“Thật ra trong lòng mỗi người đều có một vị trí trống, đợi chờ một người quan trọng nhất đến lấp đầy. Anh nếu như không đến, vậy cùng lắm thì tôi sẽ đi tìm anh.”________________________Vội vàng đón chuyến bay sớm nhất đến sân bay Schiphol (*), mọi thứ của nơi này đều như đang nhắc nhở y rằng thành phố này rất đặc biệt. Cho dù là những bông hoa uất kim hương (**) tươi đẹp trong cửa hàng hoa, hay là ngôn ngữ Hà Lan từ miệng mọi người.
(*) Sân bay Schiphol là sân bay chính của Hà Lan, tọa lạc tại Tây Nam của Amsterdam. Schiphol là một sân bay chính của châu Âu, năm 2005 được xếp thứ tư tại châu Âu về lượng khách phục vụ (theo wiki)(**) hoa uất kim hương là tên gọi khác của hoa tulip – quốc hoa của Hà Lan.Đây là nơi anh mỗi lần xuất phát, rồi đáp xuống, là một nửa cố hương của anh.
Lạc Kiều Xuyên xách theo một túi hành lý màu đen nhỏ thuận tay, túi hành lý lớn thì lúc gửi vận chuyển đã gửi trực tiếp đến sân bay Australia. Tranh thủ thời gian hút một điếu thuốc, quan sát một lượt sân bay trung tâm lớn nhất Châu Âu này. Cuối cùng nhìn thấy có nhân viên công tác mặc chế phục màu xanh da trời, không quan tâm thứ gì,
trực tiếp đi lên đối thoại.
Tiếng Hà Lan chắc chắn một chữ cũng không biết nói, Lạc Kiều Xuyên vẫn kiên trì đến cùng, thử dùng những từ vựng tiếng Anh còn nhớ được từ thời trung học chắp vá lại thành một câu hoàn chỉnh. Cô nữ tiếp viên sân bay của KLM (*) tuy nghe như lọt vào sương mù, nhưng vẫn kiên trì câu thông với y. Cuối cùng đơn giản đưa Lạc Kiều Xuyên đến trước quầy phục vụ, đưa cho y tờ giấy cùng cái bút.
(*) KLM (KLM Royal Dutch Airlines) là hãng hàng không quốc gia của Hà Lan và là một phần trong liên minh Air France-KLM. KLM có tổng hành dinh ở Amstelveen, gần điểm trung chuyển chính của hãng tại sân bay quốc tế Amsterdam Schiphol.
Sam Jen. Có thể viết ra, vỏn vẹn là cái tên này mà thôi. Y suy nghĩ một chút, lại thêm vào sau tên ba chữ in hoa KLM, để chứng tỏ người mình muốn tìm là nhân viên công tác của KLM. Nhưng mà phi công của KLM, cả phục vụ bay lẫn phục vụ trên mặt đất, cũng khoảng hơn trăm nghìn người, chỉ dựa vào một cái tên bình thường, căn bản không thể nào tìm ra.
Lạc Kiều Xuyên trong lòng đang định chửi MN, đã thấy một người đàn ông đang cười dựa vào quầy phục vụ, dùng tiếng Hà Lan hỏi nữ tiếp viên sân bay gì đó. Người kia cười nói, lúc nhìn thấy Lạc Kiều Xuyên sửng sốt một lúc, sau đó phát âm tiêu chuẩn hỏi: “Anh biết nói tiếng Trung chứ? Tìm người sao?”
Lạc Kiều Xuyên nhìn người đàn ông đó mặc chế phục và đeo quân hàm của KLM, đem cái tên viết trên giấy đẩy đến trước mặt hắn, “Tôi muốn tìm Nhâm Viễn.”
Người mặc chế phục híp mắt cười. Trên dưới KLM, cùng bay trên trời, cho dù là nhân viên tổ bay hay là tiếp viên hàng không, có bao nhiêu đồng nghiệp quốc tịch Trung Quốc hắn đều rất rõ ràng. Không chỉ có như vậy, có lẽ hắn còn có thể bất ngờ nói cho bạn biết, trong số XX người đàn ông, có XX vị chưa lập gia đình, có XX người là gay. Hắn không tin nhân viên công tác ở tổng bộ KLM, sẽ có hai người đàn ông tên là Nhâm Viễn. Cúi đầu vừa nhìn, Sam Jen, quả thật là cậu ta. Mà người trước mắt, cũng không hề lạ mắt, DJ vô cùng xuất thần đêm đó trong quán bar, hắn sẽ không nhớ lầm. Huống chi, đồng loại với nhau sẽ có ra-đa.
Ông Hiểu Thần giơ lên tay nhìn đồng hồ, “Bốn tiếng rưỡi sau cậu ta sẽ đến.”
“Cậu ấy ở đâu?”
“Bây giờ?” Người đàn ông anh tuấn cong cong miệng, nhún vai, “Có thể đang ở quảng trường Potsdam, có thể là Port Charlotte (**), cũng có thể là đang ngủ trong khách sạn. Tôi chỉ biết là chuyến bay của cậu ta sau bốn tiếng rưỡi nữa sẽ đến đây… Anh muốn chờ ở chỗ này?”
(*) Quảng trường Potsdam (Potsdamer Platz): là một trọng điểm giao thông trong trung tâm Berlin (Đức) với nhiều đường lớn tỏa ra từ đây(**) Port Charlotte là một khu chưa hợp nhất và là nơi ấn định cho điều tra dân số nằm ở hạt Charlotte, bang Florida, Mỹ.“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nụ cười chức nghiệp hóa đã trở thành thói quen.
Nửa tiếng trước Ông Hiểu Thần vừa mới kết thúc chuyến phi hành từ Hen-xin-ki (*), nếu không phải vì một câu
“sau khi từ Berlin về sẽ mời cậu ăn cơm”của Nhâm Viễn, thì sẽ không cam nguyện kéo một thân mệt mỏi chờ anh mấy tiếng đồng hồ ở sân bay ầm ĩ như thế này.
(*) Hen-xin-ki (Helsinki): thủ đô Phần LanTuy nói hàng không Phần Lan thiếu hụt cũng chẳng cần phải dằn vặt như vậy, nhưng không có chuyện gì hắn vẫn sảng khoái ngủ đủ ba tiếng trong phòng nghỉ. Sau đó cùng hai phi công khác hàn huyên hồi lâu trong quán cà phê, gϊếŧ thời gian. Cuối cùng lại ngoài ý muốn phát hiện anh chàng DJ kia vẫn đang ngồi trên ghế dài ở đại sảnh đợi suốt bốn tiếng đồng hồ. Tính nhẫn nại thật tốt.
Vô tình bị một hành khách bên cạnh đứng lên va vào túi hành lý màu đen dưới đất, làm văng ra mấy đĩa nhạc điện tử.
“Nhạc của Friendly đều là kinh điển đó.”
Lạc Kiều Xuyên ngẩng đầu nhận lấy đĩa nhạc Ông Hiểu Thần thay y nhặt lên, tháo một bên tai nghe xuống, “Cảm ơn.”
“Anh cũng thích nghe à?”
“A, được bạn giới thiệu… Cậu ấy mấy năm trước đã chơi breakdown, chơi rất hay.”
Trò chuyện qua lại vài câu, phát hiện vị phi công KLM trước mắt đối với DJ và nhạc điện tử cũng rất có hứng thú. Âm nhạc trở thành đề tài chung duy nhất trong lúc đợi chờ không có gì để nói. Cho đến khi trong radio của sân bay trung ương phát ra một tin tức liền hoàn toàn cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Sau khi tiếng Hà Lan phát xong lần thứ nhất, Ông Hiểu Thần lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Liên quan đến bên Berlin, có thể sẽ muộn khoảng hai tiếng nữa.”
“MN…” Y cúi đầu oán giận một câu. Tính nôn nóng vốn có lại phát tác, nghĩ Nhâm Viễn cậu CMN cuối cùng vẫn cứ dày vò tôi, đợi cậu như thế nào cậu cũng vẫn là không đến. Nhưng vừa nghĩ đến mình cũng
đã kiên quyết bay tới đây, hôm nay không gặp được anh thì cứ ỳ ở sân bay này không đi nữa.
Bữa tối là cùng Ông Hiểu Thần giải quyết giản đơn tại sân bay, bị hỏi đến tìm Nhâm Viễn vì chuyện gì, dĩa đang ăn mì ống liền dừng nửa chừng, sửng sốt hồi lâu nói không ra rốt cuộc là vì sao. Hơi nhắm hai mắt lại giải quyết nhanh chóng sạch sẽ đĩa mì ống, Lạc Kiều Xuyên cũng không muốn đi nghĩ thêm nữa.
Cho đến chín giờ tối, Nhâm Viễn cùng nhân viên đội bay mới từ cổng màu xanh đi ra.
“Cuối cùng cũng đến rồi…” Ông Hiểu Thần đứng lên, hoàn toàn không nhìn đến kinh ngạc trong mắt Nhâm Viễn khi thấy Lạc Kiều Xuyên, đi lên tính toán chi ly trêu ghẹo anh, “Dựa theo tốc độ bước chân bình thường, từ cầu thang buồng máy đi hết con đường này ước chừng chỉ cần 6 phút 50 giây, coi như cậu thu xếp xong công việc cuối cùng, tổng cộng sẽ không vượt quá 15 phút, hơn nữa muộn hơn 2 tiếng đồng hồ, tôi đã đợi cậu 6 tiếng 55 phút, tính cả cơm tối hôm nay, cậu định bồi thường tôi như thế nào đây?”
Nhâm Viễn liếc mắt nhìn hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Được rồi cậu a, tôi cũng không tin khoảng thời gian đó cậu không đi dụ dỗ người khác đâu.”
“Tôi đâu có kiên trì giỏi như vậy…” Ông Hiểu Thần cười đầy yêu nghiệt, đè thấp giọng nói, “Nha, vị kia đã đứng đó đợi cậu hơn mấy tiếng rồi đó.”
“Hey.” Lúc Nhâm Viễn đi qua đây, Lạc Kiều Xuyên mở miệng trước.
Loại cảm giác rốt cục có dũng khí dịu dàng chào hỏi anh này giống gì đây? Tựa như ảo giác tình nhân xa cách lâu ngày khi gặp lại mới có.