- 🏠 Home
- Linh Dị
- Khoa Huyễn
- Chinh Phục Dị Thế
- Chương 3
Chinh Phục Dị Thế
Chương 3
Trần Kiên vội vã vắt chân lên cổ mà chạy trốn, anh len lỏi lách mình qua những đống đổ nát. Đôi mắt anh cảnh giác nhìn lướt qua mọi ngóc ngách xung quanh. Lần đầu tiên sau khi xuyên không, anh cảm thấy rõ ràng rằng bản thân đang ở trong một thế giới khác. Đây không còn là nơi an toàn và quen thuộc của anh mà là một vùng đất đầy hiểm nguy và chết chóc, nơi những sinh vật đáng sợ được gọi là quỷ dị rình rập con người, hòng săn gϊếŧ bất cứ ai không đủ mạnh. Dưới anh trăng trắng bạc, anh liều mình chạy trốn cho đến khi không còn cảm thấy cơn lạnh lẽo sau lưng nữa. Con quỷ dị đó không phát hiện ra anh.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, giữa khoảng không im ắng đột ngột vang lên tiếng gào thét đinh tai. Tiếng hét của ai đó, tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Kiên giật mình quay về hướng tiếng kêu phát ra, đồng thời, âm thanh lạnh lẽo quen thuộc của Hồn Ký lần nữa vang lên trong đầu kèm một bảng thông báo:
[Hồn Ký - Trần Kiên]
Nhiệm vụ khẩn cấp: Cứu người thức tỉnh và tiêu diệt quỷ dị cấp E.
Phần thưởng: 50 điểm kinh nghiệm, 20 Xu Hồn, 1 Tinh thể năng lượng.
Thất bại: Giảm 10% chỉ số tốc độ trong 24 giờ.
Chỉ số hiện tại:
Năng lực hiện tại: Phản Lực cấp E
Cấp bậc năng lực: E
Xu Hồn: 10
Điểm kinh nghiệm: 50
Tinh thể năng lượng: 0
Trị số cơ bản:
Sức mạnh: 20
Tốc độ: 18
Phòng thủ: 15
Năng lượng: 10
Kiên lập tức nắm bắt tình hình. Anh hít sâu, tập trung, rồi lao về hướng tiếng hét với tốc độ nhanh nhất có thể. Không phải vì phần thưởng, cũng không phải vì sợ hình phạt mà là vì có người đang gặp nguy hiểm, có người đang cần sự trợ giúp. Tuy anh đã sống lay lắt và tầm thường trong suốt 27 năm qua nhưng sự dũng cảm và yêu thương đồng bào vẫn được ông cha truyền lại qua từng thế hệ, nó thấm vào tận xương tủy, chảy qua huyết quản của mỗi con người Việt Nam. Đến gần hiện trường, anh thấy một cảnh tượng kinh hoàng, một nhóm năm người đang nằm rải rác trên mặt đất, chỉ còn một người duy nhất còn sống, gắng gượng chống lại một sinh vật khổng lồ, dị dạng. Đó là một con quỷ dị cấp E.
Kiên đứng ngây ra một thoáng, hơi thở anh nặng nề. Năng lực Phản Lực vô thức tụ lại trên cánh tay. Con quỷ dị này không giống với con anh gặp lúc mới tới thế giới này. Nó cao gấp đôi người bình thường, đôi mắt đỏ rực như máu, sắc lẻm và lạnh lẽo, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Làn da xám nhợt nhạt của nó phủ đầy vết nứt, bên trong ẩn hiện những tia sáng đỏ rực như nham thạch.
Người lính duy nhất còn sống sót bị đánh bay ra sau, đập mạnh vào thân cây đổ nằm ngang trên chiến trường, anh ta cố gắng đứng lên nhưng rồi lại gục xuống, hơi thở đứt quãng và đôi mắt dại đi. Anh ta nhìn con quỷ với vẻ mặt vô hồn, tay cầm thanh kiếm có chút lóng ngóng run rẩy, gần như vô lực. Nhận ra có người vừa tới, chưa kịp mở lời cảnh báo cho người vô tội vừa xuất hiện mau trốn đi thì ánh mắt anh ta lóe lên một tia hy vọng mong manh khi thấy cánh tay phủ đầy ánh sáng xanh của người đó, anh ta hướng về phía Kiên, thều thào cầu xin sự giúp đỡ: "Giúp tôi... hãy cứu chúng tôi..."
Kiên cảm nhận được sự khẩn thiết, run rẩy và chờ mong trong giọng nói yếu ớt đó. Không chần chừ, anh tiến lên một bước, đôi mắt dán chặt vào con quỷ đang đứng sừng sững phía trước. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm lòng anh, nhưng cũng khiến anh càng thêm quyết tâm. Nếu anh muốn sống sót, nếu anh muốn mạnh hơn, nếu anh muốn cứu người lính đó thì phải đối đầu và vượt qua nỗi sợ này.
Kiên nghiến răng, rồi lao thẳng về phía con quỷ, tay vung ra một cú đấm đầy sức mạnh. Năng lực Phản Lực của anh phát động, tạo nên một luồng lực mạnh mẽ đẩy thẳng về phía sinh vật gớm ghiếc kia. Con quỷ hứng trọn cú đấm, cơ thể khổng lồ lảo đảo một chút nhưng rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Quỷ dị gầm lên, nó xoay người, đôi mắt đỏ rực xoáy thẳng vào Kiên như một lời cảnh cáo cho con mồi ngu ngốc không biết tự lượng sức mình. Nó lao tới, móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao chém thẳng xuống, cắt ngang không khí. Kiên bật ngược lại, tránh cú chém trong gang tấc, nhưng con quỷ không ngừng lại. Nó tiếp tục vung tay, từng cú đấm và cú chém như muốn xé nát con mồi đối diện. Những đòn tấn công của nó mạnh đến nỗi lưu lại trên mặt đường từng vết cào dài, từng vết lõm sâu hoắm. Dưới ánh trăng, cái mồm đầy răng nhọn trắng phau dính đầy máu thịt của nó trông thật rợn người.
Người lính còn sống sót, dù đang bị thương nặng cũng cố gắng chống đỡ thân thể lết tới bên Kiên, có lẽ thấy được hi vọng, anh ta cầm thanh kiếm của mình lao vào hỗ trợ. Người lính hét lớn: “Cẩn thận! Đừng để nó đánh trúng! Con quỷ này là cấp E, mạnh hơn bất kỳ con nào chúng tôi từng đối mặt! Cho dù anh là cấp E cũng phải cẩn thận. Hiện tại chỉ còn mỗi tôi với anh thôi."
Kiên gật đầu, vẫn tập trung né tránh và phản đòn khi có cơ hội. Với sự phối hợp của người lính, Kiên dần tìm ra nhịp độ. Anh bật ra đòn Phản Lực, đẩy lùi con quỷ để tạo khoảng trống, trong khi người lính tận dụng khoảng hở để tấn công. Dù không thể gây sát thương nặng nhưng cũng tạo ra cho nó nhiều vết thương. Cả hai người bắt đầu hao mòn sức lực. Người lính vốn đang bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, vết máu thấm ướt bộ quân phục đã sớm rách tả tơi, hành động càng ngày càng chậm. Trần Kiên cũng thở hổn hển, việc liên tục sử dụng năng lực khiến cho anh hơi choáng váng. Trận chiến càng ngày càng căng thẳng, chỉ cần một chút sơ xuất sẽ mất mạng ở đây.
[Tim] Hồn Ký nhắc nhở.
Trong một khoảnh khắc, Kiên tìm thấy cơ hội. Anh dồn toàn bộ sức mạnh vào cú đấm, đẩy luồng Phản Lực về phía trái tim con quỷ. Con quỷ hét lên, ngã về sau, cơ thể nó rung lên như thể đang hấp hối. Kiên không bỏ lỡ, anh tiếp tục dồn hết sức vào những cú đấm dồn dập vào tim con quỷ khiến nó dần yếu đi và rồi nằm yên bất động. Trước ngực con quỷ là một cái lỗ máu. Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong đầu anh, báo hiệu nhiệm vụ đã hoàn thành.
[Hồn Ký - Trần Kiên]
Nhiệm vụ hoàn thành: Cứu người thức tỉnh và tiêu diệt quỷ dị cấp E.
Phần thưởng: 50 điểm kinh nghiệm, 20 Xu Hồn, 1 Tinh thể năng lượng.
Chỉ số hiện tại:
Năng lực hiện tại: Phản Lực cấp E
Cấp bậc năng lực: E
Xu Hồn: 30
Điểm kinh nghiệm: 100
Tinh thể năng lượng: 1
Trị số cơ bản:
Sức mạnh: 22
Tốc độ: 20
Phòng thủ: 17
Năng lượng: 12
Kiên thở phào nhẹ nhõm, đổ người ngồi phịch xuống đất, mồ hôi ướt đẫm, ánh sáng xanh quanh cánh tay dần dần tản hết, chiếc dép lê bên chân trái đã văng tận đi đâu, chiếc bên phải cũng đã đứt nửa cái quai, bộ quần áo ngủ bị quỷ dị cào rách dính vào da, trông có chút thảm. Bên cạnh anh, người lính cũng nằm dài, ánh mắt dán chặt vào những thi thể không còn toàn vẹn của đồng đội, trên gương mặt không giấu được vẻ đau đớn.
“Bọn họ... là đồng đội của tôi.” người lính thì thầm, giọng khản đặc. "Chúng tôi đã từng cùng nhau vào sinh ra tử... vậy mà giờ...” Anh ta nắm chặt thanh kiếm, nước mắt rơi không ngừng. “Bọn quỷ dị ngày càng mạnh lên, còn chúng tôi... chỉ là những đội cấp F, không phải đối thủ của chúng.”
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Kiên cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi cay đắng khó tả. Anh có thể cảm nhận được sự mất mát và đau đớn mà người lính đang trải qua.
Người lính ngước lên, nhìn Kiên với ánh mắt đầy biết ơn xen lẫn chút hy vọng. “Anh... anh không thuộc đội quân nào, đúng không?”
Kiên gật đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy mong chờ của người lính.
“Chúng tôi... rất cần những người có sức mạnh như anh." người lính tiếp tục. "Nếu có thể... hãy gia nhập khu an toàn nơi quân đội chúng tôi bảo vệ. Ở đó, anh sẽ được rèn luyện thêm và cùng chúng tôi chiến đấu để bảo vệ những người còn sống sót. Anh yên tâm, chỉ cần gia nhập quân đội, đất nước sẽ không quên ơn anh."
Trong đầu Kiên, giọng nói của Hồn Ký lại vang lên:
[Hồn Ký - Trần Kiên]
Nhiệm vụ phụ: Gia nhập căn cứ khu an toàn số 1.
Phần thưởng: 30 điểm kinh nghiệm, 10 Xu Hồn.
Thất bại: Khóa toàn bộ kỹ năng trong 24 giờ.
Chỉ số hiện tại:
Năng lực hiện tại: Phản Lực cấp E
Cấp bậc năng lực: E
Xu Hồn: 30
Điểm kinh nghiệm: 100
Tinh thể năng lượng: 1
Trị số cơ bản:
Sức mạnh: 22
Tốc độ: 20
Phòng thủ: 17
Năng lượng: 12
Kiên trầm ngâm nhưng trong lòng đã có quyết định. Anh gật đầu, nói với người lính: “Được rồi. Tôi sẽ đến khu an toàn của cậu."
Người lính mỉm cười yếu ớt, đôi mắt ánh lên ánh sáng long lanh. Anh ta lảo đảo đứng dậy, chào kiểu chào quân đội với anh rồi thì thầm: “Cảm ơn anh... vì đã cứu tôi... vì đã giúp tôi trả thù cho đồng đội.”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Khoa Huyễn
- Chinh Phục Dị Thế
- Chương 3