Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả

Chương 5: Một đêm thật dài

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơi thở nóng rực của nam nhân phả vào làn da tinh tế nhạy cảm khiến đầu óc Mộc Miên bắt đầu mơ hồ. Hắn không ngừng hôn lên từng tấc da thịt nhạy cảm, trêu chọc khiến hô hấp của cô cũng không còn theo quỹ đạo.

Dây thắt lưng buộc ngang bụng của cô bị Tư Đồ Thần cởi ra, hai vạt áo trễ xuống, để lộ ra nét xuân quang vô hạn. Từng đường cong xinh đẹp trên cơ thể cô phản chiếu trong ánh mắt đỏ tươi của hắn thật rõ ràng.

Chất giọng lành lạnh của hắn vang bên tai cô, giống như âm thanh của nhân ngư mê hoặc lòng người, khiến cô không thể suy nghĩ được, chỉ theo dẫn dắt của hắn mà lún sâu vào sai lầm.

Đôi đồng tử lưu ly ngập trong sương khói mờ ảo, hai gò má hồng hào, bờ môi đỏ ửng mê người khiến hắn càng khó kiềm chế hơn, hôn thấp dần xuống khuôn ngực mềm mại.

"Ưʍ... a Thần a~"

Tiếng rên yêu kiều từ cổ họng cô gái bật ra, như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, trực tiếp làm con mãnh thú bên trong hắn phá l*иg xông ra.

Đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ bị hắn chiếm lấy mà chà đạp, đầu lưỡi uốn éo chui vào khoang miệng cô, mυ"ŧ lấy, khuấy đảo, đem toàn bộ dưỡng khí của cô hút đi mất.

Mộc Miên thở dốc nhìn hắn, mí mắt run run, hai tay gầy vòng qua cổ hắn, miệng hơi hé ra gọi: "A Thần..."

Quần áo trên cơ thể hai người lần lượt rơi xuống mặt đất, không khí trong căn phòng dần dần nóng bỏng, tiếng rên kiều mị không ngừng vang vọng.

Tư Đồ Thần cầm chân cô gác lên vai mình, một tay đỡ lấy eo cô, động thân đem quái vật hung mãnh chôn sâu vào cơ thể cô.

Đau đớn bất ngờ ập tới khiến cả cơ thể cô rướn lên, đem ngực sữa thơm mềm dâng tới trước mặt hắn. Hắn như một con dã thú, không bỏ lỡ miếng mồi trước mắt, há miệng ngậm lấy hạt châu hồng hào.

Cơ thể cô run lên một cái, từ nơi đang bị hắn tàn phá, từng tia máu nhỏ chầm chậm chảy ra ngoài, minh chứng cho sự trong trắng của thiếu nữ. Dòng máu đỏ tươi hòa vào ái dịch trong suốt, tạo nên một mĩ cảnh khó diễn tả bằng lời.

Hắn không dừng lại quá lâu, một lát sau ngay lập tức bắt đầu chuyển động, đem cô gái yếu ớt mà làm tới vô cùng mãnh liệt.

Trong tiếng rêи ɾỉ của Mộc Miên bắt đầu xen lẫn tiếng nức nở, đau đớn nơi hạ thân khiến nước mắt của cô không ngừng tràn ra khỏi khóe mi.

Cô khóc tới phi thường lợi hại. Một hồi, hắn nghe thấy giọng nói run rẩy của cô: "A Thần, anh... anh chậm, chậm một chút... đau..."

Bộ dạng đáng thương đó của cô rõ ràng càng khiến du͙© vọиɠ của hắn được đẩy lên cao, nhưng hắn lại không nỡ, đưa tay vuốt tóc mai cô, động tác cũng chậm lại: "Miên Miên ngoan, đừng khóc."

Nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của cô, hắn dường như cảm thấy tim mình nhói đau, cô không tiếp nhận hắn sao?

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, những tia hắc ám dần len lỏi, nổi lên trong đôi mắt đáng sợ kia. Tâm trạng sụp xuống khiến hắn không làm chủ được bản thân, bắt đầu lại đẩy nhanh tốc độ ra vào.

Mộc Miên không chú ý tới, mười đầu ngón tay vì đau đớn mà bấu chặt lấy bả vai hắn: "A Thần, đau em..."

Đôi mắt ngập nước mang theo tia khẩn cầu của cô thành công làm dịu lại sự tàn nhẫn trong hắn.

Tư Đồ Thần dừng lại, cứ vậy rời khỏi cơ thể cô: "Nếu em không muốn thì không cần uất ức, anh sẽ không ép em."

Hắn nằm xuống giường, xoay lưng lại với cô. Cô thấy hắn như vậy, có chút đau lòng, lại có chút bất đắc dĩ: "A Thần, không phải vậy."

Cô gái nhỏ nhắn nhích lại gần phía hắn, từ đằng sau vòng tay qua, ôm lấy hắn: "Em không phải uất ức hay gì cả, chỉ là... anh thô bạo như vậy làm em đau muốn chết. Anh... có thể làm nhẹ một chút không?"

Nói những lời này ra, cô cũng muốn đào một cái hố chui vào cho rồi.

Cứ tưởng rằng người như hắn sẽ kiêu ngạo giận dỗi tới tận ngày mai. Nhưng hình như cô đánh giá hơi thấp du͙© vọиɠ của nam nhân, hắn nghe xong liền lập tức quay người lại đè cô ra: "Được, đêm nay, để anh tận tình yêu thương em đi..."

Một đêm thật dài...

------------------ Sáng hôm sau -----------------

Mộc Miên bị những tia nắng chói chang đánh thức, lười nhác đưa tay lên dụi dụi mí mắt. Vừa định rời giường thì chợt nhớ ra cô không phải đang ở nhà. Từng hình ảnh không dành cho thiếu nhi cùng sự điên cuồng của đêm hôm trước lần lượt hiện về khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

Một cánh tay săn chắc hữu lực vòn qua ôm lấy eo cô, gương mặt đẹp của nam nhân dụi vào gáy cô: "Miên Miên tỉnh rồi sao, còn đau không?"

Tư Đồ Thần vừa nói, vừa làm như rất chính đáng mon men sờ tới nơi đã bị hắn làm cho sưng đỏ, nhanh chóng chen một ngón tay vào bên trong, bắt đầu khống an phận.

Cô bị kí©h thí©ɧ bất ngờ ập tới làm cho run rẩy, cổ họng bật ra tiếng rêи ɾỉ câu hồn: "Ư... a..."

Ngón tay với những đốt xương thon dài nhẹ nhàng ma sát lên vách thịt hông nộn ướt đẫm, khiến cơ thể nhạy cảm của cô gái không thể chống đỡ nổi, mới một lát đã bị đẩy lên cao trào.

Hắn đem ngón tay ướt đẫm của mình giơ tới trước mặt cô: "Xem này, không ngờ mới sáng sớm mà Tiểu Miên Miên đã hưng phấn thế này rồi."

Nghe ra giọng điệu xấu xa của hắn, cô tát lên gương mặt đáng ghét kia một cái, mắng: "Đồ xấu xa nhà anh!"

Hắn cười ha ha hai tiếng, ôm trọn cơ thể trần trụi thơm ngát của cô: "Em thật đúng là đáng yêu chết mất."

Bộ dạng này của hắn, với bộ dạng lúc lột da móc mắt người ta, đúng là đáng để suy ngẫm. Một bên ấm áp tốt đẹp, một bên lại giống như Tử Thần, đem lưỡi hái lạnh lẽo dí sát lên cổ đối phương chỉ bằng một ánh mắt.

Những tưởng mối quan hệ với cô có thể khiến hắn thay đổi, nhưng kết cục, cô lại trở thành nhân tố khiến sự độc ác của hắn càng tăng lên...
« Chương TrướcChương Tiếp »