"Tiểu Diệp của chú rất có thể....đã không còn....trên đời nữa."
Trong sự im lặng gần như nghẹt thở, Diệp Minh Viễn nghe thấy một tiếng nấc nghẹn ngào, ông quay đầu lại nhìn, lỗ tai đột nhiên "oành" một cái, giống như có cái gì đó nổ tung trong đầu, không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, ông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của vợ tựa như như một mảnh lá khô bị gió xé rách, im hơi lặng tiếng rơi xuống thảm.
Giống như chiếc đao cùn kia đã uống cạn máu trong lòng ông giờ tìm được con mồi mới, nó xé rách ngực ông, cùng với một tiếng la hét điên cuồng lao về phía người phụ nữ đang ôm ngực rêи ɾỉ đầy đau khổ trên mặt đất.
"Dung Dung!"
Trình Ngộ Phong nghe được hai tiếng này ở đầu dây bên kia lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra, anh xuống hầm để xe lấy xe vội vàng chạy qua, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Mới vừa lên đến đường cao tốc, điện thoại di động đang kết nối truyền đến giọng nói của ông nội Trình: "Dì Chiêu ngất đi, vừa được đưa lên xe cứu thương rồi, cháu qua thẳng bệnh viện trung ương thành phố đi."
"Vâng". Trình Ngộ Phong nói, "Cháu biết rồi."
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ xe, vầng sáng nhu hòa chiếu lên khuôn mặt anh phản chiếu đường cong gò má nhìn hơi trong trẻo lạnh lùng, đầu mày anh nhíu chặt tràn đầy sự lo âu.
Tình huống quả nhiên không quá lạc quan như Trình Ngộ Phong nghĩ, lúc anh chạy tới bệnh viện, Dung Chiêu đã vào phòng cấp cứu, Diệp Minh Viễn và ông nội Trình chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy cháu trai xuất hiện, ông nội Trình vội vàng chống gậy đứng dậy, Trình Ngộ Phong nhanh chóng đi tới, ánh mắt hai ông cháu vừa gặp nhau thì đã hiểu rất nhiều nội dung không cần thông qua ngôn ngữ để giải thích.
Trình Ngộ Phong nhìn về phía Diệp Minh Viễn đang ngồi trên ghế.
Lúc này, Diệp Minh Viễn nhìn giống như một pho tượng, mười ngón tay ông thẫn thờ đặt trên đầu gối, ánh mắt vô hồn nhìn mặt đất, cả người an tĩnh đến đáng sợ.
Một sự bi thương đến mức tận cùng bao trùm toàn bộ con người ông, không có bất kì lời an ủi nào, cũng không có cách nào để trấn an ông được.
Ngay cả Trình Ngộ Phong là một người xử lý mọi chuyện cân nhắc chu toàn mà lúc này cũng chỉ có thể làm một việc duy nhất là ngồi bên cạnh cùng ông, người đàn ông trung niên này vừa phải chịu nỗi đau mất con, bây giờ vợ lại xảy ra chuyện, sống chết chưa biết. Anh chỉ có thể im lặng ngồi bên cạnh để ông có nơi dựa vào.
Lúc Trình Ngộ Phong ngồi xuống dù động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng dãy ghế dính liền nhau nên vẫn có sự lung lay, vậy mà mắt Diệp Minh Viễn cũng không nháy một chút.
Thật ra trong lòng ông rất bình tĩnh.
Bên trong cánh cửa kia là người vợ hai mươi năm sống nương tựa lẫn nhau đang cấp cứu, ông ở ngoài này đợi một kết quả, hoặc là tốt...... hoặc là xấu.
Một cánh cửa mỏng manh thế kia mà lại là giới hạn ngăn cách giữa sự sống và cái chết, trong lòng Diệp Minh Viễn tĩnh tâm đếm từng giây, từng phút đồng hồ, một giây, hai giây, ba giây.....
Một tiếng trôi qua.
Ông nội Trình rời mắt khỏi đồng hồ đeo tay, nhìn lên đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, trong mắt tràn đầy lo lắng và đau thương trùng trùng điệp điệp.
Buổi đêm gần nửa tháng trước, tại bệnh viện trung ương thành phố A, ông cũng ở ngoài phòng cấp cứu chờ như vậy, đến tận khi đèn tắt, sau đó chính mình tự tay đưa tiễn một sinh mệnh như chiếc đèn đã cạn dầu.
Theo lý thuyết thì sống đến cái tuổi này, ông đã xem nhẹ sinh tử từ lâu rồi, nhưng nhìn thấy Diệp Minh Viễn như vậy, ông nội Trình vẫn không nhịn được mà bận tâm.
14 năm trước, vận mệnh tàn nhẫn mang đứa con gái thông minh lanh lợi đi mất đã không khác gì lột da róc xương, lấy đi nửa cái mạng của Diệp Minh Viễn, nếu lần này Dung Chiêu có làm sao....
"Tạch" một tiếng, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.
Đèn phòng phẫu thuật tắt giống như đảo ngược công tắc, lần nữa khởi động lại Diệp Minh Viễn, ông vội vàng đứng lên, do ngồi lâu khiến chân ông tê dại, suýt chút nữa ngã nhào xuống, may là Trình Ngộ Phong bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ ông.
Bác sĩ bỏ khẩu trang ra, ông ấy mang tới một tin tức tốt nên bước chân đi về phía thân nhân người bệnh cũng nhẹ nhàng mấy phần.
Từ trong miệng bác sĩ nghe được bốn chữ "Cấp cứu thành công", Trình Ngộ Phong cảm giác được sức nặng trên cánh tay nháy mắt đã tăng lên nhiều, đó chính là những bàng hoàng, cô đơn, bất lực tựa như bị treo giữa không trung thì bây giờ đã hoàn toàn rơi xuống, tất cả đều hóa thành an lòng, anh bình tĩnh quan tâm người đàn ông đang thất thố này, đỡ Diệp Minh Viễn với hai chân như nhũn ra đi vào trong.
Diệp Minh Viễn cảm kích vỗ vỗ cánh tay anh.
Trình Ngộ Phong đi ra ngoài, để không gian lại cho hai vợ chồng đang mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Diệp Minh Viễn quả thật mệt mỏi vô cùng, ông tìm tay của vợ, cầm ba bốn lần mới được, ông nhẹ tựa trán mình lên trán bà, nước mắt cuồn cuộn chảy ra.
Dung Dung, em đừng bỏ anh lại.
Mùa hè trời tối trễ nhưng cũng tối nhanh, gần như nháy mắt một cái, mặt trời đã bỏ lại những ngôi sao và biến mất đằng sau dãy núi xanh, hoàng hôn đúng hẹn tới thăm bị ánh đèn chắn lại ngoài cửa sổ.
Trong phòng bệnh là tiếng thút thít của một người đàn ông mà hơn nửa đời người chưa bao giờ lộ ra sự yếu đuối của mình.
***
Sau khi ánh trăng lên, bầu trời đêm phủ đầy sao, Trần Niên vẫn không nhận được hồi âm của mẹ và Trình Ngộ Phong, cô nhàm chán lật giấy nháp xem, đề Vật lý kia rất khó, liên quan đến một vài kiến thức khác làm tốn không ít thời gian của cô, nhưng mà cuối cùng cô vẫn giải được hết.
Quá trình giải đề cũng chụp ảnh gửi cho Trình Ngộ Phong, chỉ là mãi mà anh không trả lời lại.
Có thể anh đang bận bịu nên không thấy tin nhắn nhỉ.
Trần Niên lấy dầu xoa lên vết muỗi đốt trên cánh tay và bắp chân, vừa mới đóng nắp bình thì nghe thấy bà ngoại gọi cô: "Niên Niên."
"Cháu đây!"
Trần Niên để tóc ướt, mang cả người đầy mùi dầu đi vào căn phòng mờ tối.
Bà ngoại ngồi ở mép giường, bóng dáng gầy gò chiếu vào tấm màn cũ kỹ: "Niên Niên, cháu ăn cơm chưa?"
Trần Niên sửng sốt một chút: "...Cháu ăn rồi ạ."
Bà ngoại cười híp mắt gật đầu: "Vậy thì tốt." Lại vỗ vỗ giường, "Tới đây trò chuyện với bà ngoại nào."
Trần Niên từ từ ngồi lên, hai cái bóng cùng chiếu lên tấm màn.
Bà ngoại kéo tay cô hỏi: "Mẹ con đi làm còn chưa trở về à?"
"Chưa....ạ."
Bà ngoại nhìn về bóng tối phía ngoài cửa sổ bằng gỗ, trầm tư một lúc lâu, lại quay đầu hỏi cô: "Niên Niên, cháu ăn cơm chưa?"
"Cháu ăn rồi ạ."
"Vậy thì tốt."
Bóng đèn nhỏ trên vách tường bị mấy con bướm đêm lượn lờ xung quanh khiến cho ánh sáng cũng chập chờn, ánh đèn lúc sáng lúc tối, trên màn là hai cái bóng gần sát nhau, nhìn vào thì thấy giống như có một đôi tay đang ôm lấy Trần Niên, cô cố gắng lui mình ra một khoảng cách, lén lút đưa tay lau khóe mắt.
Không sao, không có gì ghê gớm cả, chỉ quay lại như ban đầu thôi mà.
Đêm nay, Trần Niên không quay về phòng mình mà ngủ bên cạnh bà ngoại, trong giấc mơ của cô có mùi dầu và mùi thuốc Đông y nhàn nhạt, cô còn mơ thấy mẹ cầm theo hành lý ra cửa, đi ba bước đã quay đầu lại: "Niên Niên, con phải ngoan ngoãn nhé, cố gắng chăm sóc bà ngoại cho tốt, biết chưa?"
Trần Niên đuổi theo đến cửa, nhìn theo bóng dáng mẹ càng lúc càng xa, "Con biết rồi, mẹ cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé."
Đêm ngắn mộng dài.
Chân trời vừa lộ ra tia nắng ban mai, Trần Niên đã bị tiếng gà gáy cách vách đánh thức, cô khẽ dụi dụi mắt đi ra ngoài, cầm bàn chải đánh răng và cốc nước ngồi xổm cạnh giếng đánh răng.
"Ò ó o o o o o o........"
Tiếng gáy gần vô cùng, Trần Niên sợ tới mức suýt nữa thì làm rơi cái cốc, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cành cây đang đong đưa là một cái mông gà trụi lủi.
Cô cụp mắt, tiếp tục đánh răng, lại cảm thấy hơi kì lạ bèn ngước mắt nhìn, một đôi mắt bé bằng hạt đậu xanh đang từ trên cao ngó xuống, nhìn cô chằm chằm, giống như đang kiểm tra xem cô định làm gì.
Trần Niên: "..........."
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Con gà trống này sau lần bị Tây Thi đậu hũ ám toán thì buổi sáng cũng không dám ra khỏi nhà, có lẽ là sợ không biết ở đâu lại nhảy ra một người mai phục úp cái sọt vào nó.
Thật đáng thương quá đi.
Rõ ràng là ân oán của người, vậy mà một con gà vô tội lại phải gánh hậu quả.
Trần Niên đánh răng xong rồi vào nhà, bốc một nắm thóc rải vào chân tường, con gà trống không biết sợ là gì, lập tức vỗ vỗ cánh từ trên cây nhảy xuống.
Chờ đến khi mặt trời lên cao, con gà gáy vang lần nữa thì bóng dáng vợ chồng Lộ Cát Tường mới xuất hiện trước cửa.
Trần Niên chải đầu, tối hôm qua tóc còn chưa khô cô đã đi ngủ nên tóc rối thành mấy túm, không dễ chải. Cô nhìn xuyên qua song cửa sổ thấy cậu đi vào sân, mợ còn đi theo phía sau, Trần Niên kinh ngạc tới mức chải đứt mất mấy sợi tóc.
Hôm nay không phải mặt trời mọc đằng Tây chứ?
Bộ dáng của mợ vẫn là mũi hỉnh lên trời, ánh mắt giống như kim châm soi mói khắp các nơi trong sân, cuối cùng dừng trên người Trần Niên. Mắt của bà nhìn về phía cô nhưng trong mắt ba thật ra không có cô.
Mười mấy năm qua, bà đã luyện công phu "không coi ai gì" tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Lộ Cát Tường phá vỡ sự yên lặng trước tiên, ông ta ho nhẹ một tiếng để Trần Niên chú ý, sau đó lại đứng thẳng trước mặt bà vợ mà mình chưa bao giờ thẳng eo quá gối: "Trần Niên, cháu..... Mẹ cháu đã thương lượng qua với cậu, nếu cháu muốn đi Nhất Trung học thì bà ngoại sẽ ở với chúng ta."
Hóa ra mẹ cô đã sắp xếp mọi chuyện hết rồi.
Trần Niên thở phào một hơi.
Nhưng mà cô không biết kết quả bày ra trước mắt cô bây giờ đã phải chịu rất nhiều những khó khăn trắc trở.
Hai ngày trước, Lộ Cát Tường nhận được tin tức bảo ông đón mẹ sang để chăm sóc, có điều ông ta không cân nhắc được nên nói với vợ thế nào mới tốt, hơn nữa phong ba con gà trống kia khiến cho cuộc nói chuyện này càng không thích hợp, mãi cho đến tối hôm qua.
Sau một hồi ra sức hầu hạ vợ, ông ta mới nói hết mọi chuyện ra.
Miêu Phượng Hoa bác bỏ ngay lập tức: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Một tháng được không ít tiền đâu."
"Bao nhiêu tiền cũng không có cửa đâu!" Trong lòng Miêu Phượng Hoa gảy bàn tính vang leng keng, người như Lộ Như Ý thì có thể đưa được mấy đồng trinh chứ?
Lộ Cát Tường nói ra một con số.
Miêu Phượng Hoa gần như không thể tin được: "Nhiều vậy à?"
Lộ Cát Tường diễn tả bằng năm ngón tay, sau đó lại gần vợ nói thầm mấy câu, mắt Miêu Phượng Hoa trừng lớn như chuông đồng, ra sức hít mấy hơi: "Ông nói đều là thật à?"
"Việc này sao tôi có thể nói giỡn với bà được chứ?"
Cuối cùng thì Miêu Phượng Hoa cũng đồng ý: "Vậy.....thì đón mẹ về, tuy nhiên, tôi nói trước, đón về thì cũng là ông chăm."
Lộ Cát Tường đương nhiên đồng ý.
Việc này cứ như vậy mà quyết định.
****
Lộ Cát Tường nói: "Không bằng hôm nay đón bà qua luôn đi."
Dựa theo ước định, khi nào đón mẹ về thì mới đưa tiền cho ông ta, tiền chưa vào trong túi, cảm giác vẫn chưa yên tâm nên mới sáng sớm hôm nay hai vợ chồng ông ta đã đi sang đây.
"Không cần gấp như vậy chứ ạ?" Trần Niên nhìn về phía mợ, cô biết bà ấy mới là người chân chính có quyền nói chuyện.
Miêu Phượng Hoa tỏ vẻ không sao cả, bỏ lại một câu: "Mấy người tự mình xem thế nào mà làm" rồi xoay người bỏ đi, giống như ở chỗ này thêm một phút đồng hồ sẽ làm bẩn giày của bà vậy, có điều khi bà ta bước qua cánh cửa bỗng đứng lại, hơi nghiêng đầu nhìn ô cửa sổ giấy bị gió thổi bung ra còn chưa kịp dán lại, than một câu: "Thật là đáng thương."
Cậu dùng lưng mình che khuất chỗ cửa, nói với Trần Niên: "Nhanh đến trường đi, cậu ở lại chăm sóc bà ngoại cháu."
Trần Niên như lọt vào sương mù, không nói ra được rốt cuộc chỗ nào không đúng, nghĩ rằng sau này bà ngoại đã có người chăm sóc vẫn khiến cho cô vô cùng vui vẻ, tuy vui vẻ nhưng cũng phải cố gắng đè nén.
Ngay lúc cô đi xe đạp qua cầu thì Trình Ngộ Phong gọi điện thoại tới.
Phía sau là cây cầu, bên cầu có vài người đi lại, dưới cầu có một đám hoa phượng tiên nở rộ trong ánh nắng mặt trời vô cùng xinh đẹp, buổi sáng hôm nay thật là tuyệt.
Sau khi nhận điện thoại, khóe mắt đuôi mày của Trần Niên đều là ý cười: "Chào buổi sáng cơ trưởng."
"Thật xin lỗi." Giọng nói của Trình Ngộ Phong ở đầu dây bên kia vô cùng trầm: "Tối hôm qua tôi không thấy tin nhắn của em."
Trên thực tế, cả một đêm qua anh không ngủ, mãi cho đến khi xác định tình hình của Dung Chiêu đã ổn định thì thần kinh đang bị buộc chặt mới được thả lỏng.
"Em cũng đoán vậy". Trần Niên cười hihi.
Tiếng cười ngây thơ trong sáng vô cùng động lòng người, tưởng tượng tới dáng vẻ cô ấy lúc cười rộ lên, hai tròng mắt trong suốt như có nước thì Trình Ngộ Phong cũng không tự giác mà cười theo.
"Cơ trưởng, anh quay về thành phố A chưa?"
"Chưa, tôi vẫn còn đang ở thành phố S."
"Thật ạ?" Mặc kệ mọi việc còn chưa chính thức quyết định, Trần Niên đã không kiềm chế được muốn chia sẻ niềm vui sướиɠ cùng anh: "Em nói với anh một tin tốt nhé, em sẽ đi học ở Nhất Trung".