc ở sòng bạc nằm trong trung tâm thành phố M ba tháng trước chẳng liên quan gì tới anh cả. Chẳng qua khi đó Thường Khanh vô tình có mặt ở đó, đến khi trở về thì vô tình nhắc một câu ‘không ngờ Đoạn tổng lại rất thích chơi bài, chỉ là vận may của anh ta không được tốt’. Sau khi tìm hiểu mới biết được chuyện tình cờ là sòng bạc Đoạn tổng thường tới lui có chút cổ phần nằm trong tay anh—- Thật sự chỉ có một chút khoảng vài phần trăm thôi. Anh đã sắp xếp người để đẩy anh ta ra chơi ‘với trời’, nhỏ thắng lớn thua… Từng bước dụ anh ta đến chơi lớn. Nói thật, khi đó anh không hề có ý định ra tay với anh ta nhưng Đoạn tổng lại hợp tác tích cực quá nên anh tiện tay đâm thêm một dao thôi.”
“Là một người đàn ông vĩ đại của gia đình, thật lòng anh không thể hiểu nổi tại sao việc bài bạc đó lại có sức hấp dẫn to lớn đến thế… Nhưng Đoạn tổng đã chứng minh bằng hành động của mình. Lần đó… Là cái lần em hỏi anh đó, anh ta đã thua rất nhiều. Thua đến nỗi cạn sạch cả tiền mặt và thẻ vàng trong tay. Số tiền quá lớn nên anh ta không thể bù lại trong khoảng thời gian ngắn, đành phải tạo ra một lỗ hổng rút tiền trong công ty chuyển vào một tài khoảng khống rồi dùng nó để trả tiền đánh bạc và sử dụng kĩ xảo để che mắt người khác… Nhưng sự thật là anh ta đang lấy tiền của công ty để dùng cho bản thân mình. Có lần đầu thì sẽ có lần hai. Trong một tháng em nghỉ phép, mảnh đất Đông Lâm mà Đoàn thị đầu tư đã thất bại, những chi phí tổn thất trong thời kì đầu chìm xuống nước—- Để báo cáo những tháng cuối năm đẹp hơn, Đoạn tổng lại chuyển tiền vào tài khoản khống. Chắc hẳn anh ta cũng biết việc làm đó rất mờ ám nên khi em trở về công ty thì khả năng chuyện đó lộ ra sẽ tăng cao. Đôi khi việc một cấp dưới tài giỏi hơn mình là một áp lực rất lớn. Vì thế, Đoạn tổng đã tước đi phần lớn quyền hạn của em, không để em với tay tới vấn đề tiền bạc để tránh việc bị phát hiện. Nhưng bình thường anh ta quá lệ thuộc vào em nên khi không có em giúp đỡ thì mọi hoạt động trở nên rối bời… Anh chỉ giúp anh ta đâm thủng lớp màng che đi những lỗ hổng tài chính kia thôi.”
Diệp Gia Hành nghe hết đoạn ‘lịch sử’ anh nói, mặt hắn vẫn lạnh tanh không nhìn thấu cảm xúc: “Có thật là chuyện chỉ đơn giản như những gì anh nói không?”
—-Phiên bản này hoàn toàn khác những gì Đoạn Nhận nói, hơn nữa hắn không tin là con người anh lại có những suy nghĩ trong sáng như thế…
“Thật.” Tần Thứ nói rất chân thành: “Chỉ là vai trò của anh ở trong đó chẳng mang đến tác dụng tốt đẹp gì cho cam… Ví dụ như là quấy rối hướng đầu tư của anh ta này, cố tình cạnh tranh với anh ta trong cuộc đấu thầu đầu tư này, lôi kéo mất mấy nhà đầu tư lớn của anh ta này… À, cả cổ phiếu nữa… Dịch chuyển vài chỉ số đánh vào sự tin tưởng của các nhà đầu tư này.”
Nghe Tần Thứ nói những lời tàn nhẫn ấy bằng giọng nói nhẹ nhàng ấy, trong đầu Diệp Gia Hành chỉ còn mỗi sự thất vọng sau khi mọi thứ được xác nhận.
Trước mặt hắn, Đoạn Nhận không hề nhắc đến những việc làm xấu xa của Tần Thứ, anh chỉ thản nhiên tô màu cho sai lầm của mình rồi khen ngợi hành động dang tay giúp đỡ công ty trong tình trạng khó khăn rồi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi gì gì đó… Nhưng sau khi nghe anh ta nói xong, Diệp Gia Hành cảm thấy có gì đó rất sai.
Với những hiểu biết của hắn về Tần Thứ, anh không hề có cái thứ gọi là lòng tốt thích làm việc thiện giúp đời đó… Anh sẽ không bao giờ đánh giá cao công ty này vì hắn đang công tác ở đó mà ngược lại… Muốn đổi được một thứ gì đó thì phải dùng một thứ có giá trị tương đương. Chắc chắn trong lòng anh đã có ý đồ với thứ gì đó của người ta nên mới cực lực đi giúp người như thế.
Nghĩ tới nghĩ lui cả đoạn đường, cuối cùng khi về đến nhà hắn vẫn muốn tìm anh hỏi cho rõ. Thật ra trong lòng hắn có chút lo lắng… Nhưng hắn không ngờ anh lại thẳng thắn thế này, anh công khai làm ‘kẻ lòng dạ nham hiểm’ khiến cơn giận trong lòng hắn không thể bùng phát.
Hơn thế nữa… Dù sao đó cũng là… Công ty của hắn…
—-Anh có cần phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt chẳng nể mặt ai như vậy không?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Chinh Phục
- Chương 47: Thẳng thắn như thế