Đại Tranh ước lượng một chút phân lượng của bạc, không khỏi chậc chậc lưỡi, tiền thưởng này so với tiền năm đó bán nàng còn nhiều hơn.
Chỉ là nếu dựa vào loại cơ hội khó có được này cũng không phải là kế sách lâu dài, hôm nay lại chậm trễ một ngày, nàng nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì nữa vậy ta liền trở về.”
Thiếu niên đem l*иg chim đưa cho người hầu, nhờ chữa được cho sủng vật nên thái độ đối với Đại Tranh tốt hơn, ngữ khí mềm xuống vài phần, “Ngươi làm sao mà lại rầu rĩ không vui, có phải là do thấy tiền ít hay không? Tại hạ Ngụy Phù Nguy, ngươi ở Trường An chắc cũng đã nghe nói qua đi, chờ sau khi Tuyết Lư của ta tốt lên, khi đó ngươi có thể tới Ngụy phủ báo danh tìm ta.”
Đại Tranh báo tên Đại Sách, Ngụy Phù Nguy lại hỏi nàng tới nơi này để làm gì, nàng cũng nói ra sự thật.
“Nếu ngươi đã qua thi hội, vì sao không đi làm phu tử, mỗi tháng cũng có vài đồng tiền.”
“Ta không muốn xuất đầu lộ diện.” Đại Tranh tự lấy cớ cho mình càng ngày càng thuần thục, “Giảng bài cho nhiều người khiến cho ta khẩn trương.”
“Người khác đều là vội vàng xuất đầu lộ diện, ngươi thì ngược lại rồi, trốn ở trong ổ chăn của nương tử mình.” Ngụy Phù Nguy trêu ghẹo nói: “Ta thấy ngươi tuổi tác cũng xấp xỉ ta, chúng ta cũng coi như không đánh không quen nhau.”
“Ta không đánh nhau với ngươi.”
“Ta chỉ nói như vậy thôi, đám con mọt sách các ngươi có cần phải săm soi moi chữ đến như vậy hay không hả?” Đôi tay Ngụy Phù Nguy đặt đến phía sau, hắn ta hơi hơi cúi đầu, thiếu niên lang cười như không cười nói, “Vừa vặn trong phủ ta đang thiếu một phu tử, một tháng tính ngươi mười lượng, ngươi có hứng thú hay không?”
Mười lượng! Đây chính là gấp năm lần phu tử thư viện đấy!
Đại Tranh nói không động lòng là giả, nhưng lòng phòng người không thể không có, nếu tên lang quân này là một kẻ lừa đảo thì sao?
Nào có ai báo giá cao đến như vậy đâu? Chẳng lẽ là đi lừa gạt nàng hay sao?
“Nào có vị phu tử nào lại có nhiều tiền đến như vậy.” Nói thật nàng muốn đi, nhưng cũng sợ bị người lừa đảo.
“Ngươi đây có ánh mắt gì thế, vậy mà lại không tin ta? Làm phu tử đương nhiên là không có nhiều tiền như vậy” Ngụy Phù Nguy trời sinh có cốt cách phản nghịch, người khác càng không muốn, hắn ta liền rất vui cùng người nọ đối nghịch, “Nhưng làm phu tử cho Ngụy Phù Nguy ta, tất nhiên sẽ có giá trị này, ngươi tới hay không, giúp ta nuôi dưỡng chim sẽ tính với giá khác!”
Sức hấp dẫn của mười lượng thật sự là quá lớn, mười lượng, ngày đêm viết bản thảo không ăn không uống nàng đều phải tích cóp mất năm sáu năm đấy.
Người hầu bên cạnh cũng tới hát đệm, “Lang quân là người bên ngoài, chẳng lẽ là không biết Ngụy gia là người ra sao sao, tiểu lang quân thưởng thức ngươi, ngươi cũng không cần từ chối.”
Nói là phu tử, kỳ thật chính là đơn thuần người ở bên cạnh chơi.
Rốt cuộc tiểu lang quân Ngụy Phù Nguy nhà hắn đã tức giận đuổi năm vị phu tử đi rồi.
“Kia……”
Đại Tranh đã ăn qua vài lần mệt, nên nàng lại hỏi: “Nhà ngươi, có quen biết ai họ Lan không?”
Nàng thật sự không nghĩ sẽ lại gặp Lan Cửu.
“Họ Lan? Trường An có người này à? Như thế nào, hắn bắt nạt ngươi?”
Vị thiếu niên tên Ngụy Phù Nguy quả thật rất cuồng vọng.
-
Vào Ngụy phủ, nàng mới biết được nơi này là phủ đệ đương kim thủ phụ Ngụy Trình, nàng cũng không biết phải đi hình dung cái sự xa hoa của phủ đệ này như thế nào nữa, quá thật cuộc sống xa hoa, quý không thể nói.
Trong lòng nàng trộm vui vẻ, thủ phụ, một người dưới vạn người dưới, Lan Cửu cho dù có chức quan có lớn, cũng so ra kém xa thủ phụ.
Đại Tranh cuối cùng cũng không cần lo lắng lo sợ, nàng phải nắm lấy cơ hội này thật tốt.
Nàng còn rất nghiêm túc mà ở trong đầu nghĩ qua một lần, nghĩ bản thân mình cần phải nói ra cho hắn ta như thế nào.
Kết quả, Ngụy Phù Nguy vì muốn tống cổ phụ thân hắn ta mà đã đi theo Đại Tranh đọc 《 Tả Truyện 》 không đến nửa canh giờ, sau khi hỏi Đại Tranh một đống việc không hề dính dáng gì tới việc học xong đã tỏ vẻ dừng ở đây.
“Ngươi đừng đi, ngươi ngay cả mười trang cũng chưa đọc xong!” Nàng đuổi theo ở phía sau Ngụy phù nguy, mặt đỏ tai hồng, mà thiếu niên lại nói giỡn với nàng: “Ta hỏi ngươi nhiều vấn đề thế, một cái ngươi cũng không đáp được, đừng giả đứng đắn!”
“Ngươi hỏi những cái đó là vấn đề gì chứ, ngươi hỏi ta, hỏi nam nhân như ta những cái đó ——” Đại Tranh sĩ diện trứng đà hồng, đột nhiên dừng lại không nói nữa —— Ngụy Phù Nguy từ chính sảnh chạy qua, mà chính sảnh, người đang ngồi chính là Thủ phụ đại nhân mới vừa hạ triều.
Nàng hít vào một hơi, vội vội vàng vàng mà sửa sang lại một chút xiêm y, có chút hoảng loạn chấp tay với Ngụy Thành, “Gặp qua đại ——”
“Ngươi theo ta đi, kệ Lý lão nhân!” Lời nàng còn chưa nói xong, đã bị Ngụy Phù Nguy nắm tay lôi đi.
Cũng căn bản không thấy được một vị khách khác đang ở chính sảnh.
Đáng thương Ngụy đại thủ phụ trong lòng một bụng hoả, trên mặt cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui mà nói với người nọ: “Khuyển tử xưa nay thích làm bậy, đã làm cho điện hạ chê cười.”
Ngụy trình đến khi già còn có con, dù cho Ngụy Phù Nguy có hồ nháo, nhiều nhất cũng chỉ là nói ở ngoài miệng mà thôi, bằng không hắn ta cũng sẽ không bị cưng chiều cả ngày ngày chỉ cưỡi ngựa dạo phố, chọc chó chọc mèo, không đem phu tử cùng phụ thân để vào mắt mà ăn chơi trác táng.
Nhưng hôm nay tình huống có chút đặc thù, rốt cuộc… Hồi triều không lâu Cửu hoàng tử điện hạ, vô cùng có khả năng trở thành Thái Tử.