“A a... Làm chết... làm chết tôi đi.... a...” Nhìn bộ dáng đối tượng tình một đêm bị làm cho nước mắt nước miếng giàn giụa ở dưới thân, Lục Ngũ nhíu mi đầy chán ghét, một người vốn nhìn rất nhã nhặn, leo lên giường liền y chang da^ʍ phụ, không biết xấu hổ. Lục Ngũ đâm thọt vài cái cho có lệ, nhắm mắt lại tưởng tượng người dưới thân là người kia, rốt cuộc cũng bắn ra. Bắn xong liền nhanh chóng tháo áo mưa ném vào thùng rác, hoàn toàn không để ý tới người trên giường bị hắn làm đến tứ chi mở rộng, thần trí mơ màng nằm ở nơi đó, trầm mặc mặc quần áo vào, đầu cũng không quay lại, liền rời đi.
Ra khỏi khách sạn, Lục Ngũ khó chịu châm điếu thuốc lá, hút liền mấy hơi, làm hơn nửa đêm, người khác đều bị hắn làm đến bắn vài lần, tuy cuối cùng hắn cũng bắn, nhưng ngọn lửa trong lòng kia chỉ thêm càng cháy càng vượng, mặc kệ tìm bao nhiêu đối tượng tình một đêm, đều không dập tắt được. Chậc, Lục Ngũ vứt điếu thuốc xuống đất, dẫn chân nghiền nát, rồi cất bước vào màn đêm.