Nghe được bốn chữ "Em gái Sùng Sùng", lịch sử đen đã từng cảm thấy xấu hổ trong nháy mắt hiện ra.
Nghĩ đến mới vừa rồi trong mộng còn thấy được gương mặt Lý Sùng, Trần Lâm dùng sức gãi đầu, mở miệng thanh âm đều cao tám độ, "Con là bác sĩ không phải bảo mẫu, tên đó bị thương liên quan gì tới con!?"
Vừa nghe lời này, lão mẹ bên đầu kia điện thoại nhíu mày, "Đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì đấy, hai đứa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc trước con còn ở sau mông người ta gọi "em gái Sùng Sùng."
"Xin mẹ, mẹ có thể đổi xưng hô không, chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, hiện tại còn nhắc lại làm gì." Trần Lâm kêu thảm một tiếng.
"Vì cái gì không thể nhắc? Tiểu Sùng người ta bất quá chỉ đi ngoại quốc mấy năm, thật vất vả hiện tại trở lại, con liền coi cậu ấy thành người xa lạ? trước kia mẹ vẫn luôn coi nó là vợ con, hiện tại không làm thông gia được, cũng coi như con trai, con đừng gây thêm phiền phức nữa, lúc trước nếu không phải nó trưởng thành biến thành cầm kiếm giả, hiện tại Tiểu Sùng sớm là người Trần gia chúng ta."
Con là do mẹ nhặt được đúng không? Tại sao mẹ chỉ bênh cậu ta thôi vậy."
Trần Lâm nhịn không được nói thầm
vài tiếng, thấy anh không nói lời nào, lão mẹ trực tiếp vỗ bàn một nói, "Được rồi, đừng cùng mẹ cường điệu lý do, chuyện này cứ quyết như vậy đi, buổi tối tối mẹ gọi điện thoại kiểm tra, nếu như Tiểu Sùng không ở đây, con đừng trách mẹ."
Nói xong lời này điện thoại "Bang" một tiếng liền tắt, Trần Lâm cầm thiết bị truyền tin, trợn mắt há hốc mồm đứng ở tại chỗ, quả thực không thể tin được đây là lời mẹ ruột nói ra.
Con trai của mẹ, bị tên kia hại thảm như vậy, tại sao hiện tại mẹ lại nhẫn tâm đứng về phía cái tên kia.
Còn có cái tên Lý Sùng này, ngày đó buổi tối còn thấy cậu ta tung tăng nhảy nhót, hiện tại đột nhiên liền bị thương, nói ra ai tin a!
Trần Lâm nhịn không được ở trong lòng trợn trắng mắt, nhưng ý chỉ Thái Hậu lại không dám cãi lời, anh thậm chí rửa mặt cũng lười, mặc áo ngủ đầu bù tóc rối liền ra cửa.
Trong tay nắm chặt phương thức liên hệ lão mẹ vừa cho, anh lại không muốn gọi cho Lý Sùng, cọ tới cọ lui không đợi đi đến cửa chung cư, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng cách đó không xa.
Tuy rằng đã cách nhiều năm, nhưng anh vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Sùng.
Hôm nay hắn mặc một áo khoác màu đen, phối hợp quần đen cùng sơ mi trắng, ngồi ở trên một cái va ly màu bạc thật lớn, hai chân thon dài duỗi thẳng, phối hợp với đầu tóc nâu của hắn, làm cả người hắn càng thêm vũ khí hiên ngang, mặc dù hắn mang theo kính râm, vẫn là khiến người qua đường liên tiếp quay đầu lại.
Trong lúc nhất thời Trần Lâm dừng lại bước chân, rất có xúc động lập tức quay đầu rời đi, gia hỏa này không phải bị thương sao, bị thương còn có bộ dạng như vậy, muốn trêu chọc ai đây?
Thực đáng tiếc khoảnh khắc anh xoay người, Lý Sùng nhận ra anh, lập tức ở sau lưng lên tiếng gọi, "Trần Lâm ca, bên này!"
Năm chữ làm Trần Lâm lập tức đứng im tại chỗ, muốn tiếp tục trốn hiển nhiên là không có khả năng, lúc này xung quanh càng ngày càng nhiều người nhìn về phía bên này, đều muốn nhìn một chút anh chàng đẹp trai thoạt nhìn rất giống đại minh tinh này, đến tột cùng đang đợi người nào.
Trần Lâm không có biện pháp chỉ có thể bước nhanh tiến lên, hạ giọng nhanh chóng nói, "Cậu sợ người khác nhận không ra cậu sao, la to làm gì."
Lý Sùng chớp chớp mắt, như là hoàn toàn không đem chuyện che giấu tung tích để ở trong lòng, không hề có thu liễm, ngược lại câu môi cười, "Anh, rốt cuộc thì anh cũng không bỏ em, chuyện ngày đó ở phòng khám, anh còn giận em sao?"
Xa cách lâu như vậy lần thứ hai gặp mặt, mở miệng chính là vấn đề xấu hổ như vậy, Trần Lâm tức giận nói, "Ai không để ý tới cậu, cậu đừng nghĩ lung tung."
"Em biết anh sẽ không nhẫn tâm như vậy, trong khoảng thời gian này em rất nhớ anh a, mỗi ngày gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không đáp lại, đi phòng khám cũng tìm không thấy người, em thiếu chút nữa cho rằng anh lại giống lúc trước vậy không bao giờ để ý tới em."
Không đề cập tới hai chữ "Lúc trước", Trần Lâm có lẽ còn có thể tâm bình khí hòa, lúc này đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia, lửa giận của anh lại không thể kiềm chế.
Ngày đó đứng ở dưới ánh hoàng hôn hôn nhau, làm cho anh cùng Lý Sùng hoàn toàn lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, thiếu niên không biết yêu hận, mỗi ngày trải qua đều giống như nằm mơ, bọn họ cùng nhau dắt tay đi dạo phố, cùng nhau xem điện ảnh, cùng nhau chui vào ổ chăn hôn môi......
Khi đó trong lòng anh tràn đầy vui mừng chờ Lý Sùng lớn lên, hận không thể trong một đêm em gái Sùng Sùng có thể được 18 tuổi, nhưng ai ngờ đến khi Lý Sùng mười tám tuổi, ngày này anh 21 tuổi, người này lại từ em gái anh che chở trong lòng bàn tay, không chỉ có trong một đêm biến thành đàn ông, lại còn trở thành một cầm kiếm giả, thậm chí trực tiếp tuyên bố về sau muốn cưới anh.
Chuyện này quả thực điên cuồng, tận mắt nhìn thấy bạch liên hoa tự tay chăm sóc, biến thành hoa ăn thịt người, không phải là hoa ăn thịt phải là cỏ đuôi chó mới đúng, nhắc tới càng muốn phát rồ!
Thái dương gân xanh thình thịch nhảy vài cái, Trần Lâm suy nghĩ một lúc, lại lạnh lùng nói một câu, "Cho nên cậu bởi vì chuyện này cố ý giả bộ bị thương? Còn cố ý gọi điện thoại cho mẹ tôi giả bộ ủy khuất?"
Lý Sùng trong lúc nhất thời trầm mặc, lông mi chỉnh tề rũ xuống, đến khi mở miệng thanh âm khôi phục trầm thấp ngày thường, "Anh, em biết năm đó lừa anh chuyện đó không nên, nhưng em còn chưa tới mức lừa dì Lâm, em thật sự bị thương."
"Cuối tuần trước em đi núi Thương Lan đóng phim, trong lúc thất thần dây thép bị gẫy, từ trên rơi xuống, đến nỗi dì Lâm...... Có thể là dì ấy từ trong miệng mẹ em nghe được tình hình gần đây của em lúc này mới nói muốn hỗ trợ, em kỳ thật đã rất nhiều năm chưa gặp dì."
Cái tên này vẫn luôn ra vẻ thanh tân giống một đóa bạch liên, đột nhiên thấy hắn đứng đắn trầm thấp như vậy, Trần Lâm nhất thời lại có chút không thích ứng, nghe được lời này càng là trong lòng nhảy dựng, nhịn không được thấp giọng hỏi, "...... Bị thương chỗ nào?"
"Chỉ là xương bả vai có chút nứt xương, không có việc gì chỉ là vết thương nhỏ."
"Để tôi nhìn xem."
Trần Lâm cảm thấy chính mình trúng tà, rõ ràng không muốn phản ứng người này, rồi lại không đành lòng thấy cậu ta bị thương, giơ tay muốn xem miệng vết thương của cậu ta, lại không ý thức được trước mặt công chúng mở ra cổ áo Lý Sùng có bao nhiêu ái muội.
Bàn tay thường xuyên cầm đao giải phẫu
không chỉ ở trước mắt đong đưa, hơi lạnh cách áo sơmi thấm đến làn da, làm Lý Sùng không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, giơ tay đè lại ngón tay Trần Lâm, khẽ cười một tiếng nói, "Anh, đây là trên đường cái, anh nếu là nguyện ý ngày mai cùng em lên báo, em cũng không để bụng, thế nhưng em chỉ muốn anh cởϊ áσ cho em ở trong nhà của anh thôi."
Lời này làm Trần Lâm dừng lại động tác, đột nhiên ý thức được bản thân đang làm gì, nháy mắt giống như điện giật lùi đầu ngón tay về, lại bị Lý Sùng lập tức nắm chặt ở lòng bàn tay.
"Tay anh vẫn đẹp giống như trước kia, mấy năm nay em không ở mẫu tinh, em thường xuyên nghĩ lúc trước nếu anh lại lớn một chút thì tốt rồi, như vậy anh có thể dùng tay mình cởϊ qυầи áo giúp em, mỗi lần tưởng tượng như vậy là em có thể bắn đầy một tay."
Hắn tiến đến bên tai Trần Lâm giống như thì thầm nói xong lời này, đầu ngón tay còn bên trong lòng bàn tay của anh vuốt ve vài cái, đầu Trần Lâm vang lên ong ong, trong miệng nữ thần năm đó đều là "cởi" và "bắn", thế giới quan của anh lập tức tan vỡ!
"Cậu mẹ nó thiếu đánh có phải không, lăn lăn lăn, đừng nhắc lại chuyện năm đó!" Anh đột nhiên rút cánh tay về, hận không thể lập tức đá tiểu Sùng Sùng một cái.
Bị động tác của Trần Lâm ảnh hưởng, Lý Sùng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, "Tê...... Xương bả vai của em, sắp bị đứt rồi!"
"Đứt càng tốt." Nói xong lời này, Trần Lâm xoay người muốn đi, Lý Sùng vội vàng bắt lấy cánh tay của anh, lại đưa đến miệng vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng, sắc mặt đều trắng, "Anh, anh đáp ứng dì Lâm để em ở lại nhà anh, không thể để em lại một mình a."
"Ngượng ngùng, tôi đáp ứng mẹ không có nghĩa là tôi đồng ý, cậu đường đường là một đại minh tinh, có nhà lại có tiền, chỗ nào ở không được? Nhà tôi quá nhỏ không chứa nổi vị đại Phật như cậu, một mình cậu thích làm gì thì làm đi."
Trần Lâm lạnh mặt đi nhanh về phía trước, Lý Sùng lần này dứt khoát đổ ở trước mặt anh, gục xuống con mắt ủy khuất nói, "Khi còn nhỏ mỗi ngày em đến ở nhà anh, anh cũng không ghét bỏ, lại nói hai chúng ta lúc trước không phải người yêu, ít nhất vẫn còn có tình cảm đúng không, em hiện tại bị thương, anh lại là bác sĩ, cứu một người còn hơn xây bảy toà tháp a."
"Cậu câm miệng cho tôi, ai là người yêu của cậu!" Trần Lâm thẹn quá thành giận, quá khứ đen thui này dù chỉ một giây đồng hồ anh cũng không muốn nhớ tới, "Tôi là bác sĩ cũng không phải mẹ cậu, cậu bị thương sao không nằm viện?"
"Bệnh viện nhiều người nhiều miệng, vạn nhất lên báo sẽ không tốt, tháng sau em còn phải thử vai, nếu như người ta biết em bị thương không cần em thì làm sao bây giờ, anh trả em thù lao đóng phim nhé."
Trần Trừng khí trừng hắn một cái, "Vậy cậu về nhà a, người Lý gia chả lẽ không giữ được miệng."
"Vậy càng không được a." Lý Sùng vẻ mặt ai oán bĩu môi, giống như một con chó nhỏ bị người ta bỏ đi, "Nhà em tất cả mọi người đều tòng quân, chỉ có em làm diễn viên, vì chuyện này cha em có thể đánh gãy chân em, năm đó vì chia tay anh, em rời đi mẫu tinh, nhiều năm như vậy lần đầu về nhà lại mang theo vết thương, chuyện này sẽ chọc giận đến bọn họ."
Lời này khiến Trần Lâm lập tức á khẩu không trả lời được, năm đó Lý Sùng biến thành cầm kiếm giả, anh quá sợ, hoàn toàn không muốn cùng tên này có bất kỳ liên hệ gì, càng không biết cậu ta vì cái gì lại bước vào ngành giải trí, hiện giờ đột nhiên nhắc tới việc này, anh muốn hỏi lại cảm thấy không có lập trường, hít sâu một hơi, xoa xoa mày nói, "Tùy cậu đi, cậu muốn đi chỗ nào cũng được, dù sao đừng tới nhà của tôi là được."
Nói xong lời này anh vòng qua Lý Sùng, chịu đựng xúc động quay đầu sải bước về phía trước.
Lý Sùng không có đuổi theo, trong lòng Trần Lâm có chút chột dạ, trong đầu không ngừng hiện lên đôi mắt màu xám của gia hỏa này, vẫn cảm thấy bản thân tựa hồ làm chuyện sai lầm.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lý Sùng từ sau lưng đột nhiên ôm anh, Trần Lâm kinh ngạc vội vàng giãy giụa, lại bị hắn gắt gao đè lại, "Lý Sùng cậu rốt cuộc muốn làm gì!?"
"Anh đừng lộn xộn nha, xung quanh có rất nhiều người đang xem chúng ta."
Lời này vừa nói ra, Trần Lâm đột nhiên ngậm miệng lại, Lý Sùng âm thầm cười trộm một tiếng nói, "Trần Lâm ca, anh mang em về nhà đi, em thật sự không có chỗ để đi, em sẽ thực ngoan."
"...... Con mẹ nó cậu......" Trần Lâm sợ bộ dạng làm nũng của hắn, bởi vì nhiều năm dưỡng thành thói quen, làm cho anh căn bản đối với "em gái" này, không hề có sức chống cự.
"Anh, ngươi nếu như anh không đồng ý em liền trực tiếp hô lên, nói anh đối với em bội tình bạc nghĩa, chơi xong liền bỏ đi, dù sao em không sợ thân phận của em hấp thụ ánh sáng, đến lúc đó lên báo, anh sẽ không bao giờ bỏ em được nữa."
Lý Sùng gắt gao ôm Trần Lâm, nếu là giờ phút này chung quanh có đội paparazzi, nhất định sẽ đối với vị nam thần cao lãnh quý khí này mở rộng tầm mắt, "Ai đối với cậu...... Cậu còn có xấu hổ hay không!"
Trần Lâm vừa tức vừa thẹn, nghẹn đến mức một khuôn mặt đỏ bừng, giờ phút này đã có không ít người đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại, bộ dạng Lý Sùng như vậy bị người ta nhận ra là chuyện sớm hay muộn, nếu chuyện này lên báo, về sau ở bệnh viện quân bộ anh không còn chỗ lăn lộn."
"Anh đồng ý không, nếu không em đếm ngược nha, 5, 4, 3......"
"Đủ rồi!" Ở thời khắc mấu chốt Trần Lâm rốt cuộc bại trận, mang theo gương mặt đỏ ửng, mím môi tức giận nói, "Cậu muốn ở thì ở đi, nhưng tôi có điều kiện, cậu có cuộc sống của cậu, tôi có cuộc sống của tôi, đừng xem vào cuộc sống của nhau."
Vừa nghe lời này, Lý Sùng hơi hơi nheo lại đôi mắt, trong con ngươi hiện lên nụ cười giảo hoạt, ngoài miệng miện đáp ứng, trên thực tế có làm như vậy cũng không biết.
Sau khi đồng ý chuyện này Trần Lâm lập tức liền hối hận, anh nhất định là nước chảy vào đầu mới có thể dẫn sói vào nhà, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, anh cũng chỉ có thể cùng bản thân tức giận, tránh khỏi Lý Sùng, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Kết quả Lý Sùng vẫn là không cho anh đi, kéo hành lý của mình luống cuống tay chân nói, "Ca, anh đợi chút, em còn có đồ đặt ở trên phi hành khí."
Nói xong hắn tựa hồ đυ.ng tới miệng vết thương, đau nhe răng nhếch miệng, Trần Lâm liếc nhìn hắn một cái, "Sao cậu lại phiền toái như vậy."
Ngoài miệng nói như vậy, anh lại vẫn là quay đầu đi đến phi hành khí trước mặt, quay đầu lại hỏi hắn, "Là thứ gì, tôi đi vào lấy cho cậu."
Mới vừa nói xong lời này, Lý Sùng liền ấn xuống công tắc khoá cửa, tiếp theo một thân ảnh màu trắng thật lớn đột nhiên nhào lên, thiếu chút nữa khiến Trần Lâm ngã trên mặt đất.
Anh hoảng sợ, không kịp phản ứng, trong l*иg ngực liền nhiều thêm một vật gì đó lông xù xù, tiếp theo trên mặt liền ngứa, một cái lưỡi ướt dầm dề nhiệt tình liếʍ vào mặt của anh, Trần Lâm tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện trong lòng ngực là một con chó, "Gâu gâu!"
Con chó lớn tiến đến cái cổ cùng trên mặt Trần Lâm ngửi ngửi, không biết vì cái gì cao hứng mà vẫy vẫy cái đuôi, Trần Lâm thực thích động vật nhỏ, nhưng đột nhiên bị một con chó lớn như vậy nhào vào trên người, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, "Lý Sùng mau đem con chó của cậu ôm đi!"
Bên cạnh Lý Sùng nhịn không được cười nhẹ, giơ tay sờ sờ đầu con chó, "Lâm Lâm thực thích anh."
"...... Đợi chút, cậu gọi nó là gì?" Mặt Trần Lâm lập tức tái đi một nửa.
Lý Sùng đương nhiên cong cong môi, "Kêu Lâm Lâm a, dễ nghe không, em thích cái tên này, có phải không Lâm Lâm."
Hắn giơ tay sờ sờ đầu con chó trắng, "Lâm Lâm" cao hứng mà "Gâu" một tiếng, hai móng trước đáp ở trên vai Trần Lâm, lộ ra hai cái móng mập mạp màu phấn hồng.
"......" Lần này cả khuôn mặt Trần Lâm hoàn toàn tái rồi
Lý Sùng, con mẹ nhà cậu!
Hết chương 94.