Sau khi nó mon men trở lại cái tấm bảng bản đồ lần này thì nhớ chính xác lối đi ,khối nhà C3 qua 2 cái cầu leo cầu thang lên tầng 5 phòng cuối dãy.
Lên đến nơi nó thở hổn hển rủa : cái trường to thế này mà đến cái cầu thang máy cũng chả có hiện đại quá cũng quên mất thứ quan trọng muốn dìm chết con người ta đấy mà.
Phòng 507 kia rồi nó ngước lên nhìn 3 chữ to đùng PHÒNG HIỆU TRƯỞNG. Lạy thánh Ala cầu mong ông ta nói nhanh nhanh để còn được về.-nó nghĩ thầm rồi lấy tay vặn khóa cửa bước vào.
-Dạ.Em chào thầy -nó chào khi nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế.
-Em là học sinh mới chuyển đến ,nào ngồi xuống đây.ông ta nói rồi chỉ tay xuống cái ghế.
Nghe giọng quen quen nó bất giác hỏi:-Thầy là?
Ông thầy quay ra làm nó ngạc nhiên tột độ-Sao chú lại là hiệu trưởng?
-Bộ không được sao-ông Vương hỏi vặn lại nó.
-Nhưng chú..
-Gọi là thầy.Sao ngạc nhiên lắm hả nhìn mặt cháu kìa ngậm mồm vào.
-Kêu cháu là cháu mà lại bắt gọi là thầy.cháu tưởng chú vô tù rồi chứ?-nó lấy lại thái độ bình thường.
-Ta tội gì mà phải vào tù.Công an dám bắt ta chắc.-ông Vương vênh mặt .
-Thôi ạ nhờ ai mà chú không bị bọn giang hồ trả thù?-nó kênh kiệu hơn.
-Chú biết là nhờ ơn đứa cháu bất đắc dĩ này mà.
-Chắc lại nhờ ông cháu ra tay chứ gì ? Chú lại ngồi đây hưởng lộc thế này nhất chú nhá.-nó ngoắc tay ông Vương.
-Thôi ta biết rồi khổ lắm cơ.-ông Vương cũng hùa theo nó.
-Stop bộ không cho cháu vào lớp hả?.Có chú làm hiệu trưởng ở đây thảo nào vào trường này dễ thế.ông cháu lại nhờ chú săn sóc cháu chứ gì?-Cả hai đều không đùa nữa.
-Đây là hồ sơ của cháu xem qua đi.-ông Vương đưa cho nó.
-Tên cháu chuyển sang là Hồ Hạ Nguyên sao.Mà học vượt lớp nữa cháu đủ tuổi vào trung học rồi thây gì phải vượt thêm một lớp.?-Nguyên ngơ ngác hỏi.
-À vì lí do cháu vào đây học thì phải học chung khối năm việc xảy ra cho Ánh Kim chứ.Hỗ trợ thêm cho cháu đỡ mất công chạy nơi này sang nơi khác.
-Nhưng vị hôn thê của bà ta học lớp 12 rồi mà ?
-Cháu cũng nghe tình hình học sinh trường này rồi chứ cháu sẽ học chung cùng 4 tứ trụ trong Evil bang tuy hơi thiệt nhưng cháu giỏi mà lo gì.
-Ông đã bảo không can thiệp để cháu tự lo mà sao giờ lại sắp đặt như vậy chứ.-”Quả này cháu có về thì ông biết tay”-Nguyên tức sôi máu.
-”Chúc cháu bình yên vô sự, cầu chúc cháu nguyên vẹn trở về”-lời chúc ông Thái dành cho nó.
-Cô Thanh lên văn phòng có chút chuyện-ông Vương trở lại chỗ ngồi bấm điện gọi ai đó.
Một lúc sau.
-Thầy cho gọi tôi.một phụ nữ tầm 35t bước vào,Nguyên quan sát từ đầu đến chân rồi bắt gặp ánh mắt bất thường của hai người khi đối diện nhau, nó ngầm hiểu ra đắc chí cười.
-Đây là học sinh mới chuyển vào lớp cô.Giờ cô đưa em ý đi nhận lớp.
-Dạ vâng-rồi cô Thanh tiến lại phía nó ra hiệu cho nó đi theo.
Đợi cô Thanh đi qua cánh cửa nó liếc mắt quay lại nói nhỏ:
-Ông chú này, quyết định sớm đi không tuột mất hạnh phúc-rồi nó chạy thẳng cười khúc khích.
Theo gót cô Thanh chả ai nói câu nào với nhau,nó đành đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, cả một công trình hiện đại đan xen tầng lớp kiến trúc cổ.Hai hàng đường đi bên trên mái vòm cây uốn khéo léo.Giữa sân khu C(khu nhà hiệu bộ) một khuân viên nhỏ vòng quay những hàng hoa nở rộ.Ước gì nó được ngắm thêm lâu hơn nữa.
Hai người đi thẳng tới khu các dãy lớp san sát nhau, đường đến đó có đi qua sân (nơi học sinh học TD và các hoạt động vui chơi) chợt nó dừng lại khi thấy một cô gái đang chạy bộ bằng chân không tay khéo theo một sợi dây thừng l*иg mấy cái lốp xe,hình như cô ta đã khá mệt mỏi chân lê lết.cách đó không xa một lũ con gái đang đứng nhìn cười lớn mỗi đứa cầm hai ba quả bóng bay nước ném không thương tiếc vào cô gái đáng thương kia mà nó nhận ra không ai khác đứng đầu là Hạnh cô nương.
Nó định chạy ra nhưng bị cô Thanh kéo lại
-em./.em đừng quan tâm rồi kéo xệch nó đi.