Chính Là Cậu

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Tài xế kiêm bảo tiêu cường ngạnh ôn nhu công X cấm dục dâʍ đãиɠ song tính thiếu gia thụ. Edit: Nấm Rơm CP: Lục Ngũ X Phương Thành Thu Lục Ngũ chợt nhìn người phía dưới một cách chán ghét khô …
Xem Thêm

Chương 6
Hôm nay là đầu tháng 5, Phương Thành Thu thay đổi âu phục chỉnh tề cùng mái tóc xịt keo thường ngày bằng một bộ quần áo tây trang bình thường, tóc ngắn tùy ý bay bay, cảm giác cả người trẻ lại không ít, mà ngay cả Lục Ngũ cũng đều bị cưỡng bách phải thay bộ âu phục đen đặc trưng của vệ sĩ thành một bộ tây trang bình thường như Phương Thành Thu, sau đó cả hai cùng rời khỏi nhà.

Hai người vừa bước vào hội trường, liền bị Phương Thành Tuyết mắt sắc nhìn thấy ngay, cô hô lên một tiếng, rồi chạy đến trước mặt Phương Thành Thu: “Anh hai, rốt cuộc anh đã tới!”

Phương Thành Thu đưa quà đã sớm chuẩn bị cho em gái, tiếp đó nữa đùa nữa phê bình, nói: “Đều đã đính hôn rồi mà sao vẫn cứ lông nhông như vậy.”

Phương Thành Tuyết le lưỡi, kéo người đàn ông theo sát phía sau cô qua, giới thiệu: “Đây là anh của em, lúc trước đã kể qua với anh; Anh, đây là em rể chuẩn mực của anh - Lưu Cực.”

Lưu ban... Lục Ngũ không chút biểu tình co rút nhẹ khóe miệng, tên gọi thật khá.

“Ngu ngốc, còn không mau chào.” Phương Thành Tuyết không khách khí đẩy vị hôn phu đang ngại ngùng một cái.

“Anh, chào anh, em sẽ chăm sóc thật tốt cho em gái của anh.”

Người đàn ông đỏ mặt lắp bắp nói hết câu, liền thấy Phương Thành Tuyết vẻ mặt đầy hâm mộ mà nhìn Lục Ngũ: “Anh hai, vệ sĩ của anh thật ngầu a... Ba ba thật bất công...“.

Lưu Cực ngượng ngùng ho khan một tiếng, kéo tay Phương Thành Tuyết, rồi nói với Phương Thành Thu: “Bên kia còn có khách phải tiếp đãi, tụi em, tụi em đi trước.”

Phương Thành Tuyết lưu luyến không rời bị lôi kéo đi, nhưng vẫn không quên nhờ cậy Lục Ngũ: “Anh vệ sĩ, anh nhất định phải bảo vệ anh hai thật tốt nha.”

Vệ sĩ cực ngầu gật đầu: “Đương nhiên.”

Phương Thành Thu nhếch nhếch khóe miệng, xoay người nói với Lục Ngũ: “Muốn đi tham quan xung quanh không, sân vườn của hội trường này là do Thành Tuyết tự mình thiết kế.”

Lục Ngũ làm bộ làm tịch trả lời: “Vậy làm phiền thiếu gia.”

...

Phương Thành Thu xin thề ước nguyện ban đầu của cậu thật sự là mang Lục Ngũ đi dạo tùy tiện xung quanh để gϊếŧ thời gian, chứ không phải giống như bây giờ - dựa vào thân cây, quần tây cùng qυầи ɭóŧ đều bị kéo xuống ngay đầu gối, bị người đàn ông đè ra khẩu giao.

Kỹ thuật khẩu giao của Lục Ngũ rất tốt, chỉ liếʍ liếʍ vài cái đã khiến cho Phương Thành Thu run rẩy hai chân.

“Thoải mái chứ”, Lục Ngũ ngậm dương v*t nho nhỏ, lên tiếng hỏi.

“Ngô ngô”, Phương Thành Thu sợ bị người khác nghe được, hai tay che miệng thật chặt, ngăn ngừa tiếng rêи ɾỉ của mình sẽ bật ra ngoài.

“Yên tâm đi, không có ai đến đâu.”

Phương Thành Thu lắc đầu, tuy nơi này cách xa hội trường, tuy cái cây này rất to rất um tùm, tuy cành cây xum xuê lá đã ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai không gian, nhưng Phương Thành Thu vẫn rất lo lắng, lo lắng sẽ có người giống như bọn họ nhàm chán đi lung tung rồi đi đến chỗ này, lo lắng bị người nhìn thấy một màn da^ʍ mĩ này của bọn họ, nhưng càng lo lắng...”Thiếu gia, em rất hưng phấn sao...” Lục Ngũ sờ loạn lên hoa huy*t của Phương Thành Thu, bàn tay liền ướt sũng, “Chảy thật nhiều nước...”

“Đừng nói...” Phương Thành Thu xấu hổ che mặt, vẫn bị hắn phát hiện...

Lục Ngũ khẽ nâng đùi Phương Thành Thu lên, để lộ ra tiểu huyệt phía dưới, toàn bộ đóa hoa đã ướt đẫm, nụ hoa ở giữa đế hoa dưới cái nhìn chăm chú của hắn không ngừng run rẩy nhè nhẹ, Lục Ngũ vươn ra đầu lưỡi liếʍ lên liếʍ xuống hoa đế, thình thoảng nút mạnh lấy nụ hoa, khiến cho Phương Thành Thu rên lên một tiếng, nghĩ muốn kẹp chặt lại hai chân, nhưng lại bị Lục Ngũ giữ chặt lại, sau vài cái liếʍ đầy khıêυ khí©h của Lục Ngũ, hoa huy*t liền không ngừng co rút thắt chặt, phía sâu trong đoá hoa lại trào ra thêm từng cỗ dâʍ ɖị©ɧ.

Lục Ngũ dùng miệng nhay cắn hai mép cánh hoa, một bên cắn một bên hỏi: “Thoải mái không...?”

“Không được hỏi... thật ngứa...” Phương Thành Thu bị Lục Ngũ nhay cắn hai mép cánh hoa khiến cho hoa huy*t vừa tê vừa ngứa, cậu khó chịu ưỡn người dưới đưa hoa huy*t càng sát vào miệng Lục Ngũ, muốn dựa vào ma sát mạnh mẽ để giảm bớt đi ngứa ngáy trống rỗng trong hoa huy*t.

Lục Ngũ tốt bụng tăng thêm một chút lực đạo, đầu lưỡi linh hoạt đẩy hai mép cánh hoa ra, trườn vào bên trong hoa huy*t, đảo một vòng rồi rời khỏi, tiếp đó liếʍ lên hai túi thịt nhỏ, hỏi: “Nói cho tôi biết, thoải mái không....”

“Ngô... Thoải mái... Lục Ngũ... Thật thoải mái...”

“Nhưng mà... thời gian sắp hết rồi.” Lục Ngũ đứng lên, chống lên một bên thân cây, từ trên cao nhìn xuống Phương Thành Thu, “Làm sao giờ?”

Cái gì thời gian? Phương Thành Thu mờ mịt nhìn về phía Lục Ngũ, vài giây sau liền tỉnh táo lại, đáng chết, lễ đính hôn của Thành Tuyết đã sắp bắt đầu.

Phương Thành Thu cúi đầu, nhưng huyệt nhỏ hư không cùng dương v*t đang ngẩng cao đầu khiến cho cậu cắn cắn môi kêu lên: “Lục Ngũ...”

Lục Ngũ kề sát vào thân thể Phương Thành Thu, ngón tay ở bên cạnh huyệt nhỏ vuốt ve như có như không, bên trên thì liếʍ môi cậu, cất tiếng dụ dỗ: “Cầu xin tôi, tôi liền giúp em.”

Phương Thành Thu vặn vẹo thân dưới, vô ý thức truy đuổi ngón tay, thanh âm tràn đầy khát vọng, mở miệng: “Lục Ngũ... Giúp tôi... Cầu anh tiến vào... Giúp tôi...”

“Tuân mệnh, thiếu gia của tôi.”

Lục Ngũ thuận lợi vói vào ba ngón tay, đưa ra đẩy vào nhanh chóng, ba ngón tay lúc thì mở bung ra lúc thì tụ lại ma sát vào trong huyệt thịt, lúc thì hắn chuyển động cổ tay dùng lực đưa đẩy thật nhanh, lúc thì nhẹ nhàng ma sát; bàn tay còn lại nhanh chóng lấy côn th*t đã cứng rắn từ lâu của mình ra, hợp cùng một chỗ với dương v*t của Phương Thành Thu, sau đó tuốt lên tuốt xuống thật nhanh; còn phía trên miệng thì biến hoá góc độ để hôn đối phương, đầu lưỡi vói vào trong miệng cậu càng quyét khám phá khắp nơi, mô phỏng động tác ngón tay mà đùa bỡn trong khoang miệng cậu, cuối cùng bảo Phương Thành Thu cũng nắm lấy hai côn th*t, hợp lực cùng hắn tuốt ống.

Dưới thời gian bức bách, hai người đều muốn mau chóng bắn ra để cho xong việc, nên động tác không tự giác trở nên cực kỳ kịch liệt.

Theo một tiếng thét cao vυ"t của Phương Thành Thu, Lục Ngũ phản ứng nhanh nhẹn lấy ra khăn tay bọc lên trên đầu nấm của hai người, cũng rút ngón tay trong hoa huy*t của Phương Thành Thu ra, khép bàn tay lại che chắn ngay trước miệng huyệt, tiếp đó lòng bàn tay liền tiếp được một cỗ mật dịch phun ra từ trong hoa huy*t.

Sau khi bình ổn nhịp thở, Lục Ngũ đem khăn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người nhét vào túi vải, vẩy vẩy bàn tay để dâʍ ɖị©ɧ dính trong trên đó văng đi, lúc này phát hiện Phương Thành Thu đang ngốc ngốc nhìn theo bàn tay của hắn, Lục Ngũ liền đưa bàn tay đến bên miệng cậu, thế nhưng cậu cũng không phát giác.

“Liếʍ sạch.”

Phương Thành Thu chợt bừng tỉnh lại, mặt đỏ bừng lên, xoay mặt đi.

Bàn tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ kia vẫn cứ theo sát cậu, làm thế nào cũng không tránh thoát được, thậm chí còn có xu thế áp lên trên mặt cậu, đến cuối cùng Phương Thành Thu đành nhắm mắt lại, chịu đựng xấu hổ mà liếʍ sạch sẽ lòng bàn tay của hắn, cậu còn phải dựa theo yêu cầu của Lục Ngũ - ngay cả ngón tay cùng khe ngón tay cũng phải liếʍ thật sạch không được bỏ qua.

Lục Ngũ vừa lòng thưởng cho cậu một cái hôn thật sâu, còn không quên liếʍ khoé miệng Phương Thành Thu, buông ra một câu trêu đùa: “Liếʍ thứ của mình có thấy ngọt không?”

“...”

Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến thanh âm của MC đang thử micro, Lục Ngũ nhanh chóng sửa sang lại quần áo của hai người, tự mình chui ra ngoài trước, nhìn trái nhìn phải rồi mới gọi Phương Thành Thu đi ra.

Hai người ra vẻ vừa tản bộ xong, lúc này vừa trở về, sau đó hoà mình vào trong đám đông đến dự lễ đính hôn.

Thêm Bình Luận