Ngàn năm sau.
Trên bầu trời một cô gái khoác trên mình một bộ đồ được dệt từ lông vũ giống như một mặt trời đang bay qua bầu trời vậy. Nhưng người phàm không thể nào nhìn thấy được vẻ đẹp ngây ngất lòng người đó.
- Chàng đang ở đâu? Ta đã tìm chàng suốt ngàn năm nay rồi!!!
- Chàng đã luân hồi đến nơi nào rồi??
- Tại sao ngay cả một tia khí tức từ chàng cũng không có??
Cô ấy cứ đi tìm, đi tìm... Không quản mệt mỏi, không quản dù ngày hay đêm. Cô ấy luôn đi tìm đến kiệt sức mới thôi.
Có lúc cô tự nghĩ rằng phải chăng mình đã bị lừa. Nên quyết định quay lại hỏi hai vị đấy nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Cô biết họ cũng không có lý do lừa gạt mình, nếu muốn họ vẫn có thể một gậy đánh cho mình hồn siêu phách tán.
Thế nên cô tiếp tục tìm, tìm đến khi nào ra thì thôi. Thần thức của cô luôn luôn tỏa ra bao phủ phạm vi vạn dặm nhưng vẫn chưa thể nào tìm thấy dc cậu ta, dù chỉ là một tia khí tức.
Lúc này tại Âm Phủ - Âm Giới. Tại cầu Nại Hà thì có một cậu trai trẻ đang đứng phía trước một lão bà đang ngồi khoáy đều nồi cháo trước mặt mình, đó chính là Mạnh Bà.
Mạnh Bà ngước nhìn chàng trai một hồi rồi nói:
- Ngàn năm đã troi qua rồi à?
Chàng trai liết nhìn Mạnh Bà rồi quay lại nhìn lại dòng Vong Xuyên rồi gật đầu.
Lúc này Mạnh Bà đưa tay lên chỉ về con đường phía trước. Một con đường mòn nhỏ, hai bên đường mọc đầy hoa Bỉ Ngạn dày đặc.
Cậu ta nhìn về hướng con đường đầy hoa Bỉ Ngạn đấy và đi về phía trước. Đi được một lúc thì cậu nhìn thấy phía trước có một đốm sáng, càng đến gần thì đốm sáng đó càng lúc càng lớn đến khi cậu nhìn thấy nó ngay trước mặt mình.
Nó là một vòng xoáy to chừng một trượng và phát ra ánh sáng trắng. Sau đó cậu bước vào trong vòng xoáy đấy, trước mắt cậu lúc này nó là một đường hầm dài vô tận và cậu đang lướt đi trong cái đường hầm này.
Lúc này cạnh một con suối, từ hư không hiện ra một vòng xoáy to chừng một trượng tỏa ra ánh sáng trắng êm dịu không chói mắt. Từ bên trong bước ra một thanh niên ước chừng mười bảy, mười tám tuổi. Có nước da hơi ngâm đen, trên người mặc một bộ quần áo sơ mi màu trắng.
Cậu nhìn ngó xung quanh nhìn thấy cảnh vật hết sức xa lạ, chỉ có con suối này là cậu cảm nhận được đôi chút quen thuộc. Cậu dựa ký ức đi dọc theo con suối thì nhìn thấy phía trước có một ngôi làng nho nhỏ. Cậu bước vô hỏi một người trong làng thì biết được ngôi làng này tên là làng Phượng Hoàng. Vì ngày xưa tổ tiên họ từng thấy một con Phượng Hoàng bay qua đây, nên họ lấy đó đặt tên cho làng và ngôi làng này đã có lịch sử hàng trăm năm rồi.
Mọi người trong làng rất tốt, mặc dù cậu là một người lạ mới đến nhưng đã được họ tiếp đãi rất nhiệt tình. Cậu biết được rất nhiều điều xảy ra trong suốt quản thời gian ngàn năm kia.
Sau khi ở nhà Trưởng làng một đêm thì cậu quyết định xin ở lại ngôi làng này. Cậu dc Trưởng làng giới thiệu cho vào làm tại một quán ăn nhỏ.
Thời gian cứ thế trôi qua ba năm, trong suốt ba năm này cậu đã giúp cho quán ăn này ngày nào cũng đông khách cả. Thế nên từ một quán ăn nhỏ ngày nào thì sau ba năm thì nó đã lớn hơn trước rất nhiều. Cậu vừa tốt bụng lại vừa làm việc chăm chỉ nên rất được nhiều nhà để ý có ý gả con gái cho cậu. Nhưng cậu luôn cố từ chối, hôm nay bà Mai lại đến tiếp tục:
- Cậu phải biết là mình rất may mắn đấy!!! Con gái bà Hoàng tiệm vải cực kỳ xinh đẹp và dịu hiền. Cậu cưới cô ấy thì lại là quá thích hợp rồi, cậu có biết là có biết bao nhiêu chàng trai muốn mà còn không được đấy.
Lúc này cậu ngồi phía đối diện và không biết phải từ chối như thế nào nữa cả, dường như tất cả mọi cách từ chối mà cậu nghĩ ra được thì đều nói ra cả rồi. Nên cậu chỉ đành biết im lặng và lắc đầu, bà Mai nhìn thấy vậy cũng bèn thở dài
- Haizzz!!! Cậu đã ở đây suốt ba năm rồi. Từ lúc cậu mới bước vào làng cho đến bây giờ thì cậu đã giúp cho cái làng này nhiều lắm. Nên khi mọi người thấy cậu đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa có thành gia lập thất nên sẽ đều rất buồn.
- Chắc cậu không phải là muốn sống một mình suốt đời đấy chứ?
- Cháu biết mọi người trong làng này đều đối xử với cháu rất tốt nhưng mà cháu đang đợi.
Lúc này bà Mai cũng không biết nói gì hơn nên thành phải quay về. Khi gần bước ra khỏi cửa bà vẫn định nói thêm nữa nhưng rồi lại thôi.
Sau khi bà Mai bước ra khỏi nhà được một lúc thì cậu đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng.
- Có lẽ cũng đã đến lúc rồi.
Bây giờ cũng đã đến chiều, mặt trời cũng đã sắp lặn. Cậu một mình bước đi trên đường, đi về con đường mòn cũ mà khi xưa cậu cậu đi đến ngôi làng này về lại con suối lúc trước. Cậu ngồi xuống bên cạnh con suối đó dường như đang chờ một ai, một thứ gì đó.
Lúc này mặt trời cũng đã lặn rồi, từ phía sau cậu bổng nhiên xuất hiện một cô gái nhưng cậu không hề hay biết.
Cô ấy nhìn người con trai đang ngồi cạnh bờ suối lúc này, hai hàng lệ từ mắt cô bắt đầu chảy xuống. Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chàng trai đấy và ngồi xuống.
- Không biết ta có thể ngồi cạnh chàng không?
Chàng trai quay qua nhìn cô gái và khẽ gật đầu.
Hai người ngồi bên cạnh nhau chỉ cách khoảng một cánh tay. Mặt trăng cũng đã lên cao và chiếu rọi xuống hai người họ. Cô gái quay qua nhìn chàng trai một hồi rồi nói:
- Chàng từng nghe câu chuyện Chim Sẻ hóa Phượng Hoàng hay chưa???
Chàng trai nhẹ nhàng lắc đầu
- Chưa nghe. Nàng có thể kể ta nghe xem không?
Cô gái ấy liền kể một câu chuyện một con chim sẻ vượt qua bao gian khổ để có được căn cơ tu luyện. Sau đấy bị Thiên Kiếp đánh trọng thương rồi được một chàng trai cứu sống, rồi quảng thời gian sống chung cùng chàng trai đấy. Vào một đêm thì chú chim đấy rời đi để lại một chiếc lông đuôi, sau đấy độ Thiên Kiếp hóa thành hình người nhưng lại bọ trọng thương thập tử nhất sinh phải tịnh dưỡng suốt mấy năm trời. Khi quay chở lại thì cảnh vật đã hoang tàn, người xưa thì đã thành xương khô.
Vì quá đau buồn nên đã rạch một đường xuống Âm Giới, nhưng lại bị chặn cửa và ba lần bị đánh trọng thương nhưng vẫn cố gắng vượt cửa. Sau đó được hai vị thủ hộ giả chỉ điểm, đi tìm suốt ngàn năm cuối cùng cũng tìm lại được người mình muốn tìm.
Khi nghe đến đây không biết từ lúc nào đôi mắt chàng trai đấy đã chảy xuống hai dòng lệ. Cô gái lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay rồi lau nước mắt cho cậu và cũng lấy ra một sợi lông đuôi mà ngày xưa cô đã để lại cho chàng trai.
Nhìn vào sợi lông đấy chàng trai liền hỏi:
- Nó đáng hay không?
Cô gái nhích người lại ngồi sát vào cậu:
- Vô hối.