Quyển 1 - Chương 49: Thích không?
Tay áo rộng phất phơ màu tuyết ngọc
Năm đó gặp nhau lưu luyến tình
Điệu vũ lả lướt thân dương liễu
Lời ca tựa đóa hoa đào trong gió
Thời gian qua đi, đôi lần gặp lại
Vài lần cùng chàng mộng ân ái
Đêm nay ngồi soi gương bạc
Tất cả giờ chỉ là mộng ảo thôi.
...
Nữ tử trên đầu cắm điểm vài chiếc trâm kế, một thân xiêm y màu trắng diễm lệ, đôi mi thanh tú, mị nhãn như tơ. Giống như hoa sen mới nở, thoát trần di thế.
Ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn nam tử mặc bộ Nguyệt Nha trường bào đang ngồi ở phía sau bức rèm che. Ánh mắt như nước, nhu tình vạn phần. Khúc nhạc khẽ ngân, thanh âm uyển chuyển hàm xúc. Bàn tay lướt trên huyền cầm, khúc du mỹ không ngừng lưu tiết mà ra...
Nam tử dung mạo tuấn tú như Phan An, khí độ phi phàm. Tay cầm chén trà, nhẹ nhàng đưa lên môi. Mày kiếm, mắt sáng như sao, mang theo vài phần tà tứ tươi cười, khıêυ khí©h đón nhận ánh mắt của nữ tử.
Đột nhiên, nữ tử mặt cười rạng rỡ, đôi má ứng hồng như rặng mây đỏ tung bay. Dáng vẻ ngượng ngùng càng khiến cho dung mạo vốn như chim sa cá lặn lại thêm vài phần hồn nhiên động lòng người, giống như một nụ hoa nở rộ, làm cho người ta mê say.
Nam tử hạ chén trà xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một cái, trong lòng cười thầm nói: “Đầu năm nay, ngay cả thanh lâu nữ tử đều có thể giả dạng làm như khuê phòng tú nữ bình thường, thật đúng là lợi hại.”
Khúc nhạc kết thúc, ngón tay thu hồi. Móng tay thon dài màu hồng nhạt, mượt mà trong suốt, giống như có thể ngửi được hương vị ngọt ngào. Nàng hướng nam tử thản nhiên tươi cười, ánh mắt mị hoặc. Gian phòng giống như bị nụ cười kia thắp sáng, sáng như ánh trăng, lại giống như dạ minh châu.
“Sở công tử, không biết khúc nhạc tiểu nữ tử vừa gảy như thế nào?” Đôi mắt lóe ra hào quang, ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
“Hay lắm.” Sở Ngự Hằng vỗ tay, mỉm cười khen. “Khúc nhạc của Phượng Ngữ cô nương chỉ có thiên giới mới có, nhân gian mấy khi được nghe thấy a.” Khúc nhạc tự nhiên là êm tai, nhưng không thể coi là cực xuất sắc. Đương nhiên, lời này chỉ có thể để ở lại trong lòng.
“Công tử quá khen rồi.”
Nghe Sở Ngự Hằng nói, Phượng Ngữ càng thẹn thùng. Ánh mắt lưu chuyển, ngắm nhìn dáng vẻ phong thần tuấn lãng của hắn. Tuy nghe thế nhân nói võ lâm thiếu niên minh chủ Sở Ngự Hằng phóng đãng, phong lưu. Nhưng nàng lại đối với hắn động tâm, hắn mặc dù phong lưu cũng không hạ lưu, mỗi lần đến chỗ nàng chỉ nghe nhạc khúc và nói chuyện phiếm, hoàn toàn không giống như những người khác động tay động chân. Một mảnh tâm ý dừng ở trên người hắn, tuy rằng nàng là thanh lâu nữ tử, nhưng nàng không thích đám nam tử mà nàng từng gặp qua. Bọn họ đều là những kẻ giả dối, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ hoặc, một khi chiếm được thân thể các nàng, liền trở mặt. Càng nhìn, nàng liền càng cảm thấy khó có ai được như Sở Ngự Hằng. Nếu có thể ủy thân cùng hắn, dù chỉ làm tiểu thϊếp của hắn, thì cuộc đời này nàng cũng thỏa mãn.
“Tại hạ chỉ nói những lời tâm huyết.” Sở Ngự Hằng nhìn nàng nói, “Phượng Ngữ cô nương chẳng những đẹp như thiên tiên, cầm nghệ rất cao, giống như một đóa sen nở rộ dưới bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùi.” Câu nói này nhưng lại là thật sự, Phượng Ngữ tuy là thanh lâu nữ tử, nhưng là bán nghệ chứ không bán thân. Dù sao không biết đây là sách lược khôn khéo của tú bà, hay vẫn là nàng giữ mình trong sạch?
Phượng Ngữ ánh mắt lóe ra tinh thần ánh sáng ngọc quang mang, nghe Sở Ngự Hằng nói những lời này, làm cho nàng cảm động không thôi. Đám nam tử đến chỗ nàng phần lớn không phải để nghe nhạc mà là thèm muốn thân thể nàng. Một khi nàng cự tuyệt thì sẽ mắng chửi những lời khó nghe. Cái gì kỹ nữ giả thanh cao linh tinh, lúc đầu, nàng cảm thấy ủy khuất, ban đêm thường âm thầm rơi lệ. Ngày qua ngày, tâm nàng dường như đã chết lặng, nàng không quản người khác nói gì về mình. Nàng là kỹ nữ? Đúng vậy. Các nàng chẳng lẽ không có tôn nghiêm sao? Nàng là nghệ kỹ, cũng không có bán thân. Nguyên tưởng rằng mọi người ai cũng sẽ cho rằng nàng không còn thuần khiết, không nghĩ tới nam tử này cư nhiên có thể nói ra những lời ca ngợi nàng. Đôi mắt bất tri bất giác ướŧ áŧ, giống như gặp ủy khuất tìm được rồi nơi phát tiết, nước mắt ứa tuôn ra...
Ngoài cửa sổ, cây xanh lay động, hoa lá phiên vũ, hương hoa thoảng bay, bức rèm che theo gió lắc lư.
Không khí, tựa hồ trở nên ám muội.
Phượng Ngữ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, trong lòng bắt đầu sinh một cái lớn mật ý tưởng. Nàng muốn nắm bắt cơ hội này, nàng muốn thoát khỏi cuộc sống phong trần, theo đuổi chính mình hạnh phúc.
Sở Ngự Hằng nhếch miệng một cái, ánh mắt thâm thúy quan sát từng biểu tình trên mặt nàng. Của nàng thẹn thùng, của nàng cảm động, của nàng có chút đăm chiêu. Quả nhiên, cuộc sống như vậy mới thích hợp chính mình. Nhớ tới ngày ấy sinh nhật của Hoàng thái hậu kết thúc, hắn cùng Lãnh Bùi Xa trở lại Lãnh phủ. Lại ở phủ cửa gặp A bảo vẻ mặt đau khổ đang chờ hắn, nói là cha đột nhiễm bệnh nặng. Tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, lại không hoài nghi. Này trương bánh bao mặt chưa bao giờ nói dối, vì thế vội vàng từ biệt Lãnh Bùi Xa. Ngay cả cái kia tiểu ma nữ Lãnh Loan Loan cũng chưa gặp mặt, liền mang theo A Bảo về nhà. Ai ngờ vốn chưa từng nói dối, A Bảo cư nhiên dám nói dối hắn, lão cha căn bản không có lâm bệnh gì. Chính là sứ kế lừa mình về nhà, nguyên nhân là muốn hắn thành thân.
Lửa giận thiêu đốt, bất quá vì lão nương nước mắt, nên đành phải ngoan ngoãn mặc cho bọn họ đem từng bức họa nữ tử cho mình lựa chọn. Nhưng là hắn Sở Ngự Hằng là dễ dàng như vậy thỏa hiệp sao? Đương nhiên không có khả năng. Thừa dịp bọn họ thả lỏng cảnh giác khi, hắn còn không bỏ trốn mất dạng.
Ánh mắt lóe ra sự đắc ý quang mang, muốn hắn làm một đóa hoa buông tha cho toàn bộ hoa viên, đánh chết cũng không làm.
“Sở công tử, ngươi thật sự thấy ta đẹp sao?” Phượng Ngữ kiều nhuyễn thanh âm vang lên.
“Tự nhiên.” Sở Ngự Hằng gật đầu, không phải vô nghĩa sao. Nếu không đẹp, bổn thiếu gia không phải phí phạm bạc sao.
Phượng Ngữ đôi má ửng hồng, bước như hoa sen. Xốc lên bức rèm che, chân thành đi đến trước mặt Sở Ngự Hằng.
“Đêm nay công tử có muốn lưu lại không?” Ánh mắt nàng mị hoặc, cười xảo hề hề hỏi.
“Ở lại?”
Sở Ngự Hằng ngẩn ra, không phải là nàng chỉ bán nghệ chứ không bán thân sao? Vì sao giờ phút này lại đáp ứng muốn chính mình ở lại? Hắn chần chờ, đôi mắt thâm thúy nhìn nữ tử diễm lệ kia, nhận thấy ánh mắt kia ẩn chứa bao tình ý. Nếu hương diễm loá mắt, trong đầu hắn phút này cư nhiên lại hiện ra thân ảnh của Lãnh Loan Loan, cặp mắt lãnh lệ tựa hồ đang nhìn chính mình, hắn không khỏi cả người run lên. Cái gì kiều diễm ý niệm trong đầu cũng vô pháp phát ra.
“Công tử không muốn sao?” Phượng Ngữ ánh mắt tối sầm lại, không nghĩ tới hắn cư nhiên còn tại do dự.
“Ta.”
Sở Ngự Hằng ngập ngừng mở miệng, lại thủy chung thoát không thoát khỏi được thân ảnh của Lãnh Loan Loan. Trời ạ, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?
“Ta đã hiểu.” Khuôn mặt Phượng Ngữ mất đi vẻ rạng ngời ảm đạm xuống, “Công tử là ghét bỏ ta sao?”
“Đương nhiên không phải.” Sở Ngự Hằng lắc đầu, mỹ nhân chung tình với mình, hắn đương nhiên vui vẻ. Nếu là lúc bình thường hắn nhất định lập tức đáp ứng, nhưng là hiện tại hắn muốn đáp ứng, thì hình bóng tiểu nữ oa kia lại hiện lên trong óc hắn. Tựa hồ hiện tại nàng đang đứng ngay tại phòng nhìn chằm chằm hắn.
“Chẳng lẽ trong lòng Sở công tử đã thích một người nào đó rồi sao?” Phượng Ngữ ảm đạm thất thần, thấy biểu tình của hắn thực không phải là khinh thị mình. Chẳng lẽ hắn có người trong lòng rồi sao? Cho nên mỗi lần đến chỗ nàng nơi này đều chỉ là nghe khúc mà thôi.
“Thích một người?” Sở Ngự Hằng sửng sốt, “Như thế nào mới là trong lòng thích một người?”
“Ở mọi thời điểm, trong đầu luôn hiện lên thân ảnh của nàng. Làm việc gì, cũng lại nghĩ đến nàng. Nhìn đến người nào đó, cũng chỉ thấy dáng vẻ của nàng...”
Lời nói của Phượng Ngữ làm cho Sở Ngự Hằng chấn động, những gì nàng nói cùng với tình hình của mình bây giờ là giống hệt nhau. Mà người nọ không phải ai khác, chính là Lãnh Loan Loan. Nếu theo như nàng nói tình hình đó là thích, chẳng lẽ mình đã thích tiểu nữ oa kia sao?
Vốn kiêu ngạo bất tuân, lần đầu tiên tâm hắn khủng hoảng, là như vậy sao? Hắn sẽ thích một cái chín tuổi nữ oa sao?