Quyển 1 - Chương 51: Mãi ở bên nàng
Mãn Nguyệt Lâu.
Ánh dương quang xuyên qua song cửa sổ. Gió xuân mơn man khẽ phả vào mặt, rèm cửa lay động.
Mái tóc đen tung bay, mấy phần hỗn độn.
Nam tử ánh mắt thản nhiên, giống như có chút đăm chiêu.
Cộc, cộc...
Tiếng đập cửa vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của hắn, ngón tay xẹt qua mặt bàn. Đem mặt nạ màu vàng cầm lấy, đeo lên mặt.
“Vào đi.”
“Khấu kiến lâu chủ.” Hắc y nhân thân hình chợt lóe mà vào, quỳ dưới đất.
“Ân. Đứng lên đi.” Dạ Thần thản nhiên mở miệng, đôi con ngươi màu tím liếc nhìn hắn một cái. “Có chuyện gì?”
“Bẩm lâu chủ, hôm nay người trong hoàng cung đến Lãnh phủ đưa lễ hỏi.”
Hắc y nhân chính là thân ảnh màu đen trà trộn vào giữa đám dân chúng. Chứng kiến đoàn người trong cung đến là vì Lãnh gia thứ nữ đưa lễ hỏi, có bao nhiêu khϊếp sợ. Không nghĩ tới hôm nay, Thiên Diệu hoàng triều cư nhiên lập một cái chín tuổi nữ oa làm Hoàng hậu, hơn nữa nữ oa kia lại là người mà lâu chủ vẫn âm thầm bảo hộ. Bất chấp tâm tình kinh ngạc, hắn trước tiên phải hướng lâu chủ bẩm báo.
“Lễ hỏi?” Ánh dương quang chiếu vào chiếc mặt nạ màu vàng, đôi đồng tử màu tím lóe ra luồng quang mang kỳ dị. Về sau hiểu rõ cười cười, Lãnh phủ đại tiểu thư cũng là đã đến tuổi lấy chồng. Mặc dù chỉ gặp qua nàng một lần, nhưng hắn vẫn không quên, nhớ nàng là một cái nữ tử kiêu ngạo, ương ngạnh. Chính là không nghĩ tới, một nữ tử như vậy cư nhiên cũng lọt vào mắt hoàng đế, trở thành phi tử.
“Là Lãnh gia đại tiểu thư đi.”
“Không phải.” Hắc y nhân lắc đầu, nếu là Lãnh gia đại tiểu thư, hắn làm sao phải chạy về hướng lâu chủ bẩm báo đâu.
“Không phải?” Dạ Thần ánh mắt nhíu mày, Lãnh phủ chỉ có hai vị tiểu thư. Không phải nàng, chẳng lẽ lại là mới chín tuổi Loan Loan? Này cũng quá hoang đường đi. Sao lại có thể tuyển chín tuổi nữ oa lên làm Hoàng hậu đâu?
“Chính là Lãnh gia thứ nữ mà lâu chủ âm thầm bảo vệ bấy lâu nay.” Hắc y nhân đáp.
“Như thế nào có khả năng?” Dạ Thần ánh mắt lãnh đạm hiện lên vẻ nghi hoặc, Loan Loan như thế nào được tuyển vào hậu cung? Không nói tới chuyện nàng chưa đến tuổi cập kê, vẫn là một cái hài đồng. Huống chi tính tình của nàng như thế, sao lại cam tâm vào chốn hậu cung chôn vùi tuổi thanh xuân? Thật không có khả năng. Hắn không tin. Đôi đồng tử màu tím lạnh lùng nhìn tên thủ hạ đang quỳ, cảm nhận thấy hơi thở của hắn vững vàng, biểu tình bình tĩnh. Tuyệt đối không có dấu hiệu nói dối, hắn cũng không tin là kẻ kia dám nói dối hắn. Như vậy, chẳng nhẽ lại là sự thật sao?
“Thiên chân vạn xác.” Hắc y nhân gật đầu,“Thuộc hạ lúc mới nghe thấy cũng cám thấy khó có thể tin, nhưng toàn thành dân chúng đều chứng kiến quá trình người trong hoàng cung hạ lễ hỏi hôm nay. Hơn nữa Lãnh tiểu thư cũng không phải là phi tử bình thường, mà là Thiên Diệu Hoàng triều Hoàng hậu.” Đoàn nghi lễ rầm rộ như vậy, nghĩ đến mọi người gặp qua một lần cũng đều khó có thể quên. Huống chi đối tượng tới hỏi chỉ là một cái chín tuổi nữ oa, như vậy càng khiến cho mọi người muốn quên cũng không được.
“Đáng chết!”
Dạ Thần đột nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ, ống tay áo giương lên. Ấm trà trên bàn đã bị ném xuống đất vỡ tan.
Hắc y nhân giật mình, không nghĩ tới chủ tử phản ứng lại mãnh liệt như thế. Hắn quỳ dưới đất, không dám ho he.
Phanh.
Dạ Thần đại chưởng chụp ở trên bàn, làm cho cái bàn bị đập nát thành hai nửa. Trong lòng hình như có một cỗ lửa giận hừng hực thiêu đốt, khiến hắn cả người khó chịu. Đôi đồng tử màu tím thần bí lóe ra quang mâu, cảm xúc của hắn đang dao động.
Gió khẽ thổi, nắng xuân ấm áp.
Ánh dương quang chiếu xạ xuống mặt bàn, loang lổ tro bụi bay lên.
Tay áo tung bay, màu trắng thân ảnh đột nhiên theo cửa sổ bay ra.
Hắc y nhân ngẩng đầu, giật mình nhìn đống hỗn độn trong phòng. Lâu chủ, là đang đi tìm Lãnh gia thứ nữ kia sao?
Gió thổi bên tai, y phục khẽ lay động, chỉ còn sự tĩnh mịch trả lời hắn.
Lãnh phủ.
“Tam muội, ngươi xem Hoàng Thượng thật hào phóng a. Tất cả đồ lễ hỏi đều là thế gian hiếm có, vô giá.” Lãnh Nguyệt Nhi hai tròng mắt rạng rỡ sáng lên, cơ hồ bị đồ lễ hỏi trong phòng mê hoặc.
Lãnh Loan Loan bĩu môi, không nói câu nào. Mấy thứ này thật là vô giá, nhưng đối nàng mà nói bất quá là một đám vật chết. Không có gì đáng giá nàng phải ngạc nhiên, nói lập hậu là lập hậu, chẳng lẽ Hiên Viên Đêm còn có thể làm hơn thế nữa sao. Điều này không phải làm ảnh hưởng đến quốc thể, làm hắn trên mặt không ánh sáng sao?
“Ta đi đây.”
Nàng đối với mấy thứ này không có hứng thú, Lãnh Nguyệt Nhi nếu muốn xem thì cứ xem đi.
“A, Tam muội, Tam muội?” Lãnh Nguyệt Nhi đang cầm viên Nam Hải trân châu trên tay, thấy nhân vật chính không quay đầu lại đã đi rồi. “Tam muội sao lại vội đi như thế?” Ánh mắt nghi hoặc nhìn Loan Loan rời đi, mấy thứ này đều là sính lễ Hoàng thượng đưa cho nàng a.
Lãnh Loan Loan trở lại phòng, cảm nhận trong phòng có hơi thở xa lạ. Trong lòng thoáng rùng mình, nhưng trên mặt lại điềm tĩnh không biến sắc. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đã thấy một thân ảnh màu trắng quay lưng về phía mình.
“Ngươi đã trở lại.” Thản nhiên mở miệng, nàng đã biết người là ai.
“Ta đã trở về.” Thân ảnh màu trắng quay đầu lại đáp, cặp đồng tử màu tím kia như thế quen thuộc, đúng là Lâu chủ Mãn Nguyệt Lâu Dạ Thần. Nghe được tiếng của Lãnh Loan Loan lời nói, khuôn mặt đặng sau chiếc mặt nạ cười nhạt, sớm biết rằng hành tung hắn không thể thoát khỏi mắt nàng.
“Gỡ mặt nạ xuống đi.” Đối với chiếc mặt nạ lạnh như băng kia, ánh mắt Lãnh Loan Loan lóe lên đạo hào quang. Nàng khẽ nhếch miệng, ra lệnh nói.
Thân thể Dạ Thần khẽ run lên một cái, sau đó vươn tay đem mặt nạ tháo xuống.
Dưới cái mặt nạ kia, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ như sáu năm về trước, vẫn là đôi con ngươi màu tím, mủi thẳng, đôi môi mỏng. Có điều hiện tại hắn đã thành thục nhiều, cũng thêm vài phần lãnh ngạo...
“Ngươi trở về thực hiện ước định sao?” Lãnh Loan Loan ngồi vào bên cạnh bàn, tự rót trà. Nước trà được rót vào chén, hương trà thơm tràn ngập.
“Phải.” Dạ Thần cũng ngồi vào bên kia.
“Còn nhớ rõ lời ta nói với ngươi từ sáu năm trước không? Lãnh Loan Loan nhìn hắn, thản nhiên nói. Muốn thực hiện ước định, như vậy hắn đã thành công sao?
“Tự nhiên nhớ rõ.” Năm đó, nàng nói cho mình sáu năm, muốn hắn trở nên cường đại. Hiện tại hắn đã làm được, cho nên hắn trở về thực hiện ước định. Môi khẽ nhếch lên, khóe miệng nở rộ tự tin ý cười. “Ta đã không còn là ta lúc sáu năm trước, sáu năm nay ta đã trải qua muôn vàn khó khăn, rốt cục ở ba năm trước đây tại Bắc Bang thành lập nên tổ chức sát thủ tối cường Mãn Nguyệt Lâu.” Hiện tại hắn có tư cách đứng ở bên nàng, làm bạn nàng.
“Mãn Nguyệt Lâu?” mạng lưới tình báo của Lãnh Loan Loan không thể khinh thường, tự nhiên biết Bắc Bang đệ nhất tổ chức sát thủ. Chính là không nghĩ tới, Mãn Nguyệt Lâu thần bí lâu chủ lại là Dạ Thần, xem ra hắn thật sự trưởng thành.
“Phải.” Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan nói,“Mãn Nguyệt Lâu là vì ngươi mà lập nên.” Năm đó nếu không gặp nàng, có lẽ chính mình hiện tại đã muốn trở thành nam sủng của tên quý tộc biếи ŧɦái kia.
“Ngươi không làm cho ta thất vọng.” Lãnh Loan Loan nở nụ cười.
Nụ cười kia giống như gió xuân phả vào mặt, sưởi ấm tâm tình Dạ Thần.
“Vì sao phải tiến cung?” Nhớ tới thủ hạ hồi bẩm hắn tin tức, biểu tình hắn bỗng trở nên cứng đờ.
“Nguyên lai ngươi là vì chuyện này mới hiện thân.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng cười. Trách không được nhanh như vậy liền hiện thân, nguyên lai là vì nàng được phong hậu mà đến.
“Vì cái gì?” Dạ Thần cố ý hỏi, đôi con ngươi màu tím thâm sâu không thấy được suy nghĩ.
“Bởi vì ta muốn.” Lãnh Loan Loan khẽ nhấp hụm trà, thản nhiên nói.“Ta chán ghét hiện tại, mọi thứ không còn thú vị nữa.” Bởi vì không thú vị, cho nên nàng mới quyết ý tiến cung làm Hoàng hậu.
“Không thú vị?” Dạ Thần cười lạnh, quả nhiên là tác phong của nàng. “Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định của chúng ta sao?” Một khi hắn thành tựu sự nghiệp, liền có tư cách ở bên nàng.
“Không có.” Lãnh Loan Loan đặt chén trà xuống, nhìn hắn. “Chẳng lẽ ta tiến cung, ngươi sẽ không còn theo ta nữa?” Hắn là do mình mua về, hiện tại hắn có giá trị, tự nhiên là nàng muốn sử dụng.
“Đương nhiên, Mãn Nguyệt Lâu là cho ngươi sử dụng.” Bởi vì nàng, mới có Mãn Nguyệt Lâu.
“Cho nên...” Lãnh Loan Loan nhíu mày.
“Ta hiểu được.” Đôi con ngươi màu tím sáng quắc lên, hắn đã hiểu được ý tứ của nàng.
“Ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Cả đời sẽ thế, đều làm cái bóng của ngươi.