[Sinh lộ] – Phần 03
Tụ tập buổi tối cậu thật sự không đi. Đối mặt với quyển sách giáo khoa dày cộp, nghĩ lại mấy tháng trước tên kia nằm ở trên giường bệnh mặt mày nghiêm túc nói mình nóng nảy, bộp chộp, giống như một đứa con nít không chín chắn, mà giờ đây ở Adelaide đã sắp năm tháng rồi, cái nhìn của hắn ta với mình vẫn không một chút thay đổi. Mà cũng phải nói, thật ra rất ít thấy hắn cười, cũng không phải hắn ta không thích cười, Tôn Vũ Tân nhớ lại những lúc tan học trước đây, tên đó luôn có thể hòa mình với các học viên, nhưng trước mặt mình, hắn rất hiếm khi có ý cười. Thực là kỳ quái. Mỗi một lần bị chọc giận tính hiếu thắng lại nổi lên kết quả luôn ngược lại hoàn toàn, không chiếm được sự khẳng định của hắn, còn bị hắn dạy dỗ, nhưng mà rốt cục phải làm đến mức như thế nào mới có thể khiến hắn ta hài lòng chứ?
Mọi người trong ký túc đã đi gần hết, hình như tất cả đều đến quán nướng rồi, hàng lang hiếm khi an tĩnh thế này, không nghe thấy một chút âm thanh, chỉ còn những tiếng của những loài chim không biết tên vang lên yếu ớt lúc chạng vạng. Thế cho nên khi cậu nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, tò mò mở cửa ra nhìn. Lúc này, Từ Kính Bình đang xách hai túi bia và đồ ăn đi đến trước cửa phòng cậu.
“Nghe nói cậu bế quan ôn tập, cho nên ngay cả tiệc nướng cũng không không tham gia?”
“… Sao anh vẫn chưa đi?”
“Ôn tập tới đâu rồi?”
“…” Căn bản là không nói cùng chuyện, Tôn Vũ Tân không hiểu phương thức giao tiếp như vậy, thế là ngậm miệng không lên tiếng nữa.
“Được rồi, hỏi cậu ba câu, kiểm tra thành quả ôn tập trong ba ngày qua của cậu.”
Sau khi trả lời toàn bộ theo mong muốn của anh, cậu thấy Từ Kính Bình rút hai lon bia trong túi ra như đang khen thưởng, “Cầm lấy để nâng cao tinh thần.”
Tuy rằng anh vẫn là vẻ mặt như thường ngày, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện đã dịu đi không ít. Tôn Vũ Tân thoáng bớt lo, đang định mở miệng nói chuyện nghỉ bay ba tuần, chợt nghe Từ Kính Bình nói: “Đúng rồi, ngày kia có học viên xin nghỉ, cậu đến bay thay cậu ta đi. Vẫn tập trung ở chỗ cũ, không được đến muộn.”
Tôn Vũ Tân sửng sốt một giây, sau đó cười làm động tác cúi chào với anh: “Vâng!”
Cuộc thi viết CPL () và bay thử vào một tháng sau, Tôn Vũ Tân với thành tích đứng đầu cuối cùng đã thuận lợi thông qua. Hồi còn đi học chưa bao giờ nghiêm túc học hành như vậy, thế mà ở chỗ này lại được nếm quả ngọt sau khi nỗ lực.
() CPL: Commercial Pilots License: chứng nhận phi công máy bay thương mại.
Thật ra, vốn có thể có thành tích tốt hơn, tỳ vết duy nhất là do Từ Kính Bình ngồi bên cạnh, thế cho nên lúc đối mặt với khảo nghiệm thực tế, cậu bị dao động với phán đoán của mình, dẫn đến suýt nữa bay sai phương hướng.
Sau khi thành tích công bố, người kia cố ý tìm đến cậu: “Làm một người phi công, trong thời gian hợp tác đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của partner
(đối tác, người phối hợp), nhưng cũng không có nghĩa là phán đoán của cậu không quan trọng, đặc biệt là những lúc cần cậu đưa ra quyết định. Phải biết rằng chân lý thường nằm trong tay một số ít người, nếu như cậu cảm thấy mình làm đúng, nên tin tưởng vào bản thân, sau đó quyết định việc mà cậu cho là đúng. Không cần phải khi partner đưa ra ý kiến trái ngược, liền tin tưởng hắn hoàn toàn.”
———–
Nhân lúc rảnh rỗi trong buổi tiệc tối chúc mừng, cậu cầm trong tay một lon bia đi trên bờ cát, nhìn bầu trời đêm nơi đây vẫn chưa hoàn toàn bị màu đen bao phủ mà vẫn còn chút ánh sáng mờ mờ yếu ớt, cách đó không xa là âm thanh mọi người chơi đùa ồn ào, hòa trong những con sóng trước mắt, mơ mơ hồ hồ.
Cũng không còn nhớ ngày này năm ngoái đã trải qua như thế nào, lại từng có những kỉ niệm tự cho là lãng mạn ra sao, không thể kiềm chế không nhớ đến. Dường như có người từng nói với cậu rằng, nếu như nghĩ lại mình trước đây mà không nhịn được muốn cười, chứng tỏ bạn và bản thân trong quá khứ đã khác rồi, phải chúc mừng.
Cậu đi chầm chậm dọc theo bờ biển sóng vỗ, cho đến khi nhìn thấy Từ Kính Bình. Anh đi từ hướng khác tới, có lẽ là đang tìm cậu, “Hóa ra cậu ở đây, sao lại có một mình?”
Cậu lắc đầu, trên bờ cát ẩm ướt tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, “Không có gì, ăn sắp chán rồi, nên đi tản bộ chút thôi. Uống không?” Lon bia còn thừa phân nửa đưa qua, Từ Kính Bình nhận lấy, uống hai ngụm rồi lại chuyển sang cho cậu.
Hai người cứ ngồi như vậy, không nói nhiều lắm, đều nghĩ về những chuyện của riêng mình, nhưng lại không cảm thấy chút lúng túng nào.
Có lẽ bởi vì bữa tiệc thịt nướng hôm đó mà Từ Kính Bình cứ tự nhiên nhớ tới cái lần Tôn Vũ Tân bị mình phạt nghỉ bay ba tuần, cậu thật sự không đến, ở trong phòng đọc sách ôn tập. Không biết là vì sao, cứ thế đợi đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi mới chầm chậm thu dọn đồ ăn, cuối cùng còn xách theo hai túi lớn đồ ăn đi tới trước cửa phòng cậu, đúng lúc cậu ra mở cửa. Thuận miệng hỏi ra ba câu hỏi đều được cậu trả lời toàn bộ, thế là yên tâm thoải mái cho phép cậu qua, báo với cậu ngày kia có thể quay lại bay. Bởi vì biết cậu muốn bay đến nhường nào, cho nên, để cậu bay.
Cũng biết cậu vốn nóng nảy, thậm chí ngang bướng tùy hứng, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy đó là khuyết điểm gì quá nghiêm trọng. Nhưng mà khi nghe câu chuyện của cậu, biết rằng cậu cũng cố chấp với chuyện tình cảm như vậy, lại nói không ra lý do muốn cậu buông bỏ những xúc động và bộc trực đó đi để trở nên có lý trí hơn. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể biết là, nếu muốn cho tình yêu một lối thoát, thì cũng chỉ có buông tay mới có thể có được tình yêu đẹp hơn.
Rõ ràng có thể lạnh lùng nói cho cậu biết mỗi một chi tiết về vùng bay không tốt, nhưng không có cách nào tìm được lý do cho những suy nghĩ ngoan cố mà khó hiểu này trong đầu mình.
Tôn Vũ Tân nghe thấy người bên cạnh nói: “Này, có câu muốn nói với cậu.”
Tất cả những suy nghĩ dường như đều tập trung lại với nhau, trong nháy máy khoảng trống trong đầu không tìm thấy thứ gì có thể bổ sung vào đó.
“Cái gì?” Cùng lúc hỏi ra, không nén nổi lại nói: “Trước đó tôi cũng có lời muốn nói với anh, nhưng mà cứ nghe anh nói trước đã.”
Từ Kính Bình nhìn nụ cười của cậu mà nghĩ, cậu vẫn là cậu, cho dù là nóng nảy, bộp chộp, hay là chín chắn, hiểu chuyện, đều vẫn là con người này.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Nghe câu nói ấy, Tôn Vũ Tân ngây ngẩn cả người. Không giống như trong chờ mong, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Không cần hỏi lại anh vì sao lại biết, anh là huấn luyện, tư liệu về tất cả học viên ở đây, anh muốn biết cái gì cũng không khó. Nếu hỏi thì chỉ muốn hỏi anh vì sao lại nhớ.
Rất nhiều vấn đề như thế, rõ ràng chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ hiểu ngay, nhưng rất cần một lời giải thích rõ ràng để chứng minh những phỏng đoán không dám xác định này.
“Cảm ơn, ” nói đến đây, câu nói vốn đã nghĩ sẵn trong đầu liền phát ra, “Thật ra, tôi không phải rất tin tưởng vào partner của tôi, mà tôi chỉ tin anh mà thôi.” Là anh đã biến tôi từ một người bộp chộp nóng trở nên hiểu chuyện, thông qua anh, tôi mới học được cách nhìn ra thế giới này. Cho nên, mới tin anh như thế, đến mức khi anh nói nên quẹo phải 090, tôi không chút nghi ngờ phủ định bản thân mình.
Cố tình xem nhẹ biểu cảm trên mặt anh, Tôn Vũ Tân đứng lên, vỗ cát dính vào quần, “Về thôi.”
Sắc trời càng thêm tối sầm, tiếng sóng cũng dần dịu xuống.
Adelaide, mười tháng.
Không ai vội vàng đâm thủng tầng ngăn cách mỏng manh trước mắt này, ngày tháng cứ không nhanh không chậm trôi qua như thế. Ấn tượng sâu nhất chính là cái ngày thông qua CPL, bờ cát lúc hoàng hôn và những câu nói với nhau. Nếu như còn có cái khác, thì chính là một tháng trước kỳ thi cuối cùng, vẫn là bờ cát ấy, cậu nói với anh: “Hôm qua bạn trai cũ của em lại gọi cho em… Sau đó, em nói với anh ta rằng em đã có bạn trai mới.”
“Này, có một câu muốn nói với cậu, nhưng mà… phải đợi cậu qua kỳ thi cuối đã.”
“Sau đó anh ta nói em phải biết quý trọng, đừng bỏ lỡ.”
“Nếu như cậu dành được điểm cao, tôi sẽ có thưởng cho cậu.”
“Ừm, em nói sẽ không đâu, trước đó có lẽ em đã bỏ lỡ rất nhiều rồi, chỉ có người ấy thì sẽ không, em còn thiếu chút nữa đâm chết anh ấy nữa.”
-HOÀN-