Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chín Chương Thành Thơ

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng hình như có gì đó sai sai à nha.

Diệp Già Lam nhìn tin nhắn có Quý Nhiên kia, “Em thừa nhận lúc nào hả?”

“Không rep lại, không phải cam chịu thì là gì?”

Cô rõ ràng là mặc kệ anh, nên không rep, sao tới chỗ Đường Ngộ lại thành cam chịu rồi?

Diệp Già Lam liếc anh một cái, “Đường Ngộ, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Đường Ngộ rũ mắt liếc cô, không đáp.

Không nói Diệp Già Lam cũng biết.

Vừa qua sinh nhật 26 không lâu.

Diệp Già Lam lấy điện thoại về, màn hình vẫn chưa tắt, cô di ngón tay, lại nhìn thấy câu Ninh Trí nhắn.

Anh ấy nói tuổi tác mình cũng không còn nhỏ nữa.

Diệp Già Lam đột nhiên nhớ ra qua không lâu nữa, cô cũng đã 27 rồi, cũng đã tới tuổi phải kết hôn thôi.

Năm tháng không đợi người, Diệp Già Lam còn chưa kịp cảm khái, đã bị người kia nhẹ ôm chặt, “Ăn cơm tối chưa?”

“Vẫn chưa,” anh vừa nhắc nhở, Diệp Già Lam đã cảm thấy đói bụng, cô sờ sờ cái bụng đã bẹp dí, “Vốn dĩ vừa rồi định về rồi.”

Ai ngờ lại gặp chuyện phá ngang.

“Về sớm một chút, nhớ ăn cơm tối đó”

“Đã biết……”

Vừa dứt lời, tay Diệp Già Lam đã bị nhét một chuỗi chìa khóa vào. Ngón tay Đường Ngộ hơi lạnh, chìa khóa còn lạnh hơn tay anh, Diệp Già Lam còn chưa nắm chặt, ngón tay ngẫu nhiên đã bị anh giữ cầm lấy, “Về nhà anh.”

Diệp Già Lam chần chờ vài giây, vẫn không nhịn được lên tiếng: “Đường Ngộ.”

“Ừa?”

“Anh tiết chế một chút đi.”

Khóe môi Đường Ngộ cong lên, “Em nghĩ cái gì thế?”

Nghe giọng điệu này của anh, có vẻ là cô nghĩ nhiều vậy.

Diệp Già Lam bẹp bẹp môi, không chờ cô nói nữa, Đường Ngộ đã buông lỏng tay cô, “Anh phải đi kiểm tra phòng rồi.”

“Mấy giờ tan ca?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tầm hơn 10 giờ.”

Diệp Già Lam gật gật đầu, “Vậy anh chú ý an toàn đó.”

“Được,” người đàn ông cúi đầu hôn lên khóe môi cô, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”

-

Diệp Già Lam không lập tức đến nhà Đường Ngộ.

Cô về văn phòng nói với Hứa Luyến chuyện họ hàng nhà cô ấy trước, sau đó lại về nhà mình lấy bộ quần áo rồi mới qua nhà Đường Ngộ.

Chuyện ở bệnh viện cũng không nhiều lắm, Đường Ngộ 10 giờ về nhà.

Diệp Già Lam vốn dĩ cho rằng buổi tối lại phải lăn lộn một thời gian, kết quả người nọ an phận vô cùng, một chút quá phận hành động cũng không có, tắm xong rồi thì ôm cô thành thành thật thật ngủ một giấc.

Ngày hôm sau, cuộc phẫu thuật của Đình Đình bắt đầu lúc 11 giờ.

Buổi chiều, lúc Diệp Già Lam đi kiểm tra phòng, phòng bệnh của cô bé 409 vẫn trống không.

Trước khi đi ăn tối, cô còn đặc biệt ghé qua tầng phẫu thuật, thấy ở phòng phẫu thuật cuối dãy lầu 2 có mẹ Đình Đình đang ngồi.

Người phụ nữ này vì việc này mà hốc hác cả ra, khuôn mặt tái nhợt có chút bệnh trạng, quầng thâm mắt và bọng mắt cực kì rõ ràng, Diệp Già Lam qua ngồi với cô vài phút, sau đó mới lại bị Hứa Luyến kéo đi nhà ăn.

Ăn cơm hơn mười phút, Diệp Già Lam gửi cho Đường Ngộ mấy tin nhắn liền.

Y như trong dự kiến, không có tin rep nào.

Diệp Già Lam nghĩ nghĩ, vẫn không mang cơm tối về cho anh.

Cô không mang hộp giữ nhiệt qua, nếu lúc này đem cơm mang về, chờ Đường Ngộ ra khỏi phòng phẫu thuật thì đồ ăn cũng lạnh ngắt rồi.

Hôm nay vừa lúc cô trực đêm, sau khi từ nhà ăn trở lại văn phòng, cứ cách nửa giờ cô lại xem WeChat một lần.

Đường Ngộ không rep cô, nhưng trong nhóm Chat lại có người nói về cuộc phẫu thuật này. ——

【 đã lâu chưa gặp cuộc phẫu thuật nào dài như cuộc phẫu thuật này. 】

【 buổi chiều tôi ở trong phòng phẫu thuật, lúc hơn 5 giờ cô bé kia bị xuất huyết trong rất nhiều, tôi còn tưởng lập tức phải ghi thời gian tử vong rồi, ai ngờ lát sau, áp suất tim và huyết áp lại ổn định. 】

Diệp Già Lam không trả lời hay buôn chuyện với bọn họ.

Cô lại nhìn thời gian, 8h10 tối.

Đúng lúc này, có một y tá trả lời câu: 【 Chủ nhiệm Ngô ra khỏi phòng giải phẫu rồi! 】

Giống như là một tiếng kèn thắng lợi, Diệp Già Lam lập tức từ trên ghế bật dậy, chân ghế dựa va vào sàn nhà, phát ra thanh âm không nhỏ, Hứa Luyến bị hoảng sợ, vốn chân đang run cứng đờ, “Loan Loan, cậu muốn làm gì?”

Diệp Già Lam lúc này mới ý thức được bản thân phản ứng quá kích, khóe miệng mím lại, “Không có việc gì, ngồi lâu nên mỏi chân, đứng lên hoạt động ấy mà.”

Hứa Luyến hồ nghi liếc nhìn cô một cái.

“Đúng rồi Luyến Luyến, hôm qua cậu có nói chuyện với người họ hàng kia chưa?”

“Nói rồi, nhưng người ta không thèm nghe, như thể người ta không muốn bọn họ có con ấy……” Hứa Luyến thở dài, “bỏ đi Loan Loan, dù sao về sau mặc kệ thế nào cũng không liên quan đến cậu, chúng ta cũng không cần trộn lẫn mấy chuyện này, đừng đến lúc đó không trộm được hồ ly còn chọc một thân tao*.”

(*giống câu trộm gà không được còn mất nắm thóc)

Lời này Hứa Luyến thật ra cũng không sai.

Bệnh viên mỗi ngày đều có bệnh nhân mới, cô cũng không có thời gian quản nhiều như vậy, Diệp Già Lam gật gật đầu, “Hôm trước tớ nghe khoa phụ sản nói thời gian mang thai hình như 9 tháng, tháng sau hay là nhắc nhở bọn họ tới kiểm thai đi.”

“Nhắc nhở, tớ nhất định sẽ nhắc nhở,” Hứa Luyến không thể nề hà mà buông tay, “Nhưng bọn họ tới hay không tớ không xác định.”

Diệp Già Lam không lại tiếp tục đề tài này, mở cửa đi ra ngoài.

Hứa Luyến ở sau người hỏi, “Đi đâu đó?”

“Đi ra ngoài hít thở không khí.”

Cô trực tiếp đi xuống lầu, tới khu phẫu thuật lầu hai.

Phòng phẫu thuật lúc trước vẫn sáng đèn nay quả thật đã tắt, Diệp Già Lam đứng ở cửa thang bộ, thấy mấy bác sĩ y tá từ phòng phẫu thuật đi ra.

Người phụ nữ vẫn chờ bên ngoài vội vàng lên đón, “Chủ nhiệm…… Đình Đình nhà chúng tôi……”

Chủ nhiệm Ngô gật gật đầu, “Phẫu thuật cũng tính thành công, nhưng còn phải nằm phòng bệnh đặc biệt quan sát mấy ngày đã.”

Người phụ nữ kích động cầm tay ông: “Cảm ơn chủ nhiệm……”

Nói xoay, nước mắt đã theo khóe mắt chảy xuống, “Cảm ơn bác sĩ Đường, anh chính là ân nhân cứu mạng Đình Đình nhà chúng tôi.”

Chủ nhiệm Ngô khụ một tiếng, “Nếu ngài thật nghĩ vậy, thì hãy giúp bác sĩ Đường của chúng tôi làm sáng tỏ chuyện đánh người lần trước một chút đi.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chúng tôi lập tức lên tiếng giải thích rõ ràng với truyền thông, xin lỗi bác sĩ Đường……”

Bên tai tất cả đều là tiếng ồn ào của người phụ nữ.

Huyệt thái dương của Đường Ngộ như là bị đâm kim, làm đầu anh có chút đau, anh hơi hơi nhíu mi, giọng hơi khàn, “Không có gì.”

Nói xong cũng không nghe người phụ nữ kia nói gì nữa, anh tháo bao tay, xoay thân chạy lấy người.

Diệp Già Lam vẫn đứng ở cửa thang bộ, thấy anh đi qua cũng không nhúc nhích, chỉ có tầm mắt vẫn luôn nhẹ nhàng dõi theo anh.

Lúc Đường Ngộ bước qua cô bước chân cũng không dừng, mãi đến khi bước lên bậc thang nửa bước rồi, mới quay đầu lại nhìn cô một cái, mày anh hơi cong, dáng vẻ dịu dàng, “Chờ anh à?”

Hốc mắt Diệp Già Lam nóng lên, đáy lòng hóa thành một bãi nước, nhu nhu nhược nhược.

Cô gật gật đầu.

Khóe môi Đường Ngộ cong cong, nhưng vì anh đeo khẩu trang, nên Diệp Già Lam không phát hiện.

Anh ngoắc ngón tay gọi cô, sau đó nhấc chân lên lầu.

Bước chân Đường Ngộ cũng không lớn, tốc độ bình thường của Diệp Già Lam có thể đuổi kịp hắn.

Lúc đến khoa ngoại thần kinh, anh cũng không dừng lại, chỉ vừa tháo khẩu trang vừa tiếp tục đi về phía trước, đi tới phía tây.

Sườn tây lầu ba là phòng nghỉ chuẩn bị cho bác sĩ trực ca đêm, Diệp Già Lam ngày thường không thường qua đây, cô đi theo Đường Ngộ qua, liếc mắt một cái đã thấy được trên cửa phòng cuối hành lang có viết tên.

Là hai chữ Đường Ngộ.

Anh dừng lại, sau đó rút chìa khóa từ trong túi lấy ra.

Diệp Già Lam nhìn anh cho chìa khóa cắm vào ổ, “Muốn ăn cái gì?”

Đường Ngộ nghiêng đầu liếc cô một cái, không đáp, anh đẩy cửa đi vào, Diệp Già Lam cũng đi theo vào.

Tay vẫn đặt trên then cửa, thấy cô đi vào mới nhẹ nhàng đóng lại.

Diệp Già Lam xoay người, còn chưa kịp hỏi gì đã bị anh ôm lấy.

Đường Ngộ ôm cô, Diệp Già Lam thậm chí có thể cảm nhận được trong không khí trong ngực mình từng chút bị ép ra, vừa muốn duỗi tay đẩy anh, lại đột nhiên phát hiện tay người đàn ông đang ôm cô có chút run.

“Làm sao vậy?” Diệp Già Lam vốn dĩ muốn đẩy tay anh ra lại chuyển sang ôm lại anh, “Mệt sao?”

Mới vừa hỏi ra Diệp Già Lam lại cảm thấy mình hỏi thật vô nghĩa.

Từ 11h sáng đến 8h tối, trong phòng phẫu thuật 9 tiếng, không mệt mới lạ đó.

Diệp Già Lam ngồi không trong văn phòng chín giờ cũng cảm thấy mệt nữa là, khỏi nói phải đứng trước kính hiển vi một thời gian dài như vậy.

(Chắc nội soi nhỉ cả nhà?)

Đường Ngộ cũng không nói lời nào, cứ gắt gao ôm cô.

“Em nghe y tá có vào phòng phẫu thuật nói, buổi chiều tim cô bé kia bị ngừng đập một lần.”

Đường Ngộ “Ừ” nhẹ.

Thật ra không chỉ là ngừng một lần.

Tới chín giờ, tình trạng nguy kịch diễn ra không dưới năm lần, nhưng may mà cuối cùng kết quả cũng tính là không tồi.

“Ngộ Ngộ nhà chúng ta thật lợi hại.”

Đường Ngộ nhắm mắt, khóe môi cong cong, sau đó lại “Ừ” một tiếng.

Cái cô bé con kia thật sự rất giống Diệp Già Lam khi còn nhỏ.

Không phải là vẻ ngoài giống, mà là tính tình giống, thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, thật ra trong xương cốt lại ẩn dấu chút phản nghịch.

Đường Ngộ tiếp xúc với cô bé nhiều, nên rõ rành mạch.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, cô bé kia còn dẫm lên giày anh, cong mắt cười tủm tỉm: “Ca ca, đây có thể là lần cuối cùng em dẫm anh rồi.”

Quá trình phẫu thuật không thuận lợi, cũng tốn nhiều thời gian.

Đến cuối, mắt Đường Ngộ không thoải mái, đầu cũng đau.

Toàn thân nơi nào cũng đều không thoải mái.

Người vốn dĩ chính là một sinh vật kỳ quái, sinh mệnh ngoan cường nhưng cũng yếu ớt.

Cứ mỗi khi tim cô bé kia ngừng lại, Đường Ngộ đều sẽ nghĩ đến Diệp Già Lam, nghĩ đến lỡ như cũng có một ngày cô cũng nằm trên giường mổ như vậy…… Đường Ngộ không dám nghĩ tiếp tục nữa.

Diệp Già Lam hiện tại đang ở trong lòng anh.

Đường Ngộ nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Loan Loan, chúng ta kết hôn đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »