Nhà đại bá cho dù có con trai trúng cử, thì với sức tiêu xài phung phí của hắn ta, trong nhà cũng không có nhiều tiền, người một nhà liền đến sống ở ngoại ô Nhữ Thành, tổng cộng đi hết một canh giờ. Rất nhanh đã đến nhà.
Đại Tranh nhìn Đại Sách nửa sống nửa chết nằm trên giường, ống tay áo trống rỗng, nàng nhớ đến chiếc vòng bạc tròn túi thì lạnh run người.
Nhưng mà, nàng không có chút thương tiếc gì cho Đại Sách, cả ngày chỉ biết la lối không có học vấn, ỷ vào Chu phủ mà khinh nam hϊếp nữ, đúng là chết không đáng tiếc, đúng là mạng chó của hắn ta may thật.
Đại Sách thấy nàng thì so với thấy Diêm Vương càng kích động hơn, hắn ta chỉ vào mặt nàng và la lớn: “Là ngươi! Ngươi, ngươi cùng nam nhân kia, đều là ngươi hại ta! Mẹ, con sợ quá!”
Ngày ấy Đại Sách và lang quân Chu phủ chật vật trốn thoát từ núi trở về phủ, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo hai người nghĩ chạy nhanh thu thập hành lý chạy trốn, không ngờ người nọ lại tìm đến tận cửa, đem bọn họ trói lại, Chu Lang bị mang đi, mà Đại Sách trực tiếp bị chém tay, người nọ nói là muốn lấy vòng bạc từ trên tay hắn.
Lấy vòng bạc chỗ nào chứ, đây không phải là muốn mạng hắn sao?
Cuối cùng hắn ta bị người ném ở cửa sau như một miếng thịt thối và tự cầu phúc, cuối cùng hắn ta cũng được người ta phát hiện.
Mạng đã được bảo vệ, nhưng hắn ta lại trở thành tàn phế, đừng nói là thi cử ngay cả bút mà hắn ta còn cầm không được.
“Con trai của ta thật khổ mà! Đều là do sao quả tạ kia, khắc chết mẫu thân thì không nói, còn khắc cả nhà chúng ta!" Đại mẫu ôm Đại Sách đang giãy giụa: “Nàng và tên nam nhân kia là đồng lõa, ghen ghét Sách nhi của ta, đáng tiếc tên nam nhân chỉ coi ngươi là trò chơi thôi.”
Lời bà ta nói làm lòng Đại Tranh đau đớn, Đại Tranh nói lại: “Ngươi đừng ngậm máu phun người, miệng chó không khạc được ngà voi, ngươi cho rằng con trai ngươi thi đậu sao? Là ta giúp hắn!”
“Phi! Ngươi xa tên nam nhân đó xong có phải bị điên luôn rồi không, lời như vậy mà ngươi còn có thể nói sao?!” Đại Sách làm sao có thể thừa nhận, hắn ta liền hất nước bẩn vào người nàng: “Ngươi là nô tỳ ở Chu phủ, ta ở thư viện học tập, ngươi có thể thi đậu chắc? Ngươi có thể cái rắm ấy!”
“Đúng vậy! Đại Sách, ta làm nô tỳ cũng còn giỏi hơn loại người ném bạc trắng để vào thư viện học tập như ngươi, ngươi dám thề không?”
“Đủ rồi!” Không biết có phải cô mẫu hiểu ra gì đó hay không: “Dù sao tay Sách nhi đã như vậy, đều là do ngươi hại.!”
Từ lúc bà ta trốn tránh, Đại Tranh dường như đã hiểu gì đó, từ nhỏ bà ta đã thông minh, mọi chuyện trước giờ cũng chỉ làm bộ không biết thôi, việc thi hộ, nói không chừng cũng thoát khỏi có quan hệ với bà ta.
Nhưng nàng lại nghe cô mẫu nói: “Sách nhi cũng không còn nhỏ nữa, bên người không có người vừa ý, dù sao hiện tại ngươi cũng không gả được, khế ước bán mình lại không có, không bằng liền đi theo Đại Sách đi.”
“Hắn là biểu đệ của ta đấy!”
Tuyệt vọng như sóng ngầm không ngừng cuộn tới, họ điên rồi ư!
“Ngươi chịu khổ sao? Con trai ta là cử nhân, hiện tại còn không phải do ngươi lẳиɠ ɭơ nên mới hại nó, làm con ta biến thành như vậy sao? Nếu không ngươi xứng gả cho con ta sao?”
Dượng cũng tán thành nói: “Dù sao cũng là người thân, làm xong mọi chuyện để ăn Tết là được.”
“Nếu ngươi dám chạy ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
Cô mẫu lấy dây mây ra uy hϊếp nàng.
Dây mây, nàng vừa thấy thì cả người đã run rẩy, nàng đã bị đánh đến sợ hãi, khi nàng phản ứng lại thì hai tay đã bị bà ta trói, còn bị nhốt chung một phòng với Đại Sách nữa.
Chuyện này còn chưa tính, Đại Sách vậy mà còn hùng hổ tiến về phía nàng: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể cùng người kia cao chạy xa bay sao! Ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa! Một nô tỳ như ngươi muốn bay lên làm phượng hoàng thì mơ đi, ngươi chỉ bị người ta đùa giỡn thôi! Đi theo ta thì ta sẽ thưởng cơm cho ngươi, ngươi còn không cam lòng gì chứ!”
Cảm xúc của nàng thoáng chốc bùng nổ, vẻ mặt chua xót.
“Ta không cam lòng!”
“Vì sao mọi người đều thấy ta không thể chứ?”
“Vì sao không ai hiểu cho ta?”
“Nói bán ta liền bán, nói ta làm bài để giúp các ngươi, nói dẫn ta đi Trường An, cũng cảm thấy ta không xứng với hắn…...”
Đại Tranh không cam lòng, đã nhiều năm nàng tùy ý để người đời khinh thường, chỉ vì đối xử với người ta tốt mà người ta lại trả cho nàng như vậy.
Những thứ có thể nàng đều để cho Lan Cửu.
Đúng vậy, hắn là một trong những quý nhân mà họ nói nàng không thể với tới, bọn họ thật sự khác nhau một trời một vực, những lời từng hứa giống như một trò đùa.
Nàng không cam lòng, chỉ vì nhà dượng nuôi nàng mà họ có thể sai sử nàng như nô tỳ, nàng dựa vào gì mà tính sổ với người nọ?
Nàng muốn đi tranh đoạt, tranh đoạt cuộc sống cho bản thân mình.
Nàng muốn thi khoa cử, cho dù là nữ tử, không bị mọi người xem trọng, nàng cũng muốn bò lên từng bước một.
Luật pháp Đại Yến nghiêm ngặt, cho dù hắn một tay che trời, chỉ cần vị trí của nàng có thể so sánh với hắn, thì nàng có thể rẽ mây để nhìn ánh mặt trời.
Đây là lần đầu tiên trong lòng nàng sinh ra cảm giác phản kháng.
Không biết vì sao đáy lòng lại nghĩ tới, rõ ràng muốn quên, nhưng không thể.
‘Ngươi phải tranh giành. ’