Trước cửa phòng cấp cứu, Lương Vỹ không ngừng đi qua đi lại, chốc chốc lại ngước nhìn tấm bảng đèn sáng đỏ bên trên cánh cửa. Tâm trạng cậu lúc này rất rối loạn. Cậu vừa mong bảng đèn kia tắt, vì như vậy nghĩa là cấp cứu đã xong, cậu có thể biết được tình hình của Mạc Chính Phong; lại vừa mong nó đừng tắt, bởi vì cậu sợ... sợ kết quả nhận được sẽ không giống như cậu muốn. Lúc ngồi trên xe cấp cứu, nhìn máu không ngừng rỉ ra nơi vết thương của Mạc Chính Phong, cậu gần như sắp bật ra tiếng nức nở nhưng đã cố kìm lại được. Cậu kiên định nắm chặt tay anh, không ngừng âm thầm động viên anh, cũng là động viên bản thân mình:
- Chính Phong, anh nhất định phải tỉnh lại! Nhất định không được có chuyện gì. Em sẽ không khóc, vì anh sẽ không sao mà đúng không? Anh chắc chắn sẽ không sao đâu! Anh mới tỏ tình với em, còn chưa nhận được đáp án mà, làm sao có thể buông tay được. Anh cố chấp lắm mà, sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế đâu, đúng không? Chính Phong...
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu bật mở, Lương Vỹ gần như dùng tốc độ ánh sáng lao đến nắm chặt cánh tay bác sĩ, dồn dập hỏi thăm. Vị bác sĩ tuổi đã ở ngưỡng trung niên, hiển nhiên am hiểu chuyện đời, thấy dáng vẻ của cậu đã đoán được phần nào quan hệ hai người không bình thường. Ông vỗ vỗ bàn tay cậu đặt trên cánh tay ông, ôn tồn an ủi:
- Bình tĩnh trước đã. Cậu phải thật bình tĩnh.
- Được! - Lương Vỹ gật gật đầu, hít một hơi điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới hỏi tiếp - Bác sĩ... Anh ấy... sao rồi? Khi nào mới tỉnh?
Bác sĩ nhìn cậu bằng ánh mắt xót xa, thở dài:
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng...
Ông chỉ nói đến thế rồi dừng. Nhưng cũng đủ rõ ràng rồi.
Khoảnh khắc ấy, Lương Vỹ như con rối đứt dây, thẫm thờ buông thõng hai tay. Dòng lệ đã ngừng chảy lại tuôn tràn từ khóe mắt đỏ ngầu những tia máu, thân hình có chút lảo đảo lùi dần về phía sau, cuối cùng ngã ngồi xuống đất. Bác sĩ muốn đỡ cậu nhưng lại bị cậu gạt ra, chỉ có thể đứng đó nhìn, lắc đầu không nói.
Lương Vỹ cứ ngồi nguyên như thế, không phát ra tiếng động nào, không khóc không nháo, không kêu gào điên cuồng như cậu vẫn tưởng. Có lẽ đã đau đớn đến nỗi không còn biết gì là đau, đã tuyệt vọng đến nỗi không còn ý thức được mình vẫn đang sống, không biết mình rốt cuộc phải làm gì. Tin tức này quá đột ngột, quá mạnh mẽ, cậu không cách nào tiếp nhận được. Anh đi rồi ư? Cứ thế bỏ cậu mà đi ư? Sao có thể như thế được? Đây không phải sự thật đúng không? Cậu chỉ đang mơ thôi đúng không? Tỉnh rồi sẽ lại thấy anh cười cười nói nói bày đủ trò kỳ quái đê ̉làm cậu rung động, lại thấy anh ôn nhu dịu dàng ôm cậu mà nói: "Anh yêu em" đúng không? Chính Phong... Có đúng không... Anh trả lời đi...
Chiếc cáng được đẩy từ trong phòng cấp cứu ra, trên cáng có một người nằm, tấm chăn trắng phủ kín toàn thân.
Lương Vỹ nhìn chằm chằm vào người nằm trên đó, bất chợt đứng bật dậy, đi tới, run run tay kéo tấm chăn xuống. Y tá đẩy cáng định ngăn cậu nhưng bác sĩ lại ra hiệu cho cô im lặng để mặc cậu.
Chăn kéo ra, gương mặt nhợt nhạt của Mạc Chính Phong xuất hiện trong tầm mắt Lương Vỹ, khiến trái tim cậu bất chợt thắt lại. Nhưng cậu không khóc, ngược lại mỉm cười, đưa tay gạt nước mắt, khẽ nói, thanh âm nghẹn ngào run rẩy đáng thương:
- Anh mệt rồi phải không? Theo đuổi em lâu như vậy nhất định là mệt rồi. Anh cứ nghỉ ngơi đi, đến khi hết mệt hãy dậy. Em sẽ không bắt anh phải làm những chuyện đó nữa đâu. Anh tỉnh lại rồi chúng ta cùng về nhà, nhé! Em sẽ ở bên anh, không... chúng ta sẽ ở bên nhau. Anh đã nói sẽ yêu thương em, bảo vệ em, bù đắp cho em, không được nuốt lời đâu đấy. Anh phải nuôi em cả đời! Biết không? Đừng thắc mắc tại sao, bởi vì em yêu anh. Đơn giản thế thôi. Em trao cả trái tim, cả thể xác cho anh, nếu anh không trân trọng thì đừng trách em!
Y tá bên cạnh há hốc miệng, suýt nữa bật ra tiếng kêu nhưng nhanh chóng ý thức được mà bịt miệng lại, lúc này không được phá rối.
- Ngủ đi, em ở đây canh cho anh. Nhưng anh phải mau tỉnh nhé, em không đợi được lâu đâu. Anh cũng biết có rất nhiều người thích em, nếu anh không cần em, em sẽ đi theo người khác đó.
- Không cần đợi lâu, anh tỉnh rồi! - "Cái xác" trên cáng bất chợt bật dậy dọa Lương Vỹ suýt nữa ngất xỉu.
Mạc Chính Phong đáng ra đã chết lại ngồi dậy, cười tít mắt, đưa tay kéo cậu lại gần, hôn nhẹ lên môi cậu.
- Không được chạy theo người khác! Dù anh có cần em hay không em vẫn phải ở bên anh, vì em là của anh. Chúng ta là của nhau, có hiểu không hả?
Lương Vỹ cả người cứng đờ như tượng gỗ, hai mắt mở to không chớp lấy một cái.
Bác sĩ đưa tay lên che miệng ho một cái, nói: "Nhiệm vụ của tôi xong rồi. Hai cậu tự nhiên đi." Nói xong kéo luôn cô y tá còn đang muốn ở lại hóng chuyện đi, cho hai người không gian riêng để nói chuyện. Đợi nói xong rồi thì lại ra đưa bệnh nhân về phòng bệnh bình thường. Mạc Chính Phong bị thương không nặng lắm, nhưng ít nhiều cũng mất kha khá máu, cần điều dưỡng. Mà chàng trai này cũng kỳ, rõ ràng không làm sao lại muốn dọa người ta như thế. Tình yêu của giới trẻ ngày nay thật là... khó hiểu.
Mạc Chính Phong cười cười cảm ơn bác sĩ, quay lại kéo tay Lương Vỹ ngồi xuống bên cạnh mình, ôn nhu xoa xoa mí mắt cậu:
- Xem em kìa, khóc đến mức này rồi. Anh xin lỗi, anh không nên lừa em. Nhưng nếu không làm vậy, em sẽ không nói ra lời thật lòng phải không? Không ngoan chút nào hết! Được rồi, anh không sao rồi, đừng trợn to mắt như thế nữa, anh sợ.
Lương Vỹ vẫn không phản ứng, nhìn anh thêm một lúc lâu nữa. Ánh mắt của cậu quá mức áp bách, khiến cho Mạc Chính Phong đang tươi cười buộc phải dừng lại, dường như đã nhận ra tình huống có chút bất ổn.
Lương Vỹ gạt cánh tay anh đang nắm tay cậu ra, lạnh nhạt hỏi:
- Anh không sao?
- Anh... ừ... Không sao. Em đừng lo.
Ánh mắt Lương Vỹ tối đi, không nói thêm lời nào liền đứng phắt dậy, bỏ đi một mạch.
Mạc Chính Phong ngơ ngác, mãi mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Anh cũng chẳng thèm để ý bản thân đang bị thương, nhào xuống khỏi cáng đuổi theo cậu. Dĩ nhiên, không chạy được mấy bước đã khuỵu xuống, không kìm nổi bật ra tiếng rên khe khẽ. Lương Vỹ dừng bước chân, quay đầu lại nhìn bộ dạng chật vật của anh, gương mặt lạnh lùng vô cảm:
- Còn giả vờ gì nữa? Xem trò hề của tôi còn chưa đủ sao? Muốn tôi tiếp tục khóc lóc, tiếp tục nói mấy câu ngu ngốc nữa hả? Mạc Chính Phong, tôi yêu anh, tôi tin anh, vậy mà anh lại lừa tôi. Anh có biết tôi hận nhất chính là bị lừa dối, bị đùa giỡn tình cảm hay không hả??? Chị Tiểu Ny lừa tôi, Mạc Quân lừa tôi, Huệ Mẫn lừa tôi, ngay cả anh cũng lừa tôi! Tôi là thằng đần cho mấy người lừa gạt phải không? Tôi chịu đủ rồi! Tạm biệt!